Sủng Mị

Chương 866: Kết quả ngoài dự liệu (thượng)




Ngưng hiểu dụng ý Sở Mộ, chỉ có điều nó vẫn muốn chiến đấu.

Ngưng tin rằng Sở Mộ sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nó, vì thế nội tâm nó vô cùng kiên định.

Ngưng muốn mạnh hơn, nó không thể vĩnh viễn dựa dẫm vào Sở Mộ. Đây là trận chiến của nó, cho nên nó không thể bại.

"Đinh!"

Bây giờ Ngưng yếu ớt đến nổi không có năng lực năng lực, nó nằm trong bãi phế tích, cặp mắt trong suốt ngó chừng Bạo Tuyết Ma.

Thanh âm tinh linh chậm rãi vang lên, Ngưng vẫn duy trì tư thế nằm dưới đất, tranh thủ Bạo Tuyết Ma còn chưa tiếp cận, cố gắng hoàn thành một đoạn chú ngữ.

"Rống!"

Bạo Tuyết Ma đạp mạnh lên tầng băng cứng rắn, mang theo khí thế cuồng dã nhào tới Băng Không Tinh Linh.

Đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng này đã nổi giận lôi đình, bất chấp thân thể nó bắt đầu vỡ vụn vẫn không ngừng tăng tốc chạy về phía đối phương. Xem bộ dạng hẳn là muốn liều mạng một mất một còn rồi.

Vì không muốn mình bị áp bách làm cho khiếp đảm, ở thời khắc cuối cùng Ngưng dứt khoát nhắm mắt lại không thèm để ý tình hình chung quanh nữa, chỉ một lòng tập trung tinh thần niệm chú ngữ.

Tinh thần hoàn toàn nội liễm, Ngưng không biết được thế giới bên ngoài biến hóa như thế nào, trong lúc nhất thời không khí như muốn đông đặc lại. Tất cả mọi người bất giác hô hấp trầm trọng hơn vài phần.

Hàn tinh lượn lờ xung quanh thân thể Băng Không Tinh Linh dưới tình huống tinh thần nội liễm, Ngưng rốt cuộc hoàn thành chú ngữ.

Cùng lúc đó, Sở Mộ ở trên đỉnh núi cũng đang niệm chú ngữ triệu hồi. Hắn thật sự lo lắng, bởi vì lại chậm thêm một giây, Ngưng sẽ bị Bạo Tuyết Ma nghiền nát.

"Đinh!"

Băng Không Tinh Linh mạnh mẽ mở mắt, ngay lập tức khóa định mục tiêu là Bạo Tuyết Ma gần trong gang tấc. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Nộ Tuyết tru sát trận."

Trên trán Băng Không Tinh Linh lóe lên hàn mang, sau đó hóa thành một luồng Băng quang rực rỡ.

Băng quang quét một vòng hình quạt, quỹ tích tia sáng đi qua lưu lại vô số ma văn huyễn hóa thành một cái trận đồ kỳ dị.

Lúc này thân thể Bạo Tuyết Ma đang lơ lửng ở giữa không trung, cách Băng Không Tinh Linh chỉ có hai trăm thước. Mắt thấy cánh tay Chiến phủ khổng lồ sắp sửa đánh xuống, thế nhưng Băng trận đồ nhanh chóng bộc phát bao trùm toàn thân Bạo Tuyết Ma.

Theo thanh âm Băng Không Tinh Linh ngâm nga văng vẳng giữa không trung, Nộ Tuyết tru sát trận nhất thời bộc phát hàn quang tỏa sáng chói mắt.

Bão tuyết điên cuồng trào dâng lan tràn ra bốn phía, mỗi một đóa hoa tuyết là một lưỡi đao sắc bén. Nộ Tuyết tru sát trận trên dưới có hơn mười vạn đóa hoa tuyết luân phiên công kích Bạo Tuyết Ma.

"Xẹt xẹt xẹt ~~~!"

Tiếng gió rít không ngừng vang vọng, tầm mắt mọi người dần dần mơ hồ không thể nhìn thấy cảnh tượng đang phát sinh bên trong bão tuyết.

"Phịch!"

Một tiếng chạm đất vang lên khô khốc.

Bạo Tuyết Ma hình thể khổng lồ không chịu nổi lực lượng tàn phá kinh khủng cỡ này, các bộ vị trên cơ thể bắt đầu rời rạc, hòa tan...

Lại thêm một giây trôi qua, thân thể Bạo Tuyết Ma không còn chỗ nào nguyên vẹn, biến thành đống băng vỡ vụn nằm dưới đất, chính thức tử vong.

Sở Mộ thấy rõ một màn này, trong lòng lập tức có cảm giác mừng rỡ như điên.

Bởi vì hắn đã nhận ra Ngưng tại thời khắc mấu chốt đã lĩnh ngộ ra kỹ năng mới cao cấp hơn - Nộ Tuyết tru sát trận. Không những thành công giết chết Bạo Tuyết Ma, mà còn tăng tiến thực lực một bậc.

"Đinh đinh đinh!"

Băng Không Tinh Linh thấy địch nhân đã chết liền kêu lên hưng phấn, thân hình lung linh xoay vòng vòng ở giữa không trung như muốn khoe khoang thành tích của mình.

Cùng lúc đó, thân thể Băng Không Tinh Linh cũng xuất hiện tia sáng xanh thẫm tiến hành chữa trị thương tổn trên người nó. Chỉ một lát sau, Băng Không Tinh Linh đã khôi phục thương thế rất tốt, tất cả vết thương đã khép lại, đồng thời còn phát ra hàn quang chói sáng.

"Đây là..."

Sở Mộ nhìn thấy Băng Không Tinh Linh biến hóa, trong lòng kinh ngạc vạn phần.

Linh hồn của hắn thăng hoa, có nghĩa là thực lực Băng Không Tinh Linh đang tăng trưởng.

"Lên cấp? Băng Không Tinh Linh lên cấp rồi."

Từ trung đẳng đế hoàng tăng cường lên tới cao đẳng đế hoàng.

Băng Không Tinh Linh khiêu chiến vượt cấp thành công, lại còn tự mình đột phá bước vào hàng ngũ cao đẳng đế hoàng. Điều này làm cho Sở Mộ cực kỳ vui mừng, nhưng cũng rất khó tin tưởng.

Băng Không Tinh Linh đúng là lên cấp, trong quá trình đó tất cả thương thế đang khôi phục với tốc độ chóng mặt. Có lẽ chỉ qua vài phút nữa sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu.

Thăng cấp dưới tình huống không có linh vật phụ trợ, Sở Mộ đầu tiên suy nghĩ đến chính là Băng Không Tinh Linh trải qua cuộc chiến sinh tử nên lòng tin càng thêm vững chắc. Cộng thêm thắng lợi vẻ vang giúp cho nó hoàn thành cường hóa, hơn nữa Sở Mộ lại nghĩ tới hiệu quả kinh người của linh khí Trữ Mạn Nhi.

"Linh khí ân cần săn sóc kết hợp với tín niệm kiên định, Ngưng đạt tới trình độ cao đẳng đế hoàng sẽ mạnh hơn trước kia rất nhiều."

Sở Mộ tạm thời cho ra kết luận như vậy.

"Còn có thể chiến đấu không?"

Sở Mộ đưa tay vuốt ve cái đầu bóng loáng của Ngưng, mở miệng hỏi.

"Đinh đinh đinh!"

Băng Không Tinh Linh gật đầu lia lịa, lần này nhờ quá trình thăng cấp đã khôi phục ổn định thương thế. Tuy rằng còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng cũng không đến nổi phải quay về không gian Hồn sủng nghỉ ngơi.

Ở trong vùng đất băng cực này, những Hồn sủng khác của Sở Mộ bị hạn chế rất lớn. Cũng nhờ đó, Băng Không Tinh Linh mới có cơ hội thể hiện tài năng, huống chi bây giờ nó đã là cao đẳng đế hoàng, cảm giác hưng phấn và kích động vẫn quanh quẩn trong đầu hồi lâu không tiêu tan.

Sở Mộ dẫn Ngưng quay về u cốc liền thấy Đằng Lãng vẫn đang chiến đấu, còn ba nữ nhân kia đã chuẩn bị kết thúc.

Trong lòng Sở Mộ khẩn cấp muốn thử xem thực lực Băng Không Tinh Linh cường hãn tới mức nào, lực sát thương đến tột cùng mạnh mẽ hơn bao nhiêu. Hắn thừa dịp Đằng Lãng tập trung tinh thần giằng co với địch nhân, lập tức ra lệnh cho Ngưng thi triển kỹ năng viễn trình công kích.

"Hàn Tinh Lạc."

Ngưng lơ lửng ở giữa không trung khóa định đầu Băng Sơn Sư cao đẳng đế hoàng, hai tay chỉ thẳng lên trời.

Nhất thời không gian trên đỉnh đầu nó ngưng tụ băng sương dày đặc, luồng khí băng hàn này chậm rãi hạ xuống đất. Băng Sơn Sư đang mệt mỏi ứng phó năm đầu Hồn sủng của Đằng Lãng, không có chú ý tới tình hình biến hóa ở trên đầu mình.

Nhưng mà, theo hàn tinh băng sương càng lúc càng đậm, hoa tuyết càng lúc càng nhiều, động tác Băng Sơn Sư dần dần trở nên chậm chạp.

Kỹ năng Hàn Tinh Lạc có tác dụng xuyên thấu làn da phòng ngự, đông cứng cốt tủy, máu huyết, nội tạng trong cơ thể địch nhận. Nếu như thực lực Băng Không Tinh Linh là trung đẳng cấp đế hoàng, vậy thì nó thi triển Hàn Tinh Lạc nhiều nhất chỉ có thể hạn chế địch nhân một đoạn thời gian ngắn, không có cách nào tạo thành thương tổn chân chính.

Nhưng mà Ngưng cao đẳng đế hoàng thi triển kỹ năng Hàn Tinh Lạc lại là một khái niệm hoàn toàn khác. Chưa đầy hai giây, thân thể Băng Sơn Sư đã không có cách nào nhúc nhích, hàn khí men theo miệng vết thương trên người nó không ngừng tàn phá kinh mạch, cơ quan nội tạng.

Đằng Lãng vốn đang chiến đấu hăng say cũng ngây ngẩn cả người, lầm tưởng Băng Sơn Sư đang chuẩn bị kỹ năng cực mạnh. Hắn lập tức ra lệnh cho năm đầu Hồn sủng rút lui tiến hành phòng ngự.

Kết quả nóng lòng chờ đợi hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, Đằng Lãng cẩn thận quan sát một vòng mới phát hiện không biết từ lúc nào Băng Sơn Sư đã biến thành một pho tượng băng. Toàn thân thả ra hàn khí rợn người, không còn một chút khí tức sinh mệnh.

"Đây… đây là chuyện gì?"

Đằng Lãng vạn phần kinh ngạc, tự mình lẩm bẩm.

Trận chiến này Đằng Lãng rất có lòng tin chiến thắng, nhưng chắc chắn phải tiêu hao thể lực và hồn niệm rất lớn mới có thể giết chết Băng Sơn Sư cao đẳng đế hoàng. Tại sao nó bỗng nhiên bị đông cứng chết ngắc rồi?

"Băng Vẫn."

Sau lưng Đằng Lãng vang lên tiếng nói lạnh băng.