Editor: Mỹ Yến
Trên đường quay về đoàn phim, Liễu Hâm phát hiện trong lòng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giống như một người bị giam cầm đã lâu trong nháy mắt được tự do vậy.
Cái loại cảm giác này làm cho người ta không biết nói thế nào, tóm lại, sau khi nói lời chúc phúc với bọn họ, nội tâm cũng không quá dày vò, đã không còn không cam lòng, cũng không có phẫn hận, có chăng cũng chỉ là bình tĩnh cùng thoải mái.
Đồng dạng, Liễu Hâm không phải là một thánh nhân, người bình thường cũng có vui buồn yêu ghét, cô cũng có toàn bộ, chỉ là không giống như đại đa số mọi người thích phát tiết ra bên ngoài, bởi vì nguyên nhân, cô có thói quen giấu đi.
Nhưng không có nghĩ là cô không khổ sở, không đau lòng.
Rốt cuộc tim mỗi người cũng từ máu thịt mà ra.
So với phát tiết, cô càng thích một mình tự gặm nhấm hơn, đạo lý cô đều hiểu, chỉ là cô cần một chút thời gian để hiểu nó rõ ràng hơn.
Cô cũng không cảm thấy Thẩm Dữ sẽ thích cô nếu không có Bạc Kha Nhiễm, cho nên ở phương diện này, cô cũng không có thua.
Cô chỉ thua là bởi Thẩm Dữ không thích cô mà thôi.
Bởi vì Thẩm Dữ không thích cô, cho nên cô thua đến thất bại thảm hại, thậm chí có thể nói, từ trước đến nay không có chân chính bắt đầu, liền đã ảm đạm kết thúc.
Bất quá đồng thời cô cũng thấy may mắn, may mắn cô không có biểu hiện quá mức sự yêu thích của mình đối với Thẩm Dữ.
May mắn chính mình không hãm quá sâu, sâu đến không thể kiềm chế được, nếu thật là như vậy, Liễu Hâm không biết chính mình sẽ biến thành cái dạng gì.
Có khả năng cô sẽ sợ hai chính bản thân, chán ghét cùng phỉ nhổ chính mình.
Cô cũng chưa bao giờ cảm thấy nếu bản thân sớm bày tỏ sự yêu thích của mình đối với Thẩm Dữ, có thể sẽ thay đổi được cái gì.
Bởi vì cô quá lý tính, cô rất rõ ràng, nếu một người nam nhân thật sự thích một người nữ nhân, là sẽ không để người nữ nhân đó chủ động, càng sẽ không để cô ấy phải chờ đợi.
Cho nên cô biết, chẳng sợ Thẩm Dữ biết được tình ý của cô, chỉ sợ anh sẽ bất động thanh sắc mà càng xa cách cô hơn.
Điều này, Liễu Hâm rất hiểu Thẩm Dữ.
Anh là người như vậy, nếu không phải thật tình thích, sao lại có thể cam nguyện đem cả đời của mình cột vào ngươi khác?
Từ trong ánh mắt anh, cô có thể nhìn ra được.
Thẩm Dữ thích Bạc Kha Nhiễm, so với trong tưởng tượng của cô còn nhiều hơn.
Cái loại thích này không phải nhất thời, mà là cái loại thích đã lắng đọng nhiều năm, theo ngày tháng mà tích lũy thành.
Cho nên khi nhìn thấy ánh mắt của anh dành cho Bạc Kha Nhiễm, cô liền biết mình đã thua, thua một cách triệt để không có cơ hội trở mình.
Ngày đó từ trong phòng bệnh Bạc Kha Nhiễm đi ra, thời điểm cách cửa vài bước chân, cô cơ hồ chật vật mà chạy đi.
Bởi vì thật sự quá bẽ bàng.
Cô nghĩ, đây có thể là lần chật vật nhất trong đời của mình.
Không nghĩ tới, Liễu Hâm cô sẽ có một ngày như vậy.
Cô che bản thân kín mít, ở trong WC bệnh viện khóc đến không kiềm chế được, không có một chút hình tượng, thời điểm cô khóc ra, đồng thời cô cũng tự nói với bản thân.
Đây là lần cuối cùng.
Lần cuối cùng để cho bản thân chật vật như vậy.
Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô không bao giờ cho phép bản thân chật vật bất kham như vậy nữa.
Có lẽ là sự tự tôn từ trong xương cốt bộc phát đi.
Cô làm không được những việc hại người hại mình, bởi vì loại chuyện này chỉ dành cho những người không có đầu óc mới làm ra.
Cô mấy năm nay, đều đem tâm tư thiếu nữ đặt trên người Thẩm Dữ, nhưng ngày đó, cô đã thanh tỉnh, thanh tỉnh triệt triệt để để.
Bởi vì không muốn biến bản thân trở thành người đáng ghét, cho nên cô nỗ lực thật thoải mái buông tay.
Thật cảm ơn, là cô đã làm được.
Cô sở dĩ không có để tâm vào chuyện vụn vặt, đó là bởi vì cô rất rõ ràng, kì thật từ trước đến nay cô cũng không có mất cái gì, cũng giống như từ trước đến nay cô chưa có được cái gì cả.
Chưa có thì làm sao mà mất đi, không khỏi có chút đáng buồn.
Cái này không phải cô muốn, nhưng bắt buộc phải rời xa.
Lỡ mất dịp tốt, cũng là một tiếc nuối.
Nhưng bỏ qua người như cô, tuyệt đối không phải cô tổn thất, mà là Thẩm Dữ.
Bởi vì anh bỏ lỡ một Liễu Hâm độc nhất vô nhị trên thế giới này.
"Liễu Hâm Hâm."