Sủng Mị

Chương 969: Tinh Linh Điệp - Mạn Thiên Hoa Vũ (thượng)




Thế nhưng không bao lâu sau, Sở Mộ nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ vang lên.

Sở Mộ không cần quay đầu lại cũng biết đó là Diệp Khuynh Tư đã dỗ Trữ Mạn Nhi ngủ say.

"Chuyện gì mà mặt mày đau khổ vậy?"

Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng nhảy lên trên cành, ngồi bên cạnh Sở Mộ. Một mảnh y phục trượt qua để lộ cặp đùi trắng nõn.

Lần đầu tiên Sở Mộ nhìn thấy Diệp Khuynh Tư chính là bị cặp đùi này hấp dẫn lực chú ý. Hiện tại sức kháng cự của hắn đã yếu lắm rồi.

Cành cây rất lớn đầy đủ không gian cho hai người thân mật, Sở Mộ tựa vào thân cây để Diệp Khuynh Tư nghiêng người dựa vào ngực mình. Bàn tay hắn thuận thế đặt lên đùi nàng, không ngừng vuốt ve.

Diệp Khuynh Tư hờn dỗi cản lại không cho bàn tay hắn tác quái, gương mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói:

"Không được quậy!"

Sở Mộ lập tức ho khan một tiếng, trở về bộ dáng quy củ, nghiêm túc. Ban ngày vẫn thường bị dã nha đầu Trữ Mạn Nhi cản trở, hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội thân cận, hắn lại bắt đầu suy nghĩ tìm biện pháp.

"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc!"

Bỗng nhiên bên trong rừng cây phát ra hàng loạt thanh âm đập cánh, vô số bóng đen bay loạn lên trời.

Bóng đen số lượng rất lớn, hầu như che kín bầu trời đêm đầy sao. Từ vị trí Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư có thể thấy được một đám mây đen trôi ngang qua đầu mình.

Sở Mộ vốn đang tranh thủ cơ hội vuốt ve lưng Diệp Khuynh Tư, nhưng hắn cảm giác được một luồng khí tức cường đại ập đến liền nhíu mày suy nghĩ.

"Hình như sự tình có biến!"

Diệp Khuynh Tư nhìn đám sinh vật dần dần đi xa, mở miệng nói.

"Ừ, chúng nó bay về phía Hướng Vinh thành. Trong thế giới nhân loại rất ít khi thấy được Dực hệ Hồn sủng quần kết thành đội."

Sở Mộ gật đầu nói.

"Chúng ta đi đường hơi lệch phương hướng, nơi này hẳn là rất gần Mê giới."

Diệp Khuynh Tư nói.

Thế giới rộng lớn thứ gì cũng có, trước kia Sở Mộ lịch lãm thường xuyên nhìn thấy quần thể Hồn sủng bay qua. Cảnh tượng đó đến nay vẫn làm cho hắn rung động không dứt, khát vọng cường lực càng thêm mãnh liệt.

Nhưng mà bây giờ Sở Mộ chỉ âm thầm cảm khái, bởi vì chính hắn đã đi được đoạn đường khá dài. Từ lúc rời khỏi Tù đảo, hắn không thể nào nghĩ tới mình lại đứng trên độ cao thế này dõi mắt nhìn xuống vạn vật.

Thế nhưng, chẳng biết tại sao Sở Mộ chợt nhớ tới quân đoàn Thiên Ma Trùng ở Đại Sở thế gia.

"Sở Mộ? Chàng đang nghĩ gì đó?"

Diệp Khuynh Tư phát hiện Sở Mộ suy nghĩ đến xuất thần, lập tức ghé sát vào tai hắn hỏi nhỏ.

Sở Mộ nhanh chóng lấy lại tinh thần, thấy Diệp Khuynh Tư tò mò áp sát mình, một mùi hương thoang thoảng như lan như sứ phả vào mặt làm hắn bắt đầu động tâm.

Sở Mộ hiển nhiên biết rõ vào lúc này chuyện gì mới là quan trọng nhất. Diệp Khuynh Tư đã chủ động đưa tới, hắn làm sao nguyện ý buông tha? Cánh tay kia bỗng nhiên thu lại làm cho Diệp Khuynh Tư mất thăng bằng nằm ngửa trên ngực hắn. Sau đó lập tức tấn công cái miệng nhỏ nhắn, ướt át.

Diệp Khuynh Tư ban đầu còn muốn giãy dụa tượng trưng mấy cái, vòng eo mảnh khảnh cọ quậy một hồi rồi cũng bỏ qua. Chỉ lát sau nàng cũng động tình, hai cánh tay quấn quanh cổ Sở Mộ.

"Cần đi vào lều?"

Sở Mộ nói khẽ với Diệp Khuynh Tư.

Gương mặt Diệp Khuynh Tư đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu, ngượng ngùng gật đầu:

"Ừ!"

Nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt luôn dễ dàng quên đi hết thảy mọi thứ ở chung quanh.

Bởi vì Sở Mộ không có chú ý ngay lúc này chợt có một đầu Dực hệ Hồn sủng tỏa ra ánh sáng hoa lệ xẹt qua đỉnh đầu của mình.

Cái tên Hướng Vinh thành mang ý nghĩa khuyên nhủ mọi người hãy hưởng thụ vui sướng, liên tục phấn đấu hướng tới vinh quang. Text được lấy tại Truyện FULL

Tòa thành này có phong cách vô cùng đặc biệt, toàn bộ thành thị chính là một rừng hoa đúng nghĩa. Cho dù là đường phố rộng rãi, hay là hẻm nhỏ u tĩnh, đình viện độc lập đều có trồng hàng nghìn hàng vạn chủng thực lực đẹp đẽ, sắc thái lộng lẫy mê người.

Tòa thành này còn có một loại Hồn sủng đặc biệt - Tinh Linh Điệp.

Tinh Linh Điệp là một loại Hồn sủng huyết thống rất đặc thù, chúng nó thật ra chỉ là tiểu sinh mạng đẳng cấp cực thấp, thậm chí không thể tính là Hồn sủng. Chỉ tồn tại ở khu vực chung quanh Hướng Vinh thành.

Tinh Linh Điệp xuất hiện khắp nơi, nhà nhà phố phố nơi nào cũng có. Bề ngoài tương tự bươm bướm nhỏ xinh, hai cánh mỏng manh tinh tế, mỗi khi đến mùa giao phối sẽ thấy chúng nó bay múa ngập trời.

Người dân ngủ ban đêm vẫn để cửa sổ mở rộng, Tinh Linh Điệp bay vào tỏa ra mùi hương giúp cho giấc ngủ thêm sâu. Hơn nữa, còn có thể hiệu quả trị liệu và bồi bổ tinh thần mỏi mệt. Ta thành này nhờ có chúng nó nên sức khỏe người dân rất tốt, ngay cả lão nhân cũng sinh long hoạt hổ, bước đi như bay, không thấy người nào ho khan, thở gấp.

Tinh Linh Điệp chia ra làm hai loại, một là ra đời ở trong đình viện được chủ nhân phụng dưỡng, mặc dù không có ký kết hồn ước vẫn sống chung với đám con nít cùng nhau trưởng thành. Loại thứ hai là Tinh Linh Điệp ra đời trong khu vực lân cận tòa thành, chúng nó chính là màu sắc tô điểm cho thành thị càng thêm rực rỡ.

"Ca ca, nơi này thật là đẹp, giống như đi vào thế giới thần tiên vậy."

Trữ Mạn Nhi hưng phấn chạy nhảy tung tăng trên đường phố, cười lên vui sướng đùa giỡn với đàn Tinh Linh Điệp.

Diệp Khuynh Tư khoác cánh tay Sở Mộ đi theo sau, mỉm cười nhìn tiểu nha đầu thơ ngây không buồn không lo kia.

"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc!"

"Vù vù vù!"

Hàng loạt tiếng vỗ cánh vang lên, một đàn bươm bướm đủ màu sắc nhẹ nhàng bay múa. Trữ Mạn Nhi đứng gần hồ nước, để cho một đầu Tinh Linh Điệp hạ xuống lòng bàn tay mình.

Sau đó nàng vui vẻ nhảy múa với đàn bướm, vũ điệu sinh động, vui tươi làm cho người dân ở gần đó chú ý. Chốc lát sau, tựa như có một lực hấp dẫn vô hình lôi cuốn vô số Tinh Linh Điệp bay tới gia nhập vào vũ điệu, không ngừng đảo quanh Trữ Mạn Nhi.

Trong khoảnh khắc này Trữ Mạn Nhi trở thành tiêu điểm, chú ý các thiếu niên nhìn thiếu nữ ưu nhã như si như say. Ngay cả nữ tử cũng bị hình ảnh xinh đẹp kia hấp dẫn không muốn dời tầm mắt.

"Thiếu nữ này có thể hấp dẫn Tinh Linh Điệp."

"Thật là đẹp!"

Tinh Linh Điệp chính là sinh vật đặc biệt trong tòa thành, chúng nó thanh nhã và cao ngạo. Tuy rằng sống chung với nhân loại, nhưng rất ít khi chủ động tiếp cận người lạ.

Mà tòa thành này còn có một quy định sắt, đó là giết chết một con Tinh Linh Điệp định tội giống như giết một người. Vì thế, dưới tình huống bình thường sẽ không có ai quấy rầy chúng nó.

Tinh Linh Điệp mang lại cho tòa thành sức sống mạnh mẽ, giúp cho người dân giải tỏa mệt nhọc thường ngày. Vì thế chúng nó cũng được ưu ái nhiều hơn những sinh vật khác. Chỉ có Hoa sư, Dược sư, Linh sư mới có khả năng hấp dẫn Tinh Linh Điệp vây quanh.

Trữ Mạn Nhi không cần sử dụng hương phấn thu hút Tinh Linh Điệp. Bởi vì bản thân nàng đã có năng lực đặc thù, tâm tính lương thiện, thuần khiết phù hợp với Tinh Linh Điệp. Chúng nó mặc nhiên coi nàng là công chúa, không ngừng bay tới triều bái.

"Ngươi nhặt được nha đầu này đúng là đặc biệt."

Diệp Khuynh Tư cười khanh khách nhìn sang Sở Mộ, lại phát hiện hắn xuất thần nhìn Mạn Nhi khiêu vũ. Nàng lặng lẽ hạ cánh tay xuống ngắt hắn một cái, coi như là nhắc nhở hắn hồi hồn.

Thân thể Sở Mộ trải qua thiên chuy bách luyện, cộng thêm một lần lột xác đã không còn là nhân loại nữa rồi. Tiểu nữ nhân cử động nhỏ vốn không thể gây thương tổn cho hắn, ánh mắt hắn vẫn ngó chừng Mạn Nhi xuất thần.

Diệp Khuynh Tư tức giận thở phì phò, nhưng không có biện pháp nào xử lý hắn.