Thủy hệ đế hoàng đỉnh phong quả thật có thể khắc chế Hỏa hệ, nhưng mà Bạch Yểm Ma là Hồn sủng đa thuộc tính. Hơn nữa Bạch Yểm Đế đã vô cùng tiếp cận trình độ vô địch đế hoàng rồi, thực lực chân chính còn mạnh hơn Bạch Yểm Ma của Khương nguyên lão. Vì thế một mình nó đối kháng Thủy hệ Hải thú đế hoàng tuyệt đối không thành vấn đề.
"Chẳng lẽ thực lực Bạch Yểm Ma của Khương lão đầu cũng tăng cường rồi? Tại sao khó đối phó thế chứ?"
Trong lòng Cổ Hà bỗng nhiên trầm trọng, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Thực lực Bạch Yểm Đế đã nằm ngoài khả năng Cổ Hà dự liệu, dưới tình huống thuộc tính bị khắc chế vẫn có thể đối kháng chính diện với Thủy hệ Hải thú đế hoàng đỉnh phong của hắn.
"Cổ đại nhân… đại nhân…"
Lúc này vị quân sư bên cạnh hắn hốt hoảng kêu lên.
Cổ Hà nhìn lướt qua quân sư lộ ra bộ dáng bối rối, tức giận nói:
"Có lời mau nói!"
"Chúng ta… quân đoàn chúng ta đang bị cường giả Yểm Ma cung chèn ép, bắt đầu bị đánh tan từng phần!"
"Có giỏi nhắc lại một lần …!"
Cổ Hà cực kỳ tức giận, trợn mắt nhìn chằm chằm vào quân sư.
Quân sư dĩ nhiên không dám nhắc lại, chỉ biết cúi đầu không nói tiếng nào. Lúc này Cổ Hà mới dời ánh mắt về phía chiến trường.
Quả nhiên là toàn bộ chiến trường đang bị ma diễm thiêu đốt hừng hực, có thể nói là điên cuồng thôn phệ quân đoàn Hồn Minh. Quân đoàn Thú hệ đã bị đẩy lùi, hiện tại quân đoàn Nham hệ đang cố gắng phòng ngự, nhưng không biết thủ được bao lâu.
Cổ Hà rất ngạc nhiên, sau đó mặt mày bỗng nhiên đỏ bừng như ớt chín.
Đây chính là quân đoàn tinh nhuệ dưới trướng của hắn, bây giờ tự nhiên bị đám Bạch Yểm Ma thần bí tàn sát không chút nương tay. Cảnh tượng này lọt vào mắt hắn còn khó chịu hơn nhai tự mình quả đắng.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cổ Hà tức giận hét lớn vào mặt quân sư.
"Hình như là Bạch … Bạch … Bạch Yểm Ma. Nhưng ta không biết chúng nó xuất hiện từ lúc nào, hiện tại quân đoàn chúng ta đang bị một nhóm Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng phá hủy toàn bộ thế trận. Sau đó thế lực Yểm Ma cung đẩy quân đoàn Yểm Ma xông lên chém giết."
Khuôn mặt quân sư cũng xám xịt như tro tàn rồi. Tình huống này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Quân đoàn Hồn sủng hình thành trận thế là yếu tố trọng yếu ở trong chiến tranh, quân sư tự mình chỉ huy tiến công và phòng thủ. Trước đó không lâu hắn đã vỗ bộ ngực bảo đảm trong vòng ba giờ sẽ phòng thủ kiên cố, không để cho lực lượng Hồn Minh bị tổn thất.
Kết quả không tới nửa giờ quân đoàn tan rã triệt để. Thậm chí phòng tuyến Nham hệ Hồn sủng vững chắc như pháo đài cũng dần dần tan vỡ, quân đoàn Nguyên Tố ở hậu phương nguy trong sớm tối, quân đoàn Thú hệ tiên phong chết hơn phân nửa, số còn lại quay đầu chạy trốn như chó nhà có tang.
Cũng may Cổ Hà bây giờ đang bận rộn tay chân, nếu không hắn rất có thể sẽ tự tay đập chết tên quân sư khoác lác này.
Vì muốn giữ được cái đầu mình, quân sư vội vàng tìm cách giải thích:
"Hẳn là ba thế lực lớn ẩn giấu một số trưởng lão, cung chủ, điện chủ ở trong thành. Thuộc hạ sẽ cho người hạn chế bọn họ, sẽ không để đại nhân bị quấy rầy."
Quân sư càng giải thích, Cổ Hà lại càng phiền não. Hắn chửi ầm lên ra lệnh cho quân sư dẫn tàn binh bại tướng cút đi, còn mình chuyên tâm nhất ý vùi đầu vào chiến đấu.
Chỉ cần Cổ Hà giành lấy chiến thắng, vậy thì chiến cuộc vẫn có thể nghịch chuyển một lần nữa.
Nhưng mà thời gian trôi qua không lâu lắm, một chuyện đột ngột phát sinh khiến cho tinh thần Cổ Hà muốn hỏng mất.
"Ba... ba đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong? Không thể nào... tuyệt đối không thể!"
Con ngươi Cổ Hà cơ hồ lòi ra ngoài, lúc này hắn nhìn thấy Khương nguyên lão khống chế một con Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong bay về phía chiến trường.
Cổ Hà nghĩ nát óc cũng đoán không ra tại sao Khương nguyên lão lại có tới ba con Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong.
"Cổ Hà!"
Khương nguyên lão hét lớn một tiếng, ra lệnh cho Bạch Yểm Ma giết tới Cổ Hà.
Hai đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong của Cổ Hồ đã bị Bạch Yểm Hoàng và Bạch Yểm Đế quấn lấy, hắn làm gì còn lực lượng ngăn cản Khương nguyên lão - Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong.
Dưới tình huống cấp bách, Cổ Hà vội vàng triệu tập ba đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng trở về bên cạnh mình.
Chẳng qua là hành động này không có một chút ý nghĩa, bởi vì Khương nguyên lão ngoại trừ nắm giữ Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong, vẫn còn có bốn đầu thứ sủng cao đẳng đế hoàng.
Ba đầu cao đẳng đế hoàng không thể chống đỡ bao lâu, chỉ mới giao thủ mấy lượt đã bị Khương nguyên lão giết rớt. Cổ Hà bị thương ba hồn liên tục sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, tay chân run rẩy vô lực. Cho đến lúc này hắn không thể quản nhiều nữa rồi, liều lĩnh gọi hai đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong lùi về bắt đầu chạy trốn.
Rất là không may, hai con quỷ Bạch Yểm Đế và Bạch Yểm Hoàng ưa thích giết chóc làm sao để cho địch nhân chạy trốn? Chúng nó hợp lực đánh chết Băng Sâm hạt đế, sau đó tăng tốc triển khai đuổi giết Cổ Hà.
Mới đầu Khương nguyên lão còn bận tâm địa vị Cổ giới chủ cao quý khác thường, cho nên không dám dễ dàng hạ sát thủ. Nhưng thấy hai con Bạch Yểm Ma không chút cố kỵ cũng nổi lên sát tâm. Không thèm quản hắn là giới chủ hay là địa chủ, chỉ cần biết hắn là địch nhân, lại dám mạo phạm Tuyết thành nhất định phải bắt hắn trả giá vì hành vi ngông cuồng của mình.
Khương nguyên lão không ẩn giấu thực lực nữa, nhanh chóng triệu hồi thêm một đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong.
Cứ như thế, hiện tại Cổ Hà bị bốn đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong truy sát. Hắn có thể trốn thoát được không?
"Bốn… bốn con Bạch … Bạch Yểm Ma … đỉnh phong. Tổ cha nó!"
Cổ Hà quay đầu lại nhìn thấy một màn này liền sợ cứng người, lông tóc toàn thân cũng dựng đứng cả lên.
Trước đó Cổ Hà cho rằng mình ẩn giấu thực lực rất sâu, dự định lần này tranh thủ Hồn Minh đại chiến với ba thế lực lớn bỗng nhiên nổi tiếng. Nhưng mà bây giờ hắn mới biết cái gì gọi là ẩn giấu thực lực chân chính rồi, bốn đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong? Tiên sư nhà nó, Khương lão đầu muốn tiêu diệt hắn quả thực là dễ như trở bàn tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lần này Cổ Hà chính thức tuyệt vọng.
Từ vị trí hắn còn cách một vị cường giả Hồn Minh khác ít nhất cũng hai mươi dặm, nhưng mà linh hồn ma diễm đã chạm vào hắn. Thân thể và linh hồn hắn chậm chạp hòa tan…
"A ~!"
Tiếng thét thê lương quanh quẩn trên bầu trời bao la, Cổ Hà giới chủ dùng thanh âm gào thét thống khổ tuyên cáo thời điểm tính mạng của mình kết thúc.
Không thể không nói vận mệnh Cổ giới chủ thật sự bi kịch, hắn vất vả lắm mới nhịn đến thời khắc đại triển thân thủ, vốn là muốn đánh một trận oanh động Vạn Tượng Cảnh. Nhưng hắn rất là "may mắn" gặp tới bốn đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong vây công, còn chưa kịp phát sáng hào quang đã bị bóp chết rồi.
"Cổ Hà đã chết, không muốn mất mạng oan uổng thì mau rời đi xa một chút."
Khương nguyên lão đứng ngạo nghễ giữa không trung, dõi mắt nhìn xuống quân đoàn Hồn Minh tan rã không còn hình dáng. Sau đó hét lớn một tiếng cảnh cáo đối phương.
Quân đoàn Hồn Minh đã bị đám Bạch Yểm Ma chèn ép không thở nổi, bây giờ nghe nói Cổ giới chủ bị giết lập tức đánh mất chiến ý. Cả đoàn người vội vàng thu hồi Hồn sủng rồi phân ra ba hướng cắm đầu chạy trốn.
Khương nguyên lão làm như vậy không phải là vì nhân từ đối với địch nhân, mà là hắn không muốn lãng phí thời gian thu thập tàn binh. Trên thực tế tình huống toàn thể chiến trường cũng không lạc quan, nhất là đối phương còn có Hùng Mạt Mạch Lăng trấn thủ. Ở khu chiến trường bên kia, ba vị nguyên lão hẳn là bị đánh chật vật lắm rồi. Nếu không kịp thời chạy tới trợ giúp, ba thế lực lớn sẽ thất bại trong trận chiến này.
Lúc nãy Khương nguyên lão nhìn thấy Thiên Cơ cưỡi Quan Hoàng Vương bay qua chiến trường. Chỉ có điều Thiên Cơ không thể nào xen lẫn vào tình hình chiến sự, chỉ cần nàng không thiên vị Hồn Minh đã là vạn hạnh ba đời rồi.
"Không biết là vị cao nhân nào xuất thủ tương trợ, Khương Ngang vô cùng cảm kích. Tại hạ cả gan mời cao nhân lại trợ giúp một tay, tiến vào chiến trường trung tâm cứu viện."
Khương nguyên lão không biết bạch y nam tử kia đang ở đâu, hắn vừa nói vừa khom người thi lễ, cố gắng bày tỏ thành ý cao nhất.
Khương nguyên lão tin rằng bạch y nam tử đang ẩn núp ở trong chiến trường hỗn loạn.
Ở thời khắc mấu chốt lại nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ cứu viện, không thể nghi ngờ chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Lúc này Khương nguyên lão thật sự kích động.
"Cứ việc giết qua, ta không thích lộ diện trong trường hợp này."
Sở Mộ ẩn thân trong một góc khuất dưới thành, ngẩng đầu nhìn lướt qua Khương nguyên lão, dùng hồn niệm hồi đáp.
Sở Mộ đúng là không thích hợp ra mặt xuất thủ, vì thế hắn lợi dụng thân phận Khương nguyên lão là cao tầng Yểm Ma cung để cho Yểm Ma Thống trị giả tham chiến.
"Đa tạ, không biết cao nhân xưng hô thế nào?"
Khương nguyên lão suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ nổi trong Tuyết thành có vị cao nhân lánh đời nào hình dáng còn trẻ như thế. Hơn nữa, từ bề ngoài đã cho thấy đối phương đạt tới cảnh giới Hồn Hoàng rất sớm, thực lực hiện tại khẳng định cao thâm khó lường. Cho nên hắn tỏ ra tôn kính gấp bội, coi như là nguyên lão cũng không dám chậm trễ chút nào.
"Gọi ta là Thần lão."
Sở Mộ nói rất bình thản, không cần thay đổi thanh âm hay là hình dáng. Bởi vì cường giả chân chính không thể đánh giá từ độ tuổi, hắn càng đơn giản sẽ làm cho Khương lão càng thêm kính trọng.
"Thần lão tiền bối, sau trận chiến Khương Ngang sẽ tự mình đưa lên đại lễ tạ ơn."
Khương nguyên lão cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng dẫn theo hai đầu Bạch Yểm Ma chạy tới chiến trường trung tâm.
Cùng lúc đó, Sở Mộ cũng gọi Băng Không Tinh Linh về bên cạnh mình, hai đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong hùng hổ bay thẳng tới trước. Những nơi chúng nó đi qua chém giết quân đoàn Hồn Minh ngã như rạ, khí thế hừng hực mạnh mẽ không gì cản nổi.