Editor: MyYen050296
Bộ phim < Nhâm trọng thành> không lấy bối cảnh ở Ninh Hạ, mà là ở Tân Xuyên, cho nên các cô phải đi đến Tân Xuyên.
Thẩm Dữ đưa các cô tới sân bay.
Nguyễn Lệ nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó vẫy vẫy tay với hai người Miumi: "Kha Nhiễm, bọn chị đi lên phía trước chờ em."
Bạc Kha Nhiễm gật đầu: "Được."
Mấy người Nguyễn Lệ đi qua trước khu kiểm tra.
Thẩm Dữ giúp Bạc Kha Nhiễm chỉnh lại cái mũ bị lệch, dặn dò cô: "Ở bên kia nhớ chăm sóc mình cho tốt, mọi việc cẩn thận, chú ý nhiều một chút."
"Vâng, em biết rồi."
Thẩm Dữ trong lòng không nỡ, nhưng không thể không để cô đi, anh nhìn đôi mắt sạch sẽ của cô, nghĩ nghĩ vẫn là cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Cách khẩu trang.
"Đến nơi an toàn rồi nhớ gọi cho anh."
"Vâng."
Thẩm Dữ đưa tay lên nhìn thời gian, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt cô.
"Được rồi, mau vào đi thôi, bọn người Lệ tỷ còn đang chờ."
"Vâng, em đi đây."
Bạc Kha Nhiễm rời khỏi cái ôm của Thẩm Dữ, ba bước quay đầu một lần đi đến chỗ khu kiểm tra.
Thẳng đến khi thân ảnh của cô đã hoàn toàn đi mất, không còn nhìn thấy nữa, Thẩm Dữ lúc này mới rời đi.
"Đến đây."
Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm đi vào tiến lên đón.
"Cậu ấy đi rồi?"
"Vâng, hẳn là vậy?"
Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm có chút rầu rĩ, chị duỗi tay vỗ vỗ bả vai đơn bạc của cô.
"Được rồi, không có việc gì, cũng không phải không gặp nhau, hai người có thể video call với nhau mà, hơn nữa Ninh Hạ cách Tân Xuyên không xa, ngồi máy bay bất quá chỉ là trong cái chớp mắt, nếu thật sự muốn gặp, kêu cậu ấy đến đây tìm em, chị khẳng định cậu ấy rất vui."
Nguyễn Lệ nói không sai, chỉ cần cô nói một câu, Thẩm Dữ sẽ nhất định đến Tân Xuyên tìm cô.
Nhưng trong lòng cô cũng biết, Thẩm Dữ gần nhất vì hậu kỳ của < Cung phi > mà rất bận rộn, anh khoảng thời gian trước thường đến rạng sáng mới có thể về nhà.
Cô hiện tại đi Tân Xuyên, không chừng có khả năng anh sẽ không về nhà, trực tiếp cùng mấy người Dương Cánh ở cùng một chỗ, như vậy tương đối sẽ tiện một chút, thời điểm lúc trước anh chạy qua chạy lại, cô rất đau lòng.
Cô dứt khoát khuyên anh buổi tối anh không cần trở về.
Anh không chịu, nói là phải về bồi cô.
Cô hiện tại nghĩ lại, còn cảm thấy vừa đau lòng vừa cảm động.
"Vâng."
Lúc này, tiếng tiếp viên vang lên.
Chuyến bay đi đến Tân Xuyên đã bắt đầu kiểm phiếu.
"Đi thôi, nên đi đăng kí."
"Được."
Sau khi lên máy bay, Bạc Kha Nhiễm tìm được vị trí của mình ngồi xuống, bởi vì thời điểm lúc ấy mua vé không thể chính mình tự chọn chỗ ngồi, cho nên cô cùng mấy người Nguyễn Lệ không có ngồi cùng nhau.
Các cô ấy ngồi ở phía trước cô.
Cô lấy di động ra, vừa mới chuẩn bị gửi wechat cho Thẩm Dữ, nhưng vừa mới mở dao diện wechat ra, liền nghe thấy tiếng nói quen thuộc.
"Thật trùng hợp."
Cô theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn, tuy rằng cách khẩu trang, nhưng Bạc Kha Nhiễm vẫn nhận ra người lúc này đang đứng trước mặt mình.
Chu Thiệu Chi.
"Là anh?"
Chu Thiệu Chi cười cười, ở bên cạnh cô ngồi xuống: "Ừ, là anh."
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua vé máy bay hắn cầm trong tay, cư nhiên vị trí hai người bọn họ ngồi kề nhau.
"Như vậy vừa khéo a."
Chu Thiệu Chi ánh mắt hơi lóe: "Là rất vừa khéo."
Bạc Kha Nhiễm nhìn nhìn cabin, lại không thấy Thôi Nham.
"Thôi ca đâu, anh ấy không đi cùng anh à?"
"Ừ, anh ấy còn có một ít việc gấp phải xử lý, ngày mai sẽ qua đây."
"Như vậy a."
"Vậy mấy người Lệ tỷ đâu?" Chu Thiệu Chi hỏi lại cô.
"Bọn họ ngồi đằng trước." Cô chỉ chỉ hai chỗ ngồi phía trước.
Chu Thiệu Chi thuận thế nhìn qua, quả nhiên thấy được hai người Nguyễn Lệ cùng A Miên.
Lúc này, radio vang lên.
Máy bay chuẩn bị cất cánh, yêu cầu hành khách tắt hết internet, chuyển sang chế độ máy bay.
Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, vẫn là chờ máy bay hạ cánh rồi nhắn tin cho Thẩm Dữ cũng được, hơn nữa, hiện tại Chu Thiệu Chi đang ngồi bên cạnh, hoặc nhiều hoặc ít vẫn là không quá tiện.
Cô chuyển di động sang chế độ máy bay, liền cũng nhìn thấy Chu Thiệu Chi chuyển sang chế độ máy bay.
Máy bay rất nhanh đã cất cánh, di đông cũng không có tín hiệu, cô liền chơi trò chơi tiêu khiển, một bên chơi, một bên câu được câu không trò chuyện cùng Chu Thiệu Chi.
Chơi thẳng đến khi hai mắt có chút mỏi, cô lúc này mới buông di động ra, nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Sạch sẽ không một tia tạp chất, nhìn thấy, cảm giác có một loại vui vẻ thoải mái.
Nhìn nhìn, liền bất giác có chút mệt mỏi.
Cô dứt khoát nghiêng đầu dựa vào ghế, quay mặt về phía cửa sổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chu Thiệu Chi nghiêng đầu nhìn Bạc Kha Nhiễm đã ngủ rồi.
Hắn nhìn sườn mặt của cô, khuôn mặt trắng nõn bị khẩu trang che di hơn phân nửa, bàn tay tinh tế đan lại với nhau đặt trên bụng.
Xem ra, cô cũng không có chân chính ngủ, chỉ là nhắm mắt lại nghỉ ngơi mà thôi.
"Kha Nhiễm?"
Hắn gọi cô một tiếng, Bạc Kha Nhiễm lập tức mở mắt.
Cô nhíu lại đôi mày thanh tú nhìn sang chỗ hắn.
"Nên xuống máy bay." Chu Thiệu Chi cười cười nói.
"Tới rồi?" Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc ra tiếng, cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, quả nhiên là nhìn thấy sân bay.
"Ừ."
Cô duỗi tay ấn ấn hàng chân mày mệt mỏi, cô cảm thấy mình chỉ ngủ mới có vài phút, như thế nào vừa mới mở mắt ra đã đến rồi?
Cô cởi dây an toàn ra, đang muốn đứng lên, lại bị Chu Thiệu Chi đứng ở một bên gọi lại.
"Chờ một chút, để bọn họ đi trước đi."
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua hành khách đang ở trước mặt lấy hành lý, nghĩ nghĩ, không muốn theo chân bọn họ chen chúc, vì thế cô ngồi yên tại vị trí, ngoan ngoãn mà chờ hành khách ở phía trước đi ra ngoài.
Chờ hành khách đi không sai biệt lắm, thời điểm đã không còn chen chúc nữa, bọn họ lúc này mới xuống máy bay.
Nguyễn Lệ rốt cuộc nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm, chạy nhanh đến chỗ cô.
"Làm sao mà xuống lâu như thế, chị cứ tưởng em bị làm sao?"
Vừa dứt lời, ánh mắt chị dừng lại nam nhân đứng bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, chị đánh giá vài lần.
"Thiệu Chi?"
Chu Thiệu Chi cười cười: "Vâng, Lệ tỷ."
"Thiệu Chi, em cũng đi chuyến bay này?"
"Vâng, đúng vậy, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Kha Nhiễm."
Nguyễn Lệ gật gật đầu: "Vậy sao, chúng ta cũng đừng đứng ở đây nữa, đi thôi, về phim trường trước."
Bọn họ hơn hai tháng sẽ ở phim trường, phim trường có phòng cho bọn họ ở.
"Vâng, đi thôi."
Vì thế mấy người cùng đến phim trường.
Bởi vì lần quay phim này lấy cảnh tương đối hướng ngoại, nên chung quanh cũng không có khách sạn, ngay cả mấy nhà nghỉ nhỏ cũng không có, cho nên mọi người chỉ có thể ở phim trường.
Phòng cũng không lớn, mỗi phòng có một phòng vệ sinh nhỏ, lúc trước Ngưu Kính đã cho người làm vệ sinh, mặc dù đơn sơ nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp.
Sau khi vào phòng, A Miên cùng Miumi giúp cô đặt hành lý xuống đất, để cô thu thập hành lý.
Sau khi thu thập xong, Nguyễn Lệ nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Kha Nhiễm, em ở nơi này nghỉ ngơi một lát, chị cùng mấy người A Miên đi thu thập hành lý của mình, chờ thu thập xong, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm."
Bởi vì nơi này phòng ở có hạn, cho nên trước khi tiến vào đoàn phim, Ngưu Kính nói mỗi người chỉ mang theo nhiều nhất là ba người trợ lý.
Diễn viên chính mỗi người một cái phòng đơn, mà phòng trợ lý thì lớn hơn một chút, ba người ở một phòng.
"Vâng, được ạ."
Ba người Nguyễn Lệ đi đến phòng mình, cách đó cũng không xa.
Sau khi ba người ra ngoài, Bạc Kha Nhiễm lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại báo bình an cho Thẩm Dữ, nhưng mà di động cô vừa lấy ra chưa kịp gọi đi, thì Thẩm Dữ đã gọi đến.
Bạc Kha Nhiễm nhìn cái tên hiện trên màn hình, khóe môi bất giác câu lên, ngón tay trượt nhanh nghe điện thoại.
"A lô?"
"Tới rồi?" Thanh âm Thẩm Dữ từ đầu bên kia truyền đến.
"Vâng, em đã đến phim trường."
"Vậy là tốt rồi."
Bạc Kha Nhiễm ẩn ẩn nghe được đầu dây bên kia của Thẩm Dữ có chút ồn ào.
"Hiện tại anh đang chỉnh sửa hậu kì sao?" Cô hỏi.
"Ừ, đúng vậy."
Ngay sau đóm Bạc Kha Nhiễm lại nghe được tiếng nói của Dương Cánh, hình như là đang gọi anh, sau đó, thanh âm dần xa.
Qua vài giây, cô mới một lần nữa nghe được thanh âm của anh.
"Có phải anh rất bận hay không, nếu đang bận vậy cúp máy trước đi, buổi tối em sẽ gọi cho anh."
Thẩm Dữ xác thật là có việc gấp cần xử lý, cho nên nói với cô một câu tự chiếu cố chính mình sau đó treo máy.
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, cô mở hộp ra, bên trong rõ ràng là nhẫn cưới của cô.
Đêm qua, cô đã lấy nhẫn xuống khỏi ngón tay, bởi vì cô vào đoàn phim, mang nhẫn theo sẽ có nhiều chỗ không tiện.
Cô lấy nhẫn từ trong hộp ra, để ở trước mặt nhìn vài giây, sau đó lại đeo vào ngón tay, cô nắm chặt bàn tay, nghiêng người nằm ở trên giường.
Tiếp xúc với giường mềm mại, thần kinh của cô không khỏi thả lỏng ra.
Thời điểm cô sắp đi vào giấc ngủ, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa đem cô gọi tỉnh.
"Kha Nhiễm."
Là thanh âm của Nguyễn Lệ.
"Đi thôi, cùng đi ăn cơm."
"Vâng, tới đây." Bạc Kha Nhiễm từ trên giường bò dậy, thời điểm lấy chìa khóa vừa lúc nhìn chiếc nhẫn trên tay, nghĩ nghĩ, vẫn là đem nhẫn tháo xuống bỏ vào trong hộp.
Cô cẩn thận đem nhẫn đã đặt vào trong hộp cất vào chỗ sâu trong hành lý, lúc này mới đi ra cửa.
"Ăn cái gì?"
"Đi trước xem thử, có cái gì ngon thì ăn."