Bạch Cẩn Nhu là cao thủ trên phương diện này, chỉ tiếc là nàng đã vĩnh viễn ngủ say. Mặc dù thân thể và linh hồn thông qua hủ khí vĩnh viễn bảo tồn, nhưng không biết đến ngày nào mới có thể thức tỉnh. Cho dù Bạch Ngữ đã hoàn toàn thức tỉnh nhân tính cũng khó lòng tìm ra biện pháp dung hợp linh hồn trở lại thân xác của nàng. Từ cổ chí kím, tính mạng vẫn luôn là vấn đề thần bí nhất, mặc kệ có bao nhiêu người sử dụng ngàn năm vạn năm cũng không thể chạm vào một góc nhỏ nhất.
"Ngươi xem hiểu?"
Nhìn thấy Sở Mộ thất thần nhìn vào điêu khắc, Mục Thanh Y nghi ngờ hỏi.
Sở Mộ chậm rãi lắc đầu, chẳng lẽ mình thất thần lại giống như đau khổ suy tư?
Mục Thanh Y hỏi một câu này đã chứng minh nàng xem không hiểu. Nhưng mà hai người hao phí thời gian hai tháng mới đi đến nơi này, nếu như xem không hiểu chẳng phải là tốn công vô ích?
"Tinh tinh!"
"Tinh tinh tinh ~~~!"
Lúc này Phược Phong Linh ở trong không gian Hồn sủng đột nhiên phát ra thanh âm hưng phấn, yêu cầu Sở Mộ thả nó ra ngoài.
"Ngươi có thể đọc hiểu?"
Sở Mộ kinh ngạc dùng hồn niệm hỏi một câu, sau đó vội vàng triệu hoán Phược Phong Linh ra trước mặt mình.
"Tinh tinh tinh ~!"
Tần bay tới gần bức tường rồi phát ra một tràng thanh âm khiến cho Sở Mộ choáng váng mặt mày.
Sở Mộ mở to hai mắt ra nhìn, bỗng nhiên phát hiện nhưng ký hiệu trên tường phát sáng lập lòe, quỷ dị hơn chính là chúng nó đang chậm rãi trôi nổi ở giữa không trung, sau đó từ từ bay về phía Tần.
Mục Thanh Y vô cùng ngạc nhiên nhìn tới Sở Mộ - Phược Phong Linh. Sau khi quan sát những ký hiệu cổ văn lượn lờ chung quanh thân thể Phược Phong Linh, một lát sau nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì lẩm bẩm niệm chú ngữ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sở Mộ nhìn thoáng qua đồ án triệu hoán của Mục Thanh Y liền nhận ra đó là một trong Thất Đồ Thánh Sủng của Hồn Điện - Mính Tiên Điểu.
Đây là một con Mính Tiên Điểu cao đẳng đế hoàng, bộ lông trắng noãn thánh khiết, hai cánh linh động ưu nhã vô cùng.
"Ngươi có vẻ như thiên về các loại Dực hệ Hồn sủng."
Sở Mộ kinh ngạc nói.
Thất Đồ Thánh Sủng không phải là Hồn sủng của riêng Hồn Điện. Đôi khi ở khu vực hoang dã vẫn xuất hiện một vài con, sau đó dẫn phát cao thủ các nơi tranh đoạt bể đầu chảy máu.
"Ừ, xem ra tòa Băng cung này vốn thuộc về Hồn Điện các ngươi."
Mục Thanh Y nhẹ giọng nói.
Nếu chỉ có Thất Đồ Thánh Sủng mới có thể đọc hiểu, chuyện này đã chứng minh địa phương này cũng là thánh địa củaHồn Điện.
Dĩ nhiên đây chỉ là một loại suy đoán, bởi vì tòa cung điện này tồn tại lâu hơn thế lực Hồn Điện rất nhiều.
Sở Mộ chỉ có một con Thất Đồ Thánh Sủng, cũng không có cách nào tranh đoạt lực lượng truyền thừa với Mục Thanh Y. Cho nên hắn làm ngơ không ngó tới, để mặc cho Mính Tiên Điểu hành động.
Thật ra Tần đã có một lần nhận được Thánh sủng truyền thừa, đó là kỹ năng chủng tộc Ý Chí Viễn Cổ, tác dụng của nó là không bị hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng trong lúc buông thả kỹ năng Phong hệ, đồng thời uy lực thi triển sẽ gia tăng gấp bội. Mặc dù Tần bây giờ chỉ là sơ đẳng đế hoàng, nhưng thực lực chân chính có thể đối kháng trung đẳng đế hoàng rồi, đây chính là hiệu quả của Ý Chí Viễn Cổ.
Lúc này Tần đang thu nhận lực lượng thần bí phát ra từ bức tượng điêu khắc cổ xưa, cho dù thực lực không tăng trưởng nhưng khẳng định sẽ có lợi ích rất lớn.
"Hình như hơi lâu, chúng ta đến chỗ khác xem một chút?"
Sở Mộ chờ đợi một hồi, thấy Tần im lặng thu nhận lực lượng gần hai canh giờ vẫn không có biến hóa rõ rệt. Mà Mính Tiên Điểu ở bên kia cũng giống y như thế.
Mục Thanh Y khẽ gật đầu. Hai người lúc này vẫn chưa xua tan bóng ma ám ảnh trong lòng, cho nên tinh thần rất dễ dao động sinh ra ý nghĩ không tốt. Biện pháp duy nhất chính là đi nhiều một chút nhằm thay đổi không khí, chậm rãi điều chỉnh tinh thần.
Lần này Mục Thanh Y đi bên cạnh Sở Mộ, ánh mắt lộ vẻ vài phần nghi ngờ.
Sở Mộ và Mục Thanh Y đi về phía đại điện ở trung tâm Băng cung, nơi đó là địa phương phát ra nguồn linh khí khổng lồ.
Chính giữa đại điện là một cái Băng tuyền kỳ ảo, linh khí chung quanh nó đậm đặc như thực chất. Bằng một phương pháp nào đó, linh khí thẩm thấu qua tường băng truyền đi khắp thế giới Càn Khôn.
"Bạch Hổ."
Mục Thanh Y niệm chú ngữ triệu hồi Bạch Hổ.
Nhìn thấy Bạch Hổ xuất hiện, Sở Mộ cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc hỏi:
"Bạch Hổ của ngươi không phải thủ trên mặt đất sao?"
Sở Mộ nhớ rõ ràng thời điểm Mục Thanh Y bay xuống lòng đất lần thứ hai đã lưu lại Bạch Hổ trên mặt đất. Chẳng lẽ nàng có hai con Bạch Hổ?
"Ta đã thu hồi lúc tiến vào hang động."
Mục Thanh Y nhanh chóng hồi đáp.
"Thu hồi?"
Sở Mộ lại càng khó hiểu, mặt đất cách hang động có tới mười dặm. Dưới tình huống bình thường, Hồn sủng sư thu hồi Hồn sủng khoảng chừng ngàn thước, Mục Thanh Y làm thế nào thu hồi Hồn sủng của mình?
Thấy Sở Mộ ngạc nhiên trợn tròn mắt, ngây ngô đứng đó, Mục Thanh Y khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:
"Đây là một loại hồn kỹ, hồn niệm càng cao, khoảng cách thu hồi Hồn sủng càng xa. Cái này không được truyền ra ngoài."
"Tốt, hiểu rồi!"
Sở Mộ cười khổ, hắn thừa nhận trong chớp mắt đó mình chuẩn bị lên tiếng xin chỉ giáo, chỉ tiếc là ý đồ chưa lộ đã bị bịt kín.
Có thể thu hồi Hồn sủng ở khoảng cách mười dặm đâu có phải là hồn kỹ, đây tuyệt đối là thần kỹ rồi. Một cái hồn kỹ cực kỳ thực dụng.
Ví như lúc trước Băng Không Tinh Linh chiến đấu với Bạo Tuyết Ma, nếu như Sở Mộ nắm giữ hồn kỹ này sẽ có thể thu hồi Băng Không Tinh Linh trong nháy mắt, không cần phải tốn công chạy tới chạy lui. Trong thời điểm mấu chốt sẽ có thể bảo vệ tính mạng Hồn sủng của mình.
Mục Thanh Y quả thật không truyền hồn kỹ ra ngoài nhưng không đến nổi bảo mật tuyệt đối. Ít nhất bảy nữ đệ tử của nàng đã được truyền thụ, chỉ tiếc là trình độ khống chế chiến trường của các nàng chưa đủ thành thạo. Cho nên tác dụng của hồn kỹ cũng không nhiều lắm.
"Hắn hình như không hiểu cách cầu giáo người khác?"
Mục Thanh Y lẳng lặng nhìn sang Sở Mộ, thầm nghĩ trong lòng.
Mục Thanh Y vốn có ý thu Sở Mộ làm đệ tử, cho dù Sở Mộ không muốn, lấy trình độ cảm tình của Mục Thanh Y hiện giờ cũng có thể dạy hồn kỹ cho hắn, xem như là kết giao một người bằng hữu có tiềm lực. Không ngờ kết quả nàng chỉ nói một đã làm hắn im miệng không nói, đúng là một gã nam nhân tự ái quá cao.
Mục Thanh Y suy nghĩ như thế, nhưng Sở Mộ lại nghĩ đến chuyện này. Hắn nhìn vào Băng tuyền cắn răng hạ quyết tâm:
"Trước khi giết nàng nhất định phải ép nàng giao ra bản hồn kỹ này."
Mục Thanh Y để cho Bạch Hổ tiến lại gần Băng tuyền, nhưng nó cảm nhận một hồi chợt ngẩng đầu lên lắc lư qua lại.
"Không phù hợp sao?"
Mục Thanh Y nhíu mày thất vọng.
Bạch Hổ đã tới bình cảnh vô địch đế hoàng lâu lắm rồi, mà năng lượng bên trong hồ Linh nguyên này cực kỳ khổng lồ. Thế nhưng Bạch Hổ lại không có biện pháp hấp thu linh khí trong đó.
"Thứ này thuộc về ngươi!"
Mục Thanh Y không quản Băng tuyền nữa, dùng ngữ khí nhàn nhạt nói với Sở Mộ.
"Điện hạ quả nhiên hào phóng."
Sở Mộ mỉm cười vui vẻ. Cái Băng tuyền này đủ để luyện ra một con Băng hệ đế hoàng đỉnh phong, lại còn là tỷ lệ thành công. trăm phần trăm. Trên đời này có mấy người nói bỏ thì bỏ đơn giản như Thiên Cơ Mục Thanh Y đây?
Kế tiếp Sở Mộ là cơ hội rèn luyện dành cho Ngưng, chỉ cần sử dụng linh khí từ từ cường hóa, đoán chừng mất một ít thời gian sẽ xuất hiện Ngưng đế hoàng đỉnh phong.
"Ngươi sử dụng tôn xưng rất đúng dịp!"
Mục Thanh Y đáp một câu, sau đó dẫn Bạch Hổ đi tới hướng khác.
Thật ra nàng không để ý tới người khác tôn kính hay không, nhưng Sở Mộ nở nụ cười giả lả như thế làm cho Mục Thanh Y hiểu được tính cách gã nam nhân này. Nàng dứt khoát xác nhận một câu, đây là hạng người có tiềm chất hám lợi, không chịu thua thiệt.
Nhìn tới bóng lưng Mục Thanh Y dần dần rời khỏi tầm mắt, vẻ mặt Sở Mộ đang vui sướng bỗng nhiên trầm xuống, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.
Sự thật là lúc nãy Bạch Hổ đang cảm giác Băng tuyền, Sở Mộ đã chuẩn bị động thủ.
Đây rõ ràng là linh vật có thể cường hóa ra một đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, Sở Mộ đi theo Mục Thanh Y lâu như vậy mới tìm được một cái. Hắn không muốn vô duyên vô cớ mất đi cơ hội cường hóa Ngưng tốt như thế.
Cho dù Mục Thanh Y không cho, Sở Mộ cũng sẽ tranh đoạt. Nhưng mà Mục Thanh Y hào phóng kiểu đó lại không phù hợp với lẽ thường.
Đúng là Mục Thanh Y không cần đến Băng tuyền, nhưng nàng có thể mang về cho đệ tử sử dụng, bồi dưỡng thế lực của mình cường đại hơn. Huống chi linh vật cao cấp như thế có ai ngại nhiều? Phải biết rằng cường giả cao niệm Hồn Hoàng đã có tới mười lăm con Hồn sủng.
Tuy rằng trong lòng nghi ngờ khó giải, nhưng Sở Mộ vẫn thu hồi Băng tuyền vào trong không gian giới chỉ. Sau đó hắn lập tức đuổi theo Mục Thanh Y.
Lúc này Mục Thanh Y đã thay đổi y phục là một bộ trường bào đai lưng màu vàng nhạt, mỗi lần bước đi đều lộ ra phong thái ưu nhã, dung nhan mỹ lệ siêu thoát trần tục. Mái tóc dài thả ra sau, tùacute; bay loạn trong gió làm cho Sở Mộ ngẩn ngơ.
Một nữ nhân xinh đẹp như vậy lại là nữ Chiến thần vang danh thiên hạn, đúng là chuyện tình rất khó tưởng tượng nổi. Nhất là Sở Mộ còn biết ẩn tàng trong đầu nàng là tính cách chấp nhất và cường thế kiên định đáng sợ.
"Những thứ kia không phải cho ngươi hết, nhớ phân một nửa cho Đằng thiếu chủ."
Mục Thanh Y không quay đầu lại, nhẹ giọng nhắc nhở Sở Mộ.
Sở Mộ cũng gật đầu đồng ý.