"Ùng ùng ùng!"
Địa chấn rung động rất lâu, một mảng lớn phòng ốc bị san thành bình địa, thậm chí mặt đất phía dưới Vong Mộng đột nhiên trầm xuống biến thành cái hố sâu gần trăm thước.
"Vù vù vù vù!"
Năng lượng loạn lưu thổi quét đến vị trí Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư và lão già mù, Mạc Tà kịp thời nhảy xuống vung chín cái đuôi bảo vệ ba người vào trong.
"Lực lượng thật là đáng sợ!"
Diệp Khuynh Tư nắm chặt tay Sở Mộ, không gian vẫn đang chấn động kịch liệt. Bọn họ đứng cách vị trí năng lượng bạo tạc chừng mười dặm còn cảm nhận uy lực mạnh mẽ như thế. Vậy thì lực phá hoại ở khu vực trung tâm sẽ kinh khủng tới mức nào?
Năng lượng nhiều màu sắc bao trùm thân ảnh Vong Mộng, lông vũ đen nhánh tróc ra bay đầy trời.
Một kích kia nhất định là giết chết không ít Tinh Linh Điệp màu đen, chúng nó chính là sinh mạng lực của Vong Mộng. Lần này xem ra Vong Mộng phải chịu thương tổn mang tính thực chất.
"Gào!"
Bỗng nhiên Vong Mộng kêu lên một tiếng đau đớn, thanh âm này giống như sét đánh ngang tai chấn cho màng nhĩ mọi người đau nhói.
Đồng thời một kích này cũng đã chọc giận Vong Mộng. Đôi mắt hắc ám trên trời cao không ngừng lóe lên hàn quang.
"Hình như đây là lần đầu tiên nó phát ra tiếng kêu!"
Sắc mặt Tân Liêu trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.
Chẳng biết tại sao Tân Liêu cảm giác Vong Mộng ở trạng thái này mới thật sự đáng sợ. Không biết hắn có thể thoát thoát vận rủi tử vong hay không.
"Ài, rất nhiều người sẽ phải trả giá vì hành động ngu ngốc này."
Manh lão tiên sinh thở dài một hơi buồn bã, vốn là hắn tưởng rằng Hướng Vinh thành có thể tránh khỏi vận mệnh bị hủy diệt. Nhưng xem ra kết quả này đã được định đoạt.
Lão già mù vừa mới nói xong, thân ảnh Vong Mộng từ từ giãn rộng ra, lực lượng hắc ám điên cuồng khuếch tán biến thành tấm áo choàng tử vong phủ xuống tòa thành.
Tất cả thuộc tính đối lập với hắc ám đều bị đẩy lùi, vốn là Nguyên Tố thuộc tính đang rung động kịch liệt đột nhiên biến mất không còn tung tích.
Hiện tại chỉ có hắc ám chiếm lĩnh không gian, thậm chí mọi người có thể ngửi thấy mùi vị tử vong nồng đậm, không khí bất an xao động lan tràn nhanh như ôn dịch. Trong lúc nhất thời tất cả Hồn sủng sư đều sa vào trong bóng tối đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón.
Không chỉ có quân đoàn Hồn sủng sư bị hắc ám bao phủ, ngay cả ba người Sở Mộ đứng ở xa cũng thấy thế giới mờ dần đi. Chỉ có duy nhất Sở Mộ dựa vào Dị Đồng mới nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
“Ngạc Mộng Vong Nhận.”
Tám cặp cánh Vong Mộng nhẹ nhàng vũ động, thân hình hoàn toàn dung nhập vào trong bóng tối
"Bá bá bá!"
“Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt ~!”
Từng đạo Liêm nhận tử vong thoáng hiện trong bóng tối, mỗi một lần hàn quang xẹt qua là một dãy máu đỏ bừng phun trào. Sau đó hắc ám quỷ dị lại trở về bình tĩnh như cũ.
“Xẹt xẹt xẹt!”
Càng lúc càng nhiều Liêm nhận chém xuống, tốc độ công kích nhanh tới cực điểm. Tính mạng nhân loại và Hồn sủng đối mặt với lửa giận của Vong Mộng trở nên bé nhỏ không đáng kể.
“Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt ~!”
“Vụt vụt vụt ~~~!”
Tần số công kích càng lúc càng nhanh, ngay cả Sở Mộ nhìn cũng muốn hoa cả mắt, không biết từ lúc nào mùi máu tươi đã tràn ngập khắp nội thành.
"Xua tan hắc ám!"
Ngay lúc này, đóa Thánh lam hoa phát sáng mạnh mẽ nở rộ trong bóng tối, chậm chạp xua tan năng lượng mặt trái đang bao trùm tòa thành.
Có lẽ Vong Mộng thi triển kỹ năng cũng đã kết thúc, hai quầng sáng màu sắc đối lập nhau đồng thời thay đổi, bình minh dần dần xua tan bóng tối để lộ ra tòa thành bị tàn phá thê thảm.
Hạ Chỉ Hiền nhíu chặt chân mày, bởi vì sau khi ánh sáng xua tan đêm tối chính là cảnh tượng máu chảy thành sông.
Thi thể Hồn sủng, con người trải dài xuyên qua mấy khu phố, máu tươi chảy thành dòng một màu đỏ rực kinh dị. Hơn nữa, không một bộ thi thể nào còn nguyên vẹn.
Khi tầm nhìn mọi người khôi phục lại bình thường, một ít binh sĩ may mắn tránh thoát một kiếp vẫn đang sững sờ bất động. Người nào người nấy cảm thấy da đầu tê dại khi thấy đồng bạn chung quanh mình tử vong quá mức thê thảm.
Mà những người bị giết đều có chung một đặc điểm, đó là cặp mắt trợn trừng nhìn lên trời biểu hiện cảm giác sợ hãi tột đỉnh. Bọn họ còn không biết chuyện gì đang xảy ra đã biến thành người chết rồi.
"Vấn La, Tân Liêu, Trang Ngân, Mai Ngân, các ngươi đồng loạt ra tay, ta sẽ phụ trợ các ngươi.”
Hạ Chỉ Hiền lập tức phát ra mệnh lệnh.
Đại đa số Hồn sủng sư trong Hướng Vinh thành là thủ hạ của nàng. Vì vậy nàng không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị tàn sát.
"Ta phụ trợ Long Tuyệt."
Lúc này Đế Cơ dùng tinh thần âm truyền vào trong đầu Hạ Chỉ Hiền.
Long Tuyệt là thủ lĩnh đứng đầu Thập Lục Tuyệt, tổng cộng có năm đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong cũng là một cỗ lực lượng cực mạnh. Vấn đề hiện tại là tăng cường năng lực phòng ngự cho chúng nó, không để cho Vong Mộng có cơ hội một kích tất sát.
Trong lúc Đế Cơ thi triển kỹ năng phòng ngự, nhóm Hoa nữ vội vàng gia trì kỹ năng Quang khải cho năm đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong của Vấn La.
Kỹ năng cường hóa trùng trùng điệp điệp phủ xuống, chiến lực Long Tuyệt Vấn La nhất thời đại tăng, hẳn là có thể trì hoãn Vong Mộng một đoạn thời gian ngắn.
Tân Liêu vẫn do Hạ Chỉ Hiền phụ trợ, chỉ có điều chủ sủng tối cường Man Dực Hoàng đã chết, lúc này Tân Liêu chiến đấu có vài phần tiêu cực.
Thực lực Vong Mộng vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, nhưng Hạ Chỉ Hiền cũng đồng dạng là cấp chúa tể. Sau khi được nàng phụ trợ hẳn là không xuất hiện tình huống tử vong mới đúng. Nguyên nhân Man Dực Hoàng bị giết là do Tân Liêu quá mức vọng động, ngoài ra Vong Mộng thi triển kỹ năng quá nhanh nên Hạ Chỉ Hiền vốn đứng ở xa không kịp cứu viện.
Man Dực Hoàng chết trận sẽ kéo địa vị Tân Liêu giảm xuống không ít, nếu như bây giờ chết thêm một con sợ rằng danh hiệu Bát Hoang cũng mất luôn.
"Ngươi sợ?"
Hạ Chỉ Hiền thấy Tân Liêu khống chế bốn con Hồn sủng giữ vững trận hình, do dự mãi không dám tiến công liền hỏi.
"Không!"
Vẻ mặt Tân Liêu nhăn nhó cực kỳ khó coi.
"Ngu xuẩn, lần chiến đấu này quan hệ đến công việc của Đế Cơ điện hạ. Đừng nói ngươi chết mất một con Hồn sủng, cho dù toàn bộ năm đầu Hồn sủng chết trận, nàng cũng có biện pháp giúp ngươi khôi phục trong thời gian ngắn, thậm chí là cao hơn. Ngươi cho rằng tại sao thực lực Long Tuyệt những năm gần đây tiến triển nhanh như thế?"
Hạ Chỉ Hiền trầm giọng khiển trách.
Tân Liêu ngẩn người, ánh mắt rơi vào người Đế Cơ tràn đầy ngạc nhiên. Nữ nhân này có năng lực lớn vậy sao?
Tân Liêu không dám do dự nữa, bắt đầu chỉ huy bốn đầu Hồn sủng gia nhập vào chiến trường.
Nhiệm vụ của Tân Liêu và Vấn La là trì hoãn Vong Mộng, không cho nó thi triển kỹ năng cường đại, lấy thực lực bọn họ còn chưa đủ để thương tổn nó.
Lực lượng có thể uy hiếp Vong Mộng chính là quân đoàn Nguyên Tố hệ Hồn sủng.
"Công kích!"
Đế Cơ phát ra mệnh lệnh.
Quân đoàn Nguyên Tố trải qua một đợt đả kích vẫn không lùi bước, Vong Mộng ở trong mắt bọn họ là kẻ xâm lăng tàn ác, bắt phải đuổi ra khỏi tòa thành này không cho nó sát sinh bình dân vô tội.
Mặc dù đã đã gần một ngàn đầu Hồn sủng tử vong dưới kỹ năng hắc ám của Vong Mộng, nhưng mà quân đoàn Nguyên Tố vẫn là một cỗ chiến lực rất mạnh.
Các loại Nguyên Tố thuộc tính lại tập trung trên bầu trời rộng lớn, năng lượng bàng bạc đậm đặc như thực chất. Một khi chân chính bạo phát sẽ tạo ra uy lực đáng sợ.
“Ầm ầm ầm ~!”
Lực lượng Nguyên Tố liên hợp đã không thua gì kỹ năng Không Gian Phong Bạo của Sở Mộ. Nhưng Vong Mộng không phải là Hồn sủng loại hình phòng ngự, lông vũ trên người Vong Mộng bay loạn ở giữa không trung, biến thành một cơn mưa tuyết màu đen phủ khắp tòa thành.
"Tiêu hao như vậy đúng là không đáng!"
Sắc mặt Sở Mộ trở nên trầm trọng.
Hắn không biết tại sao Vong Mộng muốn xông vào trong thành, lại cố ý bay lượn chung quanh Đế Cơ. Nhưng hắn biết rõ tiếp tục như vậy sẽ vô cùng bất lợi đối với Vong Mộng.
Quân đoàn Hồn sủng sư dĩ nhiên mạnh mẽ, nhưng mà bọn họ không có khả năng di động tốc độ cao. Nếu đổi lại là Sở Mộ sẽ kéo giãn khoảng cách thi triển kỹ năng mạnh nhất giết sạch đám người này, chứ không thể tạo cơ hội cho bọn họ liên thủ công kích. Ngoài ra Hạ Chỉ Hiền là cường giả cấp chúa tể, dưới tình huống này chiến đấu càng lâu càng có hại cho nó.