Chính nàng biết rõ muốn trừ đi độc tố trên mặt không chỉ cần dược tề hi hữu, mà còn phải trải qua điều dưỡng thời gian dài, tuyệt đối không thể nào vô duyên vô cớ biến mất như thế được.
"Ta không có lừa nàng, tự nàng lấy mặt nạ ra nhìn xuống nước đi!"
Sở Mộ nói rất nghiêm túc.
Diệp Khuynh Tư ngẩn người ngạc nhiên, cẩn thận suy nghĩ cũng cảm thấy Sở Mộ quả thật không có lý do gì lừa gạt mình. Hiện tại hắn dám lấy chuyện đó ra đùa giỡn nàng sao? Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Ngươi xoay qua chỗ khác!"
Diệp Khuynh Tư đẩy Sở Mộ qua một bên, tự mình đi tới bờ suối.
"Cũng không phải là cởi quần cởi áo, tại sao ta phải xoay qua chỗ khác?"
Lần này Sở Mộ lại không nghe lời Diệp Khuynh Tư, chỉ mỉm cười mị mị ngó nàng chằm chằm.
Trong lòng Diệp Khuynh Tư cũng gấp gáp vô cùng, Sở Mộ lại cương quyết chết sống đứng ở nơi đó. Thế là nàng đành phải chạy tới núp ở phía sau một gốc cây.
Nước suối trong suốt như gương, khuôn mặt nàng hiện rõ dưới đáy nước.
Thế nhưng, bóng cây đúng lúc che mất khuôn mặt Diệp Khuynh Tư. Nàng lại nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên, lo lắng nhìn xuống …
"Ta… ta không phải đang nằm mơ?"
Hồi lâu sau, Diệp Khuynh Tư mới thốt ra được một câu.
Một ngày này đax xảy ra quá nhiều chuyện không thể tin nổi. Cho nên tinh thần Diệp Khuynh Tư có chút mơ hồ, cứ tưởng rằng mình đang nằm mơ, và đây chỉ là giấc mộng đẹp nhất đến với mình.
Dưới mặt nước là một gương mặt nõn nà, trắng bóc như ngọc bích.
Diệp Khuynh Tư đã rất lâu không dám soi gương rồi, vì thế lúc này nhìn thấy dung mạo của mình cũng cảm giác tương đối xa lạ.
"Làn da bóng loáng này thật sự thuộc về mình sao? Tựa hồ trước kia cũng không có tốt như vậy?"
Diệp Khuynh Tư chậm chạp đặt tay lên mặt mình.
Vốn là khuôn mặt bị độc tố xâm nhiễm cực kỳ thô ráp, làn da đen đủi xấu xí. Nhưng mà nàng sờ vào lại cảm thấy trơn bóng mềm mại, điều này chứng minh hết thảy mọi thứ đều là chân thật.
Nước suối chảy róc rách xuyên qua khe đá, một bóng dáng nữ tử ôn nhu ngồi trên cành cây.
Làn gió mát nhẹ nhàng thổi tung mái tóc dài của nàng, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã bắt đầu có sức sống.
"Là bia khóc, nó đã ghi lại thời điểm ban đầu nàng rơi lệ."
Lời nói Sở Mộ vang lên Diệp Khuynh Tư.
Bia khóc là Lệ tinh thuần khiết nhất, Sở Mộ chỉ biết nó thần bí, có được lực lượng đặc thù, nhưng chỉ tới đó là hết.
Tâm tư Diệp Khuynh Tư cũng bị đánh động rồi, nàng từ từ đứng dậy, xoay người lại nhìn vào Sở Mộ.
Giờ phút này, ánh mắt hắn lộ rõ chân tình, Diệp Khuynh Tư đã không thể kháng cự tình cảm của mình. Hơn nữa, bản thân nàng cũng không muốn kháng cự.
Nhìn thấy cánh tay hắn mở ra, Diệp Khuynh Tư liền tựa vào ngực hắn, chủ động kiễng chân dâng lên đôi môi thơm.
Sở Mộ cảm thấy lửa nhiệt đánh tới cũng quên mất choàng tay ôm nàng, lập tức lặng người đi tận hưởng hương tình của mỹ nhân.
Bên tai Sở Mộ hoàn toàn yên tĩnh, lúc này hắn chỉ thấy được một mình Diệp Khuynh Tư tồn tại.
Hai người hôn thật lâu, lửa dục bốc cháy hừng hực trong lòng bọn họ, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy nhau thưởng thức nhu tình hiếm thấy.
Đầu tóc Sở Mộ choáng váng như uống một bình rượu ngon, hắn đang chìm đắm trong men tình kỳ ảo.
Chốc lát sau, hai người dần dần động tình, bàn tay Sở Mộ đặt lên tấm lưng mềm mại của nàng, nhẹ nhàng mơ trớn.
"Sở Mộ, đừng!"
Diệp Khuynh Tư thẹn thùng dán mặt vào ngực Sở Mộ, xấu hổ không chịu nổi vì bàn tay hắn tác quái.
Gương mặt Diệp Khuynh Tư đỏ ửng như táo chín. Thế nhưng, nàng vẫn căng thẳng cứng người, cho dù động tình đi nữa cũng không thể tiếp tục ở trong rừng cây thế này.
Sở Mộ cười khổ, kìm lòng không đậu thu hồi bàn tay heo từ trong y phục Diệp Khuynh lui ra, sau đó chuyển thành ôm ngang eo nàng.
Lúc trước Đại Sở thế gia tổ chức dạ tiệc, Sở Mộ đã buồn bực đám người đó có thể tận tình "hô phong hoán vũ" ở trong rừng cây, tại sao bây giờ hắn lại không có diễm phúc như thế? Ít nhất khu rừng này chỉ có hai người thôi, không phải là một đám đông chen chúc như ở Sở sơn.
Bây giờ Sở Mộ không muốn để ý tới hoàn cảnh và đại loại những chuyện gì gì đó, dù sao hắn cũng đã quen với khu vực dã ngoại, một năm có tới mười tháng sống ở nơi hoang vu, hẻo lánh. Nhưng Diệp Khuynh Tư lại là nữ tử không thể thích ứng với loại chuyện này, chỉ biết vùi đầu vào ngực Sở Mộ len lén rụt tay về sửa sang lại y phục.
Dĩ nhiên, vấn đề chủ yếu chính là lão già Trầm Thu dẫn theo một nhóm người chạy đến không đúng lúc tý nào. Tạm thời không đề cập tới bọn hắn làm sao biết được vị trí của mình, nhưng Sở Mộ lại âm thầm oán hận hắn thấu xương.
Cơ hội được tiếp xúc riêng tư với Diệp Khuynh Tư không có nhiều lắm, mới vừa rồi đã bị Chu Triêu quấy rầy, bây giờ Trầm Thu cũng chạy tới. Vào lúc này, hắn vô cùng tưởng niệm thế giới Băng Kính trước kia.
"Sở Phương Trần, Ngươi không có chuyện gì chứ?"
Trầm Thu trợn trừng mắt nhìn hai người quấn lấy nhau như sam, nghi ngờ hỏi.
"Tại sao lão nhân gia ngài lại có vẻ thất vọng vậy?"
Sở Mộ cười khổ, cũng rất là bất đắc dĩ. Chẳng lẽ hai mắt Trầm Thu có vấn đề? Nhìn bộ dạng hắn bây giờ giống như có chuyện lắm sao?
"Các ngươi không gặp Chu Triêu?"
Một vị trưởng lão Yểm Ma cung khẩn trương hỏi.
"Không phải các ngươi đuổi theo Chu Triêu sao?"
Sở Mộ ra vẻ nghiêm túc hỏi ngược lại.
Mà Diệp Khuynh Tư ở bên cạnh len lén liếc mắt nhìn xuống đống tro tàn dưới chân Sở Mộ.
Xem ra hắn sẽ không thừa nhận mình đã giết chết Chu Triêu.
Về phần Chu Triêu chết như thế nào có lẽ cứ để ba thế lực lớn từ từ suy đoán đi. Dù sao người cũng đã chết, lại còn bị hủy thi diệt tích không cần phải lo lắng đến vấn đề chứng cứ.
"Chúng ta bị gạt!"
Một vị trưởng lão oán giận nói.
"Cái tên Chu Triêu này cũng quá giảo hoạt rồi."
Cả đám trưởng lão não xấu hổ không dứt, không ngờ mình lại bị Chu Triêu lừa dối dễ dàng như thế.
Trầm Thu thấy Sở Phương Trần bình yên vô sự cũng yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng trong lòng hắn tràn đầy nghi ngờ, bởi vì hắn phán đoán Chu Triêu đúng là có hai người. Nếu không cái tên kia bị đuổi giết đã cùng đường mạt lộ tại sao không triệu hoán Hồn sủng mạnh hơn?
Nhưng hắn suy tư hồi lâu vẫn không tìm được đáp án, đành phải tạm thời gác sang một bên.
"Hai người các ngươi cũng thiệt là… không nhìn xem giờ là lúc nào còn chạy loạn cả lên? Mau trở về cung điện đi!"
Trầm Thu trầm giọng dạy dỗ không chút khách khí.
Diệp Khuynh Tư vừa mới bình phục tâm tình lại xấu hổ đỏ mặt, tay chân bối rối không biết để đâu cho tốt.
"Ha ha ha!"
Sở Mộ cũng lúng túng cười mấy tiếng ngây ngô. Ánh mắt lão già Trầm Thu này cũng quá độc ác rồi, thật ra hắn đâu có làm gì quá đáng. Chỉ là hôn Diệp Khuynh Tư một chút, vuốt ve một chút, ôm chút chút mà thôi.
Trầm Thu và bốn vị trưởng lão lo lắng Sở Mộ an nguy cố ý hộ tống hai người trở về Hồn Điện.
Sau khi trở về Linh thành, Trầm Thu phát hiện ba thế lực lớn không tổn hao bao nhiêu lực lượng. Dương Khuyết cũng đàng hoàng lưu lại phủ thành chủ, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này Trầm Thu cũng đã tin tưởng mình bị lừa gạt.
Vì lý do an toàn, Trầm Thu để bốn vị lớn trưởng lão lưu lại trong cung điện, còn chính mình tiếp tục truy sát đám người Chu Nghĩa. Hắn vô cùng rõ ràng đạo lý nhổ cỏ tận gốc, nếu để cho đám ác nhân kia còn sống trốn thoát, sau này sẽ tạo thành mối nguy hại cực lớn.
Trầm Thu trước khi rời đi vẫn nhìn chằm chằm Sở Mộ lộ vẻ chần chờ, do dự mãi không biết có nên chất vấn dấu vết ma diễm ở trong rừng cây hay không.
Nhưng hắn suy nghĩ cẩn thận cuối cùng từ bỏ ý định đó, coi như là Sở Phương Trần có lá bài tẩy giết chết Chu Triêu chân chính cũng không có khả năng tiết lộ cho mình.
Ngoài thành mấy trăm dặm, đông đảo Hồn sủng cao đẳng đế hoàng đã bao vây đám người Chu Nghĩa chặt chẽ.