Một tính mạng cao ngạo như vậy, bị vứt bỏ hai lần còn nguyện ý hi sinh vì mình. Hắn làm sao để nó bị quẳng đi lần thứ ba? Giọt lệ thứ ba xuất phát từ sâu trong nội tâm hắn, đó là lệ nóng tuôn trào khi thấy nó chậm rãi đi ra khỏi huyệt động. Hai bên không cần nói, nhưng từ trong ánh mắt ấm áp đã nói rõ rất nhiều chuyện.
Chiến Dã là Hồn sủng, cũng là đồng bạn kiên định nhất của hắn.
Giọt lệ thứ sau là vì tiểu Chập Long, là giọt máu Thiên Thương Thanh Chập Long lưu lại cho hắn.
Tiểu Chập Long chính thức ra đời tại Bất Hủ thành, nguồn năng lượng giúp nó xuất hiện trên thế gian này là từ tính mạng lực của một đầu Thanh Chập Long mất đi ý nghĩa sinh tồn.
Ra đời, trưởng thành, lột xác, thành thục, đỉnh phong, đầy đàn, già yếu, tử vong.
Đây là một bước lĩnh ngộ vô cùng quan trọng đối với hắn, lúc đó hắn hiểu được tính mạng thật ra là một vòng luân hồi.
Thanh Chập Long đại biểu cho tính mạng già yếu tử vong, tiểu Chập Long đại biểu cho tính mạng mới tân sinh. Chúng nó chính là hai đầu tính mạng nối liền, tạo thành một vòng luân hồi hoàn mỹ.
Cho dù quá trình sinh tồn đau khổ và bi thương cỡ nào, thời điểm nhìn thấy tính mạng mới phá xác ra đời, dùng cặp mắt tò mò ngây thơ quan sát thế giới chung quanh. Trong lòng hắn an bình kỳ lạ, hết thảy những trả giá trước đó đều nhỏ bé không đáng kể.
Mỗi giọt nước mắt tràn vào giúp cho nội tâm hắn hoàn toàn thấu triệt, hiểu được ý nghĩa vì sao tính mạng tồn tại.
Giọt lệ thứ bảy nói cho chuẩn xác là vì Liễu Băng Lam.
Đây là một giọt nước mắt chân thành rơi xuống, hắn vẫn luôn cô độc, vẫn quen dùng thái độ thờ ơ lạnh nhạt đối đãi thế nhân rốt cuộc cảm nhận được ấm áp của người thân, được người khác quan tâm, lo lắng cho mình. Đó là một loại cảm giác vi diệu, rất khó diễn tả bằng lời.
Thời điểm hắn mở mắt ở trong Băng điện, nhìn thấy khuôn mặt mẫu thân lo lắng, thân hình tiều tụy vì mìình. Một dòng nước ấm áp tràn vào nội tâm, lặng lẽ hòa tan cảm xúc lạnh nhạt hơn hai mươi năm bị mẫu thân rời đi, hai người tưởng như xa lạ, quan hệ không thể nối liền. Nhưng rốt cuộc trong người hắn vẫn chảy dòng máu của mẫu thân, hắn có thể trách cứ, có thể oán hờn, nhưng trên đời này có thứ gì chặt đứt được tình cảm giữa mẫu thân và nhi tử?
Một giọt nước mắt này nối lại tình cảm với mẫu thân Băng Lam, Sở Mộ trân quý nó hơn bất kỳ giọt bia khóc nào khác.
Giọt lệ thứ tám là nước mắt Hồn sủng.
Giọt lệ này rơi xuống cách đây không lâu, đó là thời điểm Trữ Mạn Nhi nhắc nhở mình từng có Hồn sủng, lúc ấy Sở Mộ quên mất hết thảy lại mơ hồ cảm giác bờ vai nhẹ tênh.
Bả vai trống rỗng không có sức nặng khiến cho trái tim hắn cũng mất đi sức sống.
Bởi vì từ thuở thiếu niên một đường tiến lên phía trước, không ngừng chiến đấu và trưởng thành, hắn đã với cảm giác một tên tiểu tử lười biếng ưa thích cuộn tròn trên vai mình, đã quen với tên tiểu tử này vươn đầu lưỡi ướt nhẹp liếm láp gương mặt của mình làm nũng. Những lúc đó hắn sẽ đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại trên người nó, khẽ ngắt lỗ tai không cho nó quấy phá mình tu luyện.
Đây chỉ là hành động vô thức, hắn rơi nước mắt vì thiếu vắng Mạc Tà trong suốt một năm.
Vừa thấy Sở Mộ hành động như thế, Mạc Tà lập tức cảm nhận được bi thương trong lòng hắn. Nó biết rằng mặc dù Sở Mộ hóa thân thành ma quỷ vẫn không quên nó, cho dù không có cách nào câu thông với Sở Mộ, không có cách nào được triệu hoán ra ngoài. Mạc Tà nằm gục trong không gian Hồn sủng khóc tấm tức như một đứa bé.
Nhưng không chỉ là nước mắt Mạc Tà, những Hồn sủng khác còn lưu lại chờ đợi và hi vọng Sở Mộ thức tỉnh đồng thời nhỏ lệ. Bởi vì chúng nó tin tưởng ở tương lai, rồi sẽ có một ngày Sở Mộ hoàn toàn thức tỉnh.
Khi giọt lệ thứ tám phát ra tia sáng bóng loáng, Ngân Sắc Ma Nhân - Sở Mộ quỳ gối trước Thiên Giới Bi, khóc không thành tiếng.
Một năm…
Suốt một năm rồi!
Từ Thiên Hạ thành xuyên qua Cấm Vực, cơ hồ đạp bằng một nửa Cấm Vực chết lặng tàn sát tìm về trí nhớ của bản thân. Sau khi trở lại thế giới nhân loại, hắn lò mò theo cảm giác xuất hiện trước mặt Thiên Giới Bi.
Thời gian một năm qua làm những gì đã không còn trọng yếu, quan trọng nhất hắn còn sống, linh hồn và trí nhớ của hắn vẫn còn tồn tại.
"Tiểu Chập Long, Chiến Dã, Dạ, các ngươi ở đâu? Ta… ta… Sở Mộ đã trở lại!"
Sở Mộ quỳ dưới bãi cát vàng bỗng nhiên đứng bây dậy, kiên cường lau đi nước mắt trên mặt, mở miệng gào thét vang vọng khắp không gian.
Bắc Cấm Vực là lãnh thổ Thiên Ma Trùng đế quốc, khối cương thổ này thậm chí rộng lớn hơn thế giới nhân loại gấp mấy lần. Nếu đi xa hơn nữa về phương bắc không ai biết được liệu có sự tồn tại nào hay không.
Trăm vạn dãy núi kéo dài vô bờ bến, sơn đạo rắc rối phức tạp ẩn hiện trong mây, vô số hang động tối om, cao nguyên hoang vu, hẻo lánh. Bắc Cấm Vực là địa phương không thuộc về nhân loại, hễ tiến vào nơi đây khẳng định cửu tử nhất sinh.
Thế giới bao la, hùng vĩ này lại là thiên đường của Trùng hệ Hồn sủng, đủ loại chủng tộc, á tộc phân chia địa bàn sinh sống tạo thành Trùng giới kinh khủng. Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy lúc nhúc sinh vật chém giết lẫn nhau, ẩn mình săn mồi, tụ tập bầy đàn quần cư sẽ bị thị giác rung động ảnh hưởng cực lớn.
"Rống!”
Trên một khối nham thạch đen tuyền, một con Chiến Hổ nằm phủ phục dõi mắt nhìn kén trùng ở phía trước vài dặm.
"Trước tiên không nên vọng động, sinh vật trong sào huyệt ít nhất cũng trên trăm vạn. Hơn nữa đều là cấp chiến tướng trở lên, ta suy đoán cấp đế hoàng cũng có không ít.”
Một sinh vật nửa người nửa sủng đứng trên lưng Chiến Hổ, híp mắt đánh giá tình hình chung quanh.
Đây nhiển nhiên là Ly lão nhi nhát chết, lắm mồm. Khi Sở Mộ toàn toàn ma hóa, Ly lão nhi cũng lựa chọn rời khỏi, nhưng nó lại đuổi theo Chiến Dã.
Chiến Dã có tiềm lực vô cùng lớn, Ly lão nhi tin tưởng nó có thể bước vào lĩnh vực cao hơn. Quãng thời gian này lão và Chiến Dã cùng nhau xông xáo Cấm Vực, thay thế Sở Mộ tiếp tục đưa ra phương án tăng cường thực lực Chiến Dã.
"Rống!”
Chiến Dã bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phương hướng đông nam.
"Chuyện gì?"
Ly lão nhi nghi hoặc hỏi.
"Rống!"
Chiến Dã nói rằng nó nghe được một thanh âm kêu gọi mình, tiếng gọi giống như triệu hoán như ẩn như hiện.
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hắn không thể nào tự mình thức tỉnh, ngươi bây giờ có nhiệm vụ chủ yếu là tăng cường thực lực. Lĩnh vực đế hoàng không có linh vật giúp hắn thức tỉnh, nhưng vượt qua cấp đế hoàng sẽ có, đây nhất định là ảo giác của ngươi. Còn nữa, chúng ta đã xuyên qua biên giới Thiên Ma Trùng đế quốc, tiến vào lãnh thổ Bắc Hoang. Nơi này có không gian cấm chế ngăn cách tinh thần liên lạc, khoảng cách lại xa, cho dù hắn thức tỉnh ngươi cũng không thể nào cảm giác được.”
"Đừng có suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, Linh nguyên là chuyện nhỏ, thu thập bất kỳ linh vật nào cũng dễ như trở bàn tay. Cộng thêm cái tên tu luyện cuồng như ngươi, trong vòng hai năm tuyệt đối không có đối thủ tại lĩnh vực đế hoàng."
Ly lão nhi cũng biết Chiến Dã trung thành cảnh cảnh đối với Sở Mộ, nhưng lão cảm thấy hi vọng lớn nhất giúp cho Sở Mộ chính là dựa vào Chiến Dã.
"Rống!"
Chiến Dã gật đầu, ánh mắt trở nên kiên định nhìn chằm chằm trùng sào quy mô trăm vạn.
Đây sẽ là một trận ác chiến, mấy ngày mấy đêm, chiến đến vết thương chồng chất, chiến đến sức cùng lực kiệt.
Thế nhưng, vậy thì thế nào? Một năm này, bất kỳ lúc nào nó cũng chiến đấu y như thế, chưa bao giờ ngừng lại.
"À, Dạ không chọn lựa đi theo chúng ta cũng đúng, nơi này toàn là sinh vật Trùng hệ bất lợi đối với nó. Chỉ có điều ta chỉ cho nó phương hướng Yêu Trủng là hai trăm năm trước ta và chủ nhân vô tình bước vào, không biết nó có thể tìm được hay không!"
Ánh mắt Chiến Dã liếc sang Ly lão nhi lộ vẻ ngờ vực, nhưng nó không nói tiếng nào. Hẳn là đã quen thói lẩm bẩm lảm nhảm của lão già này.
Ly lão nhi nhắc tới Yêu Trủng chính là tiên cảnh trong nhận thức của Yêu Linh hệ Hồn sủng, nó tồn tại ở ngoài Hằng Hải, tại một địa phương xa xôi thần bí, vị trí cụ thể cho tới nay vẫn là một ẩn số rất lớn.
Hai trăm năm trước chủ nhân Ly lão nhi nói rằng nơi đó không phải là truyền thuyết, mà là một địa phương tồn tại chân thật.
Nhưng mà Yêu Linh tiên cảnh quá mức thần bí rồi, tuy rằng đã tự mình tới một lần, nhưng lần thứ hai đi tìm vẫn mờ mịt không thể xác định phương hướng. Thậm chí có lúc còn bị lạc trên Hằng Hải rộng lớn vô biên, không cẩn thận một chút sẽ vùi thây nơi biển cả.
Ly lão nhi có năng lực ngửi thấy Linh nguyên và các loại linh vật. Chỉ cần có lão đi kèm khẳng định không sợ thiếu thốn tài nguyên cường hóa, bước vào cấp đế hoàng chỉ là chuyện sớm muộn, vượt qua đế hoàng cũng không thành vấn đề.
Nhưng Dạ lại lựa chọn một mình lưu lạc, quyết định ra biển tìm kiếm Yêu Linh tiên thổ. Bởi vì huyết thống của nó chính là dân du cư, đã quen với độc hành độc lãng.
Trước kia chủ nhân Ly lão nhi tới đó là vì muốn tìm phương pháp cường hóa Yêu Linh hệ Hồn sủng, giúp nó đột phá bình cảnh tiến vào cảnh giới chúa tể.
Nếu như Dạ tìm thấy địa phương đó, nó rất có hi vọng trở thành Vương giả.
"Rống rống!"
Chiến Dã nghe thấ lão nhi lầm bầm nhắc tới Dạ, nhân tiện hỏi thăm tình huống tiểu Chập Long.
"Tiểu gia hỏa kia hả? Ngoại trừ Mạc Tà có huyết thống liên tục dị biến, thiên phú của nó là tốt nhất rồi. Cộng thêm trạng thái U Linh Long đúng là tuyệt thế vô song, Thiên Thương Thanh Chập Long khẳng định thấy rõ thiên phú của tiểu Chập Long, sau đó tìm biện pháp cường hóa thích hợp. Ta đoán chừng trong tương lai không xa, thực lực tiểu Chập Long sẽ vượt qua Thiên Thương Thanh Chập Long, nếu không Thiên Thương Thanh Chập Long sẽ không cho nó ra cửa lịch lãm đâu! À, hẳn là vài ba năm thôi, đầu tiên hẳn là Thiên Thương Thanh Chập Long sẽ truyền thừa huyết thống cho tiểu Chập Long, đẳng cấp chủng tộc Thiên Thương Thanh Chập Long chính là vô địch đế hoàng. Sau khi đạt tới mười đoạn một lần đối chiến hai, ba con vô địch đế hoàng cũng không thành vấn đề. Huống chi còn có kỹ năng U Linh Long biến thái thôn phệ linh hồn chuyển thành lực lượng, trên cơ bản là tiểu Chập Long không có khái niệm bình cảnh..."
"Ý, đi đâu rồi?"
Ly lão nhi còn chưa nói hết, bỗng nhiên trước mắt thoáng một cái. Chiến Dã không muốn lãng phí dù chỉ một giây, biến thành bóng đen giết thẳng tới trước.
Tiểu Mạc Tà thiên phú dị thường, mỗi lần dị biến chẳng khác gì một bước lên trời. Chiến Dã tân tân khổ khổ tăng cường thực lực cũng không thể so sánh nổi. Nhưng mà nghĩ đến tiểu Chập Long cũng có thể vượt qua mình, Chiến Dã lại rất khó tiếp nhận điểm này, nó muốn trở nên mạnh mẽ, dứt khoát phải mạnh hơn hơn...
"Ai, tại sao cứ thích coi nhẹ bản thân như vậy nhỉ? Lão nhân gia ta đi theo ngươi lăn lộn không phải là coi trọng cái tên đen thui nhà ngươi hay sao? Ai dà, khổ cực… khổ cực …"
Ly lão nhi dựa lưng vào tảng đá, lắc đầu than thở.
Khu vực Thiên Giới Bi thứ hai.
Mười đầu Bạch Yểm Ma vây quanh Ma nhân Sở Mộ, chúng nó lo lắng và nghi hoặc nhìn Vương không nói tiếng nào.
Đám Bạch Yểm Ma này theo đuổi Ma nhân là vì thực lực cường đại, còn về quá khứ của Vương lại không hề quan tâm chút nào.
Chỉ có tiểu mỹ nữ Trữ Mạn Nhi thấy Vương biểu hiện kỳ lạ như thế, mặc dù căn bản không biết bia khóc ẩn giấu chuyện xưa khắc cốt minh tâm cỡ nào, nhưng nàng không nhịn được vành mắt từ từ đỏ bừng.
"Bán Ma ca ca, đây là bia khóc vì ai a…aa? Khi ngươi hiểu được ý nghĩa chân chính của nó, hãy mang nó đi tìm người hoặc Hồn sủng tương ứng, nước mắt thần linh sẽ mang đến cho ngươi và sinh linh kia rất nhiều lợi ích."
Trữ Mạn Nhi nhỏ giọng nói.
"Gọi ta là Sở Mộ ca ca!"
Ma nhân mỉm cười ôn hòa, đưa tay vuốt ve mái tóc tiểu thiếu nữ.
"A?" Trữ Mạn Nhi ngẩn người ngạc nhiên, qua vài giây mới kịp phản ứng, trên mặt nở nụ cười khả ái:
"Thì ra ca ca cũng họ Sở nha!"
"Thế nào? Ngươi đã từng gặp người mang họ Sở?"
Sở Mộ khẽ nhíu mày hỏi.
"Chưa từng thấy, nhưng đã nghe nói qua!"
Trữ Mạn Nhi cười nói.
Sở Mộ không có để ý, trên đời này họ Sở không nhiều cũng không ít. Trữ Mạn Nhi có nghe qua cũng không kỳ quái.
"À, ca ca đã tìm về trí nhớ của mình, vậy thì bây giờ nên đi đâu?"
Xem ra Trữ Mạn Nhi đã ôm tâm tư đi theo Sở Mộ xông xáo giang hồ rồi.
"Đi Hồn Điện một chuyến, thế nhưng bộ dáng của ta hình như không thích hợp xuất hiện trong thế giới nhân loại."
Sở Mộ giơ tay lên, nhìn vào bàn tay bốc cháy ma diễm của mình.
Linh hồn Sở Mộ đã thức tỉnh, trí nhớ cũng tìm về, suy nghĩ tương đối ổn định. Nhưng mà Sở Mộ phát hiện mình từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì trạng thái Bán Ma.
"Sở Mộ ca ca, mặc dù linh hồn nhân loại của ngươi đã thức tỉnh, nhưng mà không thể cải biến được sự thật ngươi bây giờ đã là Bán Ma. Khách khách! Ca ca bây giờ là sinh linh đại biểu cho một chủng tộc mới."
Trữ Mạn Nhi cười nói, hai vàng mắt híp lại vô cùng đáng yêu.
"Có biện pháp gì giúp ta khôi phục thân thể nhân loại không?"
Sở Mộ lắc đầu cười khổ.
Lực lượng Bán Ma đúng là đáng quý, thế nhưng tư vị nước mắt cũng không dễ chịu chút nào. Dù sao ý thức của Sở Mộ vẫn là nhân loại, theo quán tính bình thường sẽ suy nghĩ phương pháp khôi phục bản thể thành người.
Hơn nữa, nếu như trở thành Bán Ma vĩnh viễn, vậy thì Bạch Ma Quỷ cũng triệt để biến mất. Bạch Ma Quỷ là Hồn sủng do hắn bồi dưỡng từ một đoạn một giai, mặc dù trong tám giọt lệ không có giọt nào thuộc về Bạch Ma Quỷ, nhưng nó vẫn chiếm cứ vị trí trọng yếu đối với hắn.
Mặt khác, tinh thần liên lạc giữa Sở Mộ và Chiến Dã, Dạ, tiểu Chập Long đã bị lực lượng nào đó cách trở, không biết lúc nào chúng nó mới biết mình thức tỉnh. Trạng thái Bán Ma tương đương với Bạch Ma Quỷ được triệu hoán ra ngoài, bốn hồn bị chiếm cứ toàn bộ làm sao triệu hoán Mạc Tà đây?
"Chuyện này… biện pháp cũng có, chỉ là sợ ca ca không muốn..."
Trữ Mạn Nhi mặt mày nhăn nhó, bộ dáng lúng túng kỳ lạ.
"Ngươi nói đi!"
Sở Mộ bình thản nói.
"Nói ra ca ca không được tức giận."
Tiểu mỹ nữ vẫn còn chần chờ.
"Ngươi nếu không nói ta sẽ tức giận."
Sở Mộ trừng mắt liếc sang tiểu nha đầu, không biết nàng đang định giở trò quỷ gì.
Sở Mộ bây giờ đã là Yểm Ma vương giả, lại là Bán Ma. Ánh mắt của hắn có thể đánh sập phòng tuyến tinh thần của tất cả địch nhân từ đế hoàng trở xuống.
Tiểu mỹ nữ bị trừng liền sợ hãi toát mồ hôi hột, nói gấp:
"Ca ca có thể … à nha, có thể ký kết hồn ước với ta, chiếm dụng một hồn của ta. Sau đó ca ca có thể xuất hiện ở hình thái nhân loại."
Ký kết hồn ước với nàng?
Sở Mộ nghe cái là hiểu ngay vấn đề, chẳng lẽ mình bây giờ biến thành Hồn sủng rồi? Lại còn có thể ký kết hồn ước với nhân loại?
"Không đúng …"
Bỗng nhiên Sở Mộ khẽ nhíu mày, sắc mặt trở nên trầm trọng.
"Ta... ta đã nói mà! Ca ca không đồng ý… cũng không sao, ca ca đừng nóng giận!"
Trữ Mạn Nhi thấy sắc mặt Vương nghiêm nghị lập tức cứng rắn toàn thân, cho rằng mình nói bậy đã chọc giận hắn.
Sở Mộ không phải tức giận vì Trữ Mạn Nhi. Trên thực tế Sở Mộ chưa từng nghĩ rằng hồn ước là phương pháp nô dịch Hồn sủng, cũng chưa bao giờ xem Hồn sủng là đầy tớ của mình. Hiển nhiên hắn không sợ mất đi tôn nghiêm vì ký kết hồn ước với nàng.
Nhưng mà Sở Mộ biến hóa sắc mặt là vì Trữ Mạn Nhi nói lời này nhắc nhở hắn nghĩ tới hồn thứ nhất, bắt đầu hiểu ra ý định của thiếu nữ phản bội.
Mình bây giờ đã là trạng thái Bán Ma vĩnh viễn, tình huống không phải là tương tự với thiếu nữ phản bội trước kia hay sao?
Nàng ký kết hồn ước với nhân loại rồi lựa chọn bỏ trốn. Hiện tại chính mình cũng cần ký kết hồn ước với nhân loại để khôi phục hình dáng ban đầu.