Hàng vạn người cúng bái, thành kính quỳ dưới đất đón nhận quang huy tẩy lễ.
Đây là một kỹ năng trị liệu quần thể có tác dụng hồi phục tính mạng và gia tăng sức sống.
Rất nhiều người quanh năm tật bệnh sẽ được tiêu trừ dưới quầng sáng thần thánh àny.
Đồng thời đây cũng là một kỹ năng tinh thần có hiệu quả hóa giải nội tâm tức giận, nôn nóng, giúp cho con người trở nên thanh tĩnh hơn.
Nàng được tôn xưng là nữ thần không phải vì nàng vẻ đẹp và khí chất hơn người, mà nguyên nhân chủ yếu dựa trên loại lực lượng thần bí này.
Nhóm chú rể và tân nương ở trên tế đàn đón nhận quang mang càng thêm nồng đậm, ý niệm bất kính trong đầu chú rể dần dần thu liễm, cả đám người im lặng cung kính cúi đầu. Các tân nương cũng nắm chặt cánh tay trượng phu bắt đầu cầu nguyện. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Diệp Khuynh Tư vô cùng rõ ràng quầng sáng bao phủ khắp Hướng Vinh thành đã là kỹ năng vượt qua cấp đế hoàng, thật không ngờ thực lực nữ tử kia cường đại tới trình độ này.
Lúc này từng cặp phu thê đi ngang qua tế đàn đón nhận thánh thủy tẩy lễ xuất ra từ nụ hoa.
Sau khi trải qua giai đoạn đó, bọn họ mới thật sự là phu thê.
Diệp Khuynh Tư vẫn đang chờ đợi thời khắc này, nhưng mà tâm tình Sở Mộ có vẻ dị thường làm cho nàng lo lắng bất an.
Trước một khắc, Sở Mộ còn đang vui sướng, thấp giọng cười đùa với nàng. Nhưng giờ phút này, Diệp Khuynh Tư phát hiện nội tâm Sở Mộ chỉ còn lại oán giận cùng cực, cơn tức giận này có xu hướng biến thành ma diễm có thể bùng phát bất kỳ lúc nào.
Đáng sợ hơn chính là cặp mắt Sở Mộ bắt đầu mất dần nhân tính, lửa giận hừng hực chuyển hóa thành năng lượng cấp chúa tể bao phủ quảng trường. Những người thực lực tương đối mạnh đã cảm giác được khí tức áp bách vô hình đánh tới.
Lúc này Diệp Khuynh Tư cảm thấy hắn rất xa lạ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Sở Mộ tức giận. Thậm chí phần tĩnh táo và trầm ổn trước kia hoàn toàn biến mất.
"Sở Mộ, ngươi bị gì đó?"
Diệp Khuynh Tư khẩn trương dò hỏi, cánh tay nàng bắt đầu bị thương tổn. Nhưng nàng lo lắng hơn là cảm xúc của hắn.
Nếu như Sở Mộ không khắc chế sợ rằng mấy trăm tân nương, chú rể cùng với hàng vạn dân chúng sẽ chết trong hải dương ma diễm.
Tại sao tâm tình Sở Mộ chuyển biến nhanh như thế?
Đó là bởi vì hắn nhìn thấy nữ thần đứng trên thánh đàn được thế nhân cúng bái, chính là nữ nhân chà đạp tôn nghiêm hắn, làm cho hắn suýt chút nữa phải từ bỏ con đường Hồn sủng sư.
Nàng là thiếu nữ phản bội.
Thiếu nữ phản bội bày ra thái độ cao cao tại thượng miệt thị hết thảy, nàng âm hiểm xảo trá bố trí kế hoạch tiêu diệt Thiên Hạ thành mặc kệ hàng trăm vạn dân chúng tử vong. Nàng ích kỷ, tàn nhẫn khiến cho người ta giận sôi.
Nhưng mà lúc này nữ nhân ác độc như rắn rết kia lại khoác lên một lớp áo ngoài thánh khiết, tao nhã, mỗi một tư thế giống như tiên nữ thuần khiết nhất. Nàng mỉm cười hòa ái ban phúc cho hàng vạn dân chúng trong thành.
Một bên là yêu nữ ăn tươi nuốt sống con người, một bên là tiên nữ thánh khiết cứu dân độ thế. Hai tính cách cùng xuất hiện trên cùng một người, rốt cuộc nội tâm nàng phải phức tạp đến mức nào? Nham hiểm, xảo trá đến mức nào mới có thể che giấu không chút tỳ vết?
Cũng may Sở Mộ là người từng ký kết hồn ước với nàng mười mấy năm trước, từng bị nàng ruồng bỏ trở thành phế vật. Hắn biết rõ bộ dạng kia chỉ là giả tượng lừa gạt người đời.
Sở Mộ cực kỳ tức giận.
Tức giận vì nữ nhân ác độc này ngụy trang quá hoàn hảo. Hoàn hảo tới mức lúc nãy xém chút nữa đã lừa gạt được hắn.
Tức giận vì nữ nhân này rõ ràng là ác quỷ tay nhuộm máu tươi vô số người, nhưng lại bày ra bộ dạng thánh khiết điên đảo chúng sinh.
Nàng lừa gạt hắn, đồng thời cũng lừa gạt không biết bao nhiêu người trên thế giới này.
Giờ phút này, Sở Mộ chỉ muốn tự tay mình lột bỏ lớp ngụy trang giả nhân giả nghĩa trên mặt nàng. Để cho mọi người biết được nàng là ác quỷ đội lốt người, nội tâm biến thái, xấu xí, dơ bẩn đến tận cùng.
Lửa giận chồng chất mười mấy năm trong khoảnh khắc quét ngang hết thảy, Sở Mộ gần như mất đi năng lực khống chế chẩn bị hóa thân Bán Ma.
Nhưng mà ẩn nhẫn mười mấy năm đã dưỡng thành tính trầm ổn giống như bản năng ăn sâu vào máu thịt, hắn vội vàng cắn chặt hàm răng, âm thầm nhắc nhở nhất định phải khắc chế chính mình.
"Sở Mộ, ngươi đừng như vậy, nói một câu đi!"
"Sở Mộ!"
Diệp Khuynh Tư càng thêm lo lắng, không ngừng thúc giục hắn bình tĩnh.
Sở Mộ nghe thấy thanh âm Diệp Khuynh Tư, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn nàng, suy nghĩ bắt đầu khôi phục lại từng chút một.
Hắn thấy Diệp Khuynh Tư mặt mày tái nhợt, thấy nàng lo lắng mặc kệ khóe miệng tràn ra vết máu. Sở Mộ lập tức thanh tỉnh trong nháy mắt.
"Khuynh Tư, ta..."
Sở Mộ đưa tay lên vuốt ve gương mặt Diệp Khuynh Tư.
Sở Mộ cảm thấy ảo não và xấu hổ, đây là thê tử của mình, thế mà mình lại không bận tâm đến nàng. Trong lúc vô tình buông thả khí tức đã gây thương tổn cho nàng, đồng thời hắn biết hiện tại là thời gian diễn ra hôn lễ, không thể nào để cho thù hận che mờ lý trí.
Sắc mặt Diệp Khuynh Tư dần dần khôi phục bình thường, nàng chủ động ôm Sở Mộ, ôn nhu hỏi:
"Tại sao hận nàng như vậy? Hận đến quên cả bản thân …"
Trên mặt Sở Mộ hiện rõ nét khổ sở, quay đầu nhìn thoáng qua nữ nhân ác độc kia, mở miệng nói:
"Còn nhớ câu chuyện hồn ước thứ nhất mà ta nói không?"
Diệp Khuynh Tư ngẩn người ngạc nhiên.
Diệp Khuynh Tư vẫn biết ẩn sâu trong nội tâm Sở Mộ có một vết sẹo tôn nghiêm rất sâu, vết sẹo này gần như phá hủy tiền đồ của hắn, phá hủy hết thảy mọi thứ vốn có trên người hắn. Nhưng nàng chỉ biết vết sẹo này có liên quan đến hồn ước thứ nhất khi hắn còn nhỏ.
Tại Thiên Hạ Quyết, Diệp Khuynh Tư biết thêm Hồn sủng thứ nhất của hắn dĩ nhiên là một loại sinh vật hình người, bề ngoài giống với nữ tử nhân loại như khuông đúc.
Mới đầu Diệp Khuynh Tư cho rằng đó chỉ là chủng tộc Hồn sủng hình người hiếm thấy, hoặc là nó ăn được thiên tài địa bảo nào đó mới biến hóa hình dạng. Nàng chưa từng thật tình suy nghĩ về thân phận của nó.
Nhưng mà bây giờ Sở Mộ chỉ tới nữ thần thánh khiết ở trên tế đàn kia, nội tâm Diệp Khuynh Tư lập tức nhấc lên một trận phong ba bão táp cuồn cuộn.
Hồn sủng trốn tránh chiếm cứ hồn thứ nhất của Sở Mộ chính là nữ tử tuyệt trần kia? Lúc ban đầu Diệp Khuynh Tư còn cho rằng đó là tiên nữ hạ phàm, làm sao cũng không nghĩ tới nàng lại là Hồn sủng.
"Nàng... nàng là người hay là..."
Diệp Khuynh Tư hoảng sợ ngây người, hoàn toàn không dám tin tưởng hai mắt của mình.
"Nửa người nửa sủng."
Sở Mộ trầm giọng nói.
"Vậy..."
Diệp Khuynh Tư căn bản không biết nên nói gì nữa rồi. Nàng tuyệt đối tin tưởng Sở Mộ, nhưng lại rất khó liên hệ một con Hồn sủng trốn tránh với nữ thần được hàng vạn người tôn kính. Đây rõ ràng là hai thái cực đối lập nhau, khác biệt một trời một vực.
Trên thực tế, bất kể nàng có phải là Hồn sủng trốn tránh hay không, Diệp Khuynh Tư lại càng quan tâm đến hôn lễ của mình.
"Khuynh Tư, thật sự xin lỗi, ta tạm thời quên mất chuyện này, chúng ta tiếp tục."
Sở Mộ cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Diệp Khuynh Tư, nàng muốn trở thành thê tử của hắn đường đường chính chính, hôn lễ hiển nhiên có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Sở Mộ không muốn nàng lưu lại vết mờ trong ngày vui này, lại càng không muốn để cho nữ nhân kia phá hủy thời khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời hắn.
Diệp Khuynh Tư đứng yên tại chỗ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Thấy Diệp Khuynh Tư lắc đầu, Sở Mộ nhất thời khẩn trương lên, càng thêm ảo não mình lúc nãy hành động mất đi lý trí.
Sở Mộ thích Diệp Khuynh Tư, trong lòng cũng chỉ có nàng. Bản thân hắn còn gấp gáp hơn cả nàng, không bao giờ muốn làm phiền lòng nàng trong ngày trọng đại này.
"Khuynh Tư, là ta không đúng..."
Sở Mộ vội vàng xin lỗi.
Diệp Khuynh Tư vẫn lắc đầu nói:
"Hôn lễ cuả chúng ta không thể để cho một người ác độc như thế chứng kiến và chúc phúc. Vì thế, ta tình nguyện chờ đợi thêm một ít thời gian."
Diệp Khuynh Tư có thể nhìn ra được Sở Mộ thật tâm muốn cưới mình, chỉ riêng phần tâm tư này đã đủ thành khẩn rồi. Chỉ tiếc là thời điểm không tốt, tuy rằng nàng không muốn trì hoãn, nhưng nàng phải suy nghĩ dùm cho Sở Mộ.
Làm sao hắn nguyện ý kết hôn dưới sự chứng kiến và chúc phúc của Hồn sủng trốn tránh từng lừa gạt mình?
"Khuynh Tư…"
Diệp Khuynh Tư hiểu ý như thế làm cho trong lòng Sở Mộ ấm áp. Dù sao vết thương này lưu lại trong tâm linh hắn quá sâu rồi, đã qua nhiều năm nhưng hắn vẫn không thể quên được cái ngày hôm đó, tức giận và thù hận khắc cốt minh tâm quả thật là rất khó khống chế.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, chủ yếu nhất là hắn cảm thấy nếu mình đón nhận thứ nước kinh tởm từ nữ quỷ ác độc kia, sợ rằng toàn thân hắn sẽ bị dơ bẩn, tâm linh cũng bị ô nhục rất lớn.
"Đi đi, làm chuyện gì đó! Nếu nàng đã thích ngụy trang thành nữ thần, vậy ngươi hãy dùng ma tính của mình trừng phạt nàng."
Diệp Khuynh Tư cười nói, ngữ khí dần dần kiên định hơn.
Diệp Khuynh Tư biết Sở Mộ chờ đợi ngày này rất lâu rồi.
Sở Mộ lắc đầu nói:
"Bên cạnh nàng là Hoa Hoàng Sư, trog thực lực xếp hạng thứ ba trong Tứ Hùng. Đám Hoa nữ cũng không yếu, phần lớn đã đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng."
"Vậy ngươi dự định làm gì?"
Diệp Khuynh Tư hỏi.
"Không vội, ta đã biết thân phận của nàng, như vậy ta chắc chắn sẽ không cho nàng sống khá giả. Thời điểm Chiến Dã, tiểu Chập Long, Dạ trở về, ta sẽ đá nàng rớt xuống thần đàn, lột bỏ lớp mặt nạ xấu xa kia ra."
Sở Mộ nhếch miệng cười tà, trong lòng vô hạn chờ mong ngày đó mau đến.
Hắn tự tin ngày đó đã gần lắm rồi.
Mặc dù khẩn cấp, mặc dù thù hận như núi, nhưng mà Sở Mộ rõ ràng mình chỉ có một hồn không nên xuất thủ vào lúc này, cũng không thể bại lộ quá sớm.
Nhất định phải đợi đến lúc bốn đại chủ sủng trở về, một khắc kia Sở Mộ hung hăng dẫm nàng ở dưới chân, thoải mái chà đạp cái thứ gọi là nữ thần thánh khiết.