Sủng Nhập Tâm Phi

Chương 97





Chương 97

Hôm nay chương trình quay xong vào lúc 6h chiều, Bạc Kha Nhiễm rời đi trước.

Cô cũng đã đánh tiếng trước với đạo diễn, cho nên đạo diễn cũng thoải mái để cô rời đi trước.

Cô hôm nay đã không giống với cô của ngày trước.

Hiện tại cô đang là tiểu hoa đang bạo hồng Bạc Kha Nhiễm, nhưng không đơn giản chỉ là một tiểu hoa đang bạo hồng, mà cô còn là con gái Bạc Kha Nhiễm của tư lệnh Bạc.

Với bối cảnh là gia đình quân nhân cường đại chống lưng, dù cho cô có muốn nghỉ ngơi mấy ngày ông ấy cũng sẽ đáp ứng, huống chi cô chỉ xin nghỉ về trước mấy tiếng thì có là gì đâu?

Bạc Kha Nhiễm rời trường quay cũng không trực tiếp quay về nhà, mà cô nói Nguyễn Lệ đưa mình đến Thẩm trạch.

"Tối nay đi ăn ở đâu?"

"À, ông nội nói nhớ em, kêu em về nhà ăn bữa cơm."

Bạc Kha Nhiễm nhớ lại bọn họ thường xuyên trở về Bạc trạch ăn cơm, tuy rằng Thẩm gia cũng ở gần đây, nhưng mỗi lần họ đến cũng chỉ ngồi một chút rồi lại đi cũng không ăn cơm được mấy lần, cô không khỏi có chút áy náy.

Khi Thẩm Trường Kiến vừa nói như vậy, cô lập tức đồng ý.

"Vậy Thẩm đạo đâu?"

"Gần đây công việc cũng sắp kết thúc, anh ấy hơi bận, nên em không có gọi cho anh ấy."

Nguyễn Lệ nghe vậy không khỏi nở nụ cười.

Tại sao chị lại cảm thấy Thẩm đạo như vậy có chút đáng thương nhỉ?

Nguyễn Lệ đưa Bạc Kha Nhiễm đến trước cổng Thẩm trạch.

"Đừng quên 8h tối nay có chuyến bay đến Giang Hoài."

Trong lịch trình của Bạc Kha Nhiễm, sẽ có một đại ngôn, bởi vì buổi sáng sẽ khai mạc, cho nên trong tối nay cô nhất định phải đến Giang Hoài trước một buổi tối.

"Được, em biết rồi."

Ngay khi Bạc Kha Nhiễm bước vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn từ phòng bếp tỏa ra.

Từ sau trận ốm nặng vừa rồi, dù sau này đã được chăm sóc tốt nhưng cơ thể và xương cốt của ông vẫn kém đi rất nhiều, thấy ông đi về phía cô như thế này, Bạc Kha Nhiễm vội vàng chào hỏi.

"Ông nội."

"Kha Nhiễm, cuối cùng cháu cũng đến rồi." Thẩm Trường Kiến nhìn cô đầy yêu thương.

Đứa chau dâu này, ông thực sự rất hài lòng.

Thẩm Dữ có thể kết hôn với cô, trong lòng ông thật sự vui mừng khôn xiết.

"Ông nội, ngài nói cái gì vậy nha, nói giống như đã rất lâu chúng ta không gặp nhau vậy." Bạc Kha Nhiễm vội vàng đi đến đỡ Thẩm Trường Kiến.

Hai người đi về phía phòng khách.

Thẩm Trường Kiến cười: "Cuối cùng cũng đến, đã hơn một tuần không gặp, con sao lại gầy thành như vậy?"

"Làm sao có thể, con nào có gầy đi ạ, ông xem, trên mặt con đầy thịt đây này." Vưa nói cô vừa đưa tay nắm lấy da thịt trên mặt, nhưng cô thử kéo vài lần cũng chỉ kéo được chút.

Thẩm Trường Kiến bị bộ dáng chọc cho không khỏi nở nụ cười.

"Cháu đó, cũng chỉ biết nói những lời này để dỗ ông vui vẻ."

Bạc Kha Nhiễm vội vàng phân bua: "Ông nội, như thế này sao mà gọi là dỗ vui vẻ được, con nói đều là thật nha, gần đây Thẩm Dữ cũng nói là con có da thịt hơn trước."

"Tên tiểu tử thối này nói hươu nói vượn, rõ ràng con gầy đến thế này mà còn nói có da có thịt để trốn tránh trách nhiệm, thằng nhóc thối, về đây xem ông có thu thập nó hay không."

Bạc Kha Nhiễm: "..."

Cô vốn dĩ là muốn đem Thẩm Dữ ra để gia tăng mức độ tin cậy, nào biết được chẳng những mức độ đáng tin không có tăng lên, ngược lại còn giảm xuống mạnh mẽ.

Thật ra Thẩm Dữ có nói những lời như thế đâu!

Rõ ràng anh ấy cũng nói cô rất gầy nha.

"Ài, ông nội, ngài không cần dạy cho anh ấy một bài học đâu, thật ra..." Bạc Kha Nhiễm đang muốn giải thích một chút.

Nhưng cô còn chưa có giải thích xong, liền nghe được Thẩm Trường Kiến nói một câu thế này.

"Ồ, con đau lòng sao?"

Cái từ "Ồ" này kéo thật dài, trong đó kèm theo một chút trêu chọc.

"Ông nội!"

Thẩm Trường Kiến thấy bộ dáng thẹn quá hóa giận của cô, cũng không trêu cô nữa.

"Được được, không nói, không nói nữa không được sao?"

Hai người đi vào phòng khách, Tần An Viện đang bận rộn ở trong bếp, mà Thẩm Quan ở bên cạnh làm trợ thủ, bưng bát đĩa đã chuẩn bị ra.

Cảnh tượng hết sức đặc sắc.

"Kha Nhiễm, con đến rồi. Có đói bụng không, cơm nấu cũng sắp xong rồi." Nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm, Thẩm Quan vui vẻ nói với cô.

"Cũng còn được ạ, ba con đến giúp ngài." Nói xong, Bạc Kha Nhiễm muốn đến giúp Thẩm Quan dọn thức ăn.

"Được rồi, con không cần làm mấy chuyện nhỏ này đâu, con cứ ra ngồi nói chuyện với ông nội, một chút nữa là có cơm ăn."

Giọng nói dịu dàng của Tần An Viện từ trong phòng bếp truyền ra.

"Kha Nhiễm, con cũng đừng có bưng thức ăn, chẳng may bị bỏng thì làm sao."

"Đúng vậy, nếu lỡ bị bỏng, tên nhóc thối đó nhất định sẽ tìm đến chúng ta." Thẩm Trường Kiến cũng đi theo phụ họa nói.

Bạc Kha Nhiễm biết bọn họ thật lòng yêu thương cô, trong lòng càng thêm ấm áp.

Có thể gả cho Thẩm Dữ, cô phải may mắn biết bao khi gặp được một gia đình chồng như vậy.

Cô phải thừa nhận rằng, ông trời thật sự rất tốt với cô mọi điều may mắn đều đến với vô.

Cơm cũng đã nấu xong.

Trên bàn cơm cũng chỉ có mấy người bọn họ.

Tần An Việc thật sự rất thích Bạc Kha Nhiễm, không ngừng gắp đồ ăn cho cô.

"Kha Nhiễm, con nếm thử món này xem, mẹ mới học được, con thử xem ăn có ngon không."

"Kha Nhiễm, ăn thử món này."

"Cái này cũng ngon."

"Thêm một đũa."

"..."

Chỉ trong vài giây, bát cơm trước mặt của Bạc Kha Nhiễm đã bị chất thức ăn cao thành một ngọn núi nhỏ, cô thật sự rất khâm phục Tần An Viện, thức ăn trong trong bát của cô chất thành đống như thế này, còn có thế ăn được sao.

"Mẹ, đủ rồi đủ rồi."

Cô sợ đồ ăn sẽ rơi ra ngoài nên vội nói.

Sau đó Tần An Viện mới nhận ra, bát nhỏ của cô thật sự không thể chứa thêm nữa.

"Vậy thì mau ăn đi, mau ăn đi."

Thịnh tình không thể chối từ.

Bạc Kha Nhiễm ăn rất tự nhiên.

Tay nghề của Tần An Viện không kém Hạ Khi Xuân một chút nào, những món ăn bà làm Bạc Kha Nhiễm đều rất thích, đều rất hợp với khẩu vị của cô.

"Ngon, đặc biệt ngon." Cô ngọt ngào nói.

Nghe Bạc Kha Nhiễm nói vây, trong lòng Tần An Viện cũng rất là vui vẻ.

"Đứa nhỏ này sao mà gầy thành như vậy, mau ăn nhiều thịt một chút."

Bạc Kha Nhiễm: "..."

Tại sao mọi người ai cũng chú ý đến vấn đề cô béo hay gầy hết vậy???

Vừa nói đến đây, Tần An Viện liền nhớ tới chuyện của Kỷ Thư Kỳ.

Lúc đó bà tức giận đến mức phổi cũng muốn nổ tung ra, nếu không phải lão Thẩm ngăn cản, có lẽ bà sẽ tự tay xé xác nha đầu Kỷ Thư Kỳ xấu xa độc ác kia.

"Kha Nhiễm, con hiện tại đang ở trong cái vòng này, có phải áp lực rất lớn hay không?" Tần An Viện hỏi.

Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu lên.

"Không có ạ, làm sao có thể chứ mẹ?"

Cô biết sự kiện lần trước do Kỷ Thư Kỳ gây ra đã khiến cho Tần An Viện là lo lắng.

Nhưng nếu cô đã chọn làm việc trong cái vòng tròn này, cô đương nhiên phải chịu được những áp lực đó, cho nên cô không nghĩ không có việc gì mà bản thân không chịu được.

Hơn nữa, đã có Thẩm Dữ ở phía sau, cô cũng không cần phải sợ gì cả.

Thấy cô nói những lời này, Tần An Viện tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi trên sô pha tán gẫu một hồi, vừa lúc công ty có chuyện cần giải quyết, Thẩm Quan đi theo Thẩm Trường Kiến vào thử phòng.

Tần An Viện nói Bạc Kha Nhiễm ngồi trên sô pha một lát, còn bà thì đi cắt một ít hoa quả.

Bạc Kha Nhiễm muốn đi theo giúp bà, nhưng Tần An Vienj nhất quyết không cho.

Đợi một lúc, giọng nói Tần An Viện từ trong phong bếp vọng ra.

"Kha Nhiễm, đi gọi ba và ông nội con xuống dưới này ăn trái cây."

Bạc Kha Nhiễm từ trên sô pha đứng lên.

"Vâng."

Vừa trả lời cô vừa bước lên lầu.

Khi cô vừa đi lên cầu thang, điện thoại đổ chuông.

Là Nguyễn Lệ gọi đến.

"Alô, Lệ tỷ."

"Ăn cơm chưa, bọn chị hiện tại đang chờ ở cửa."

"Ăn xong rồi, chị chờ một chút, em ra ngay."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm bước nhanh về phía thư phòng.

Cô đưa tay định gõ cửa, nhưng khi tay cô cách cửa vài xen-ti-mét, Bạc Kha Nhiễm dừng lại.

Trong thư phòng cuộc nói chuyện giữa Thẩm Quan và Thẩm Trường Kiến cách ván cửa truyền đến.

"Cũng không biết tên tiểu tử A Dữ kia nghĩ gì, ba ngài nói xem hiện tại nó chưa tổ chức hôn lễ với Kha Nhiễm, có phải là nó không muốn tổ chức hay không?"

"Lời này của con là có ý gì?"

"Ba, chẳng lẽ ngài quên rồi sao, lúc trước A Dữ đồng ý kết hôn với Kha Nhiễm là không phải do ngài bị bệnh uy hiếp nó hay sao."

"..."

"Bụp!"

Điện thoại của Bạc Kha Nhiễm rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Hiện tại đầu óc cô trống rỗng, trái tim cô như bị đẩy vào vực sâu tăm tối.

Cái gì... uy hiếp...

Họ đang nói cái gì...

Bên trong, Thẩm Quan và Thẩm Trường Kiến nghe được động tĩnh ngoài cửa, tiếng nói bỗng nhiên im bặt.

Thẩm Quan vừa mở cửa ra đã thấy Bạc Kha Nhiễm đang đứng trước cửa.

"Kha Nhiễm..."

Bạc Kha Nhiễm có vẻ hoảng hốt, cô vội vàng cầm điện thoại ở dưới đất lên.

"Ba, ông nội, con còn có lịch trình cần phải đuổi kịp, nên con đi trước."

"Kha Nhiễm, con nghe..."

Bạc Kha Nhiễm sợ cô sẽ không kìm chế được nữa, mặc kệ Thẩm Quan định nói gì, cô bước xuống lầu mà không hề quay đầu nhìn lại.

Thẩm Trường Kiến thấy cháu dâu chạy xuống dưới lầu chạy đi, liền đá con trai một cái.

"Còn thất thần làm gì, mau ngăn Kha Nhiễm lại!

Thẩm Quan lúc này mới kịp phản ứng lại, vồi vàng chạy nhanh xuống dưới lầu.

Tần An Viện cắt trái cây mang ra, bà vừa định gọi mấy người bọn họ xuống ăn chút hoa quả, còn chưa kịp gọi thì đã thấy Bạc Kha Nhiễm vội vàng chạy xuống lầu.

"Mẹ, con có chuyện nên về trước."

Bạc Kha Nhiễm cúi chào Tần An Viện, cầm túi xách đang để một bên, trực tiếp đi ra ngoài.

Tần An Viện ngây người nhìn theo bóng lưng cô lao ra khỏi cửa, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu, bà mơ hồ nhận thấy được Bạc Kha Nhiễm có chút không thích hợp, vừa lúc Thầm Quan cũng vội vàng chạy tới.

"Kha Nhiễm đâu rồi?"

"Vừa đi ra ngoài rồi." Bà ngơ mà ngác trả lời

"Haizz!" Thẩm Quan thở dài, ông mở cửa đuổi theo, lại thấy Bạc Kha Nhiễm mở cửa leo lên một chiếc xe, rất nhanh xe đã lăn bánh biến mất sau màn đêm.

Tần An Viện bước tới hỏi chồng mình.

"Đây là có chuyện gì? Sao lại thế này?"

Đến bây giờ bà vẫn không hiểu được đầu đuôi thế nào.

Thẩm Quan xoay người lại, sắc mặt nôn nóng.

"Vừa rồi anh cùng ba ở thư phòng nói đến việc kết hôn của A Dữ với con bé, Kha Nhiễm đều biết hết rồi."

"Choang."

Đĩa trái cây trong tay Tần An Viện đột nhiên rơi xuống đất, trực tiếp nện lên sàn nhà, những mảnh vỡ cùng trái cây văng khắp nơi.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Bà hoang mang hỏi.

Lúc này Thẩm Trường Kiến cũng đã từ trên lầu đi xuống, nhìn con trai và con dâu đang thất thần, bình tĩnh nói.

"Bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng, mau gọi điện báo cho A Dữ một tiếng, nói cho nó biết chuyện này."

"Vâng."