Sủng Mị

Chương 837: Bán Ma đại chiến




Cách đó không xa, nguyên lão thấy thế liền sợ hãi tái mặt, bởi vì hắn biết bàn tay Bạch Ngữ biến mất vào trong không gian hư vô, nhưng đầu ra bên kia chính là trái tim Băng Lam.

Một khi kỹ năng hoàn thành, Băng Lam không có cơ may sống sót.

"Công kích...nhanh công kích hắn!"

Nguyên lão kinh hoảng phát ra mệnh lệnh cho Hồn sủng của mình.

Nhưng mà Bạch Ngữ thi triển kỹ năng quá nhanh, quá đột ngột. Nguyên lão chỉ là phản ứng nhất thời căn bản không kịp cản trở Bạch Ngữ.

Lúc này Băng Lam cũng đã nhận ra Bán Ma Bạch Ngữ đứng ở phía sau mình không tới mười thước, thậm chí nàng còn cảm giác trái tim của mình cứng ngắc, nhịp đập chậm lại bất thường.

Bán Ma Bạch Ngữ nở nụ cười tàn bạo, chỉ cần hắn thu tay về thì trái tim nữ nhân kia cũng rời khỏi cơ thể nàng. Hình ảnh một trái tim vỡ vụn, máu tươi cuồng phun như đã hiện ra trước mắt hắn.

Tử vong sắp sửa buông xuống, tính mạng bị uy hiếp khiến cho máu huyết trong người Băng Lam muốn đông cứng lại.

Khi Băng Lam cố gắng thi triển hồn kỹ thoát thân, trước mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh ma diễm.

"Vù vù vù vù!”

Băng Lam không kịp đề phòng, thân thể nàng đã bị ma diễm bao phủ rồi biến thành hư ảo.

Liễu Băng Lam biến mất, nguyên lão đứng ở đàng xa hoảng sợ phát hiện một cái ma trảo xuất hiện ngay vị trí nàng vừa đứng. Lúc này ma trảo bất ngờ bóp chặt như muốn phá hủy thứ gì đó.

Nếu không phải Băng Lam biến mất kịp thời, nàng hiện tại đã là người chết.

"Vù vù vù vù!”

Cách đó ngàn thước, một luồng ma diễm chậm rãi bốc cháy, Sở Mộ và Băng Lam xuất hiện từ bên trong ngọn lửa.

Băng Lam thần hồn chưa định, khung cảnh trước mắt nàng mờ mờ không rõ. Một lát sau, nàng mới từ từ khôi phục thị giác, nhận ra bên cạnh mình là khuôn mặt quen thuộc nhưng tràn đầy ma tính.

"Mộ nhi… ngươi..."

Sắc mặt Băng Lam lập tức trắng bệch, hốt hoảng kêu lên một tiếng.

Nàng biết rõ tình huống thân thể Sở Mộ, hắn không thể nào hóa thân Bán Ma một lần nữa, làm như vậy sẽ tàn phá linh hồn và trí nhớ của hắn triệt để. Sở Mộ sẽ biến thành ma quỷ không có ý thức, vạn kiếp bất phục.

Nhưng mà ở trước mặt nàng lại là … Bán Ma Sở Mộ.

Sở Mộ hóa thân Bán Ma làm cho Băng Lam khó chịu gấp mười lần chính mình tử vong.

Nhìn thấy bộ dáng Băng Lam co rụt lại vì đau đớn, khuôn mặt buồn bã tan nát cõi lòng, Sở Mộ nhất thời có cảm giác tay chân uể oải, vô lực. Nhưng mọi chuyện đã thật sự phát sinh, hắn bắt buộc phải chiến một trận.

Lần này không phải hắn muốn Bán Ma hóa, mà là vì Bạch Ma Quỷ không nghe mệnh lệnh của hắn.

Sở Mộ vô cùng rõ ràng trạng thái của mình, trận chiến này qua đi cho dù Bán Ma Bạch Ngữ không có giết mình, bản thân hắn cũng không có khả năng khôi phục ý thức nhân loại.

Có thể nói tuổi thọ của Sở Mộ chỉ còn lại bằng khoảng thời gian Bán Ma hóa mà thôi. Nghĩ đến sau này không thể gặp lại mẫu thân, nghĩ đến không thể khoe khoang thành tích của mình với phụ thân, nghĩ đến Diệp Khuynh Tư đang chờ đợi mình trong một tòa thành nào đó, tâm tình Sở Mộ cực kỳ trầm trọng.

"Ngươi và ông ngoại đã bị thương nặng rồi, có đánh tiếp cũng không cứu được bao nhiêu người, không nên hi sinh vô nghĩa. Các ngươi mau rời khỏi, nơi này có ta lo liệu."

Bất kể tâm tình trầm trọng cỡ nào, trên mặt Sở Mộ vẫn xuất hiện nụ cười tà mị. Đây là biểu hiện của ma tính xâm chiếm linh hồn hắn càng lúc càng sâu.

Tựa như lúc trước Bán Ma Bạch Ngữ rơi nước mắt, nhưng hắn vẫn nở nụ cười tà ác như cũ.

Bởi vì bọn họ là Bán Ma, là đau khổ giãy dụa giữa nhân tính và ma tính.

Sở Mộ không có thời gian nhiều lời với Liễu Băng Lam, thân thể hắn giữ nguyên tư thế, từ từ phiêu phù bay tới Bán Ma Bạch Ngữ.

Vào lúc này, hai Bán Ma kinh thế cách nhau không tới trăm thước.

Đồng dạng thân thể trắng bạc, đồng dạng ma diễm thiêu đốt bừng bừng, đồng dạng nở nụ cười khinh miệt thiên hạ chúng sinh.

Bán Ma Sở Mộ bị ép hóa thành thành ma, nhân tính vì cứu người thân, ma tính muốn đánh một trận.

Bán Ma Bạch Ngữ thù hận ngập trời, chín thành ma một thành nhân muốn tàn sát hết thảy sinh mạng.

Cuối cùng bọn họ vẫn phải quyết một trận thư hùng.

Bán Ma Bạch Ngữ không muốn xuất thủ với Sở Mộ, đó là vì Sở Mộ - Bạch Ma Quỷ chính là hậu duệ của Bạch Ngữ - Bạch Yểm Ma.

Nhưng mà Sở Mộ bây giờ hóa thân Bán Ma lại là khái niệm hoàn toàn khác. Lúc trước Bạch Ma Quỷ cực kỳ nhỏ yếu, cho dù hắn tức giận khiêu khích thế nào, ma tính Bạch Ngữ cũng chỉ xem như một đứa nhỏ cố chấp, sẽ không so đo với nó. Thế nhưng, sau khi Sở Mộ Bán Ma hóa, thực lực lập tức tăng cường một mảng lớn, đã tiếp cận trình độ vô địch đế hoàng.

Bản thân Bán Ma đã tích tụ oán khí khổng lồ, hiện tại xuất hiện đối thủ có thể uy hiếp đến mình, lại còn bị trực tiếp khiêu khích. Hiển nhiên oán khí trong lòng Bán Ma Bạch Ngữ lập tức tăng trưởng, khí tức tàn nhẫn vô tình chuyển dời sang cái tên hậu bối không biết điều kia.

Hơn nữa, từ địa vị chúa tể và phương thức sinh tồn, trên đời này không thể nào đồng thời tồn tại hai Bán Ma.

Bán Ma Sở Mộ không có cách nào chấp nhận Bán Ma Bạch Ngữ.

Bán Ma Bạch Ngữ cũng nhìn Bán Ma Sở Mộ không thuận mắt.

"Ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu tiếp tục ngăn trở, ngay cả ngươi ta cũng giết."

Bán Ma Bạch Ngữ lạnh lùng cảnh cáo.

Những lời này đã là một tia lý trí cuối cùng của Bán Ma Bạch Ngữ, bởi vì ma tính Bạch Ngữ đã bị xử tử toàn bộ hậu duệ. Hắn không muốn đích thân mình hủy diệt đồ tôn cuối cùng.

Nhưng mà, nếu như cái tên nhóc con này si tâm vọng tưởng, muốn ngăn cản mình dùng tàn sát Thiên Hạ thành. Vậy thì hắn cũng không ngần ngại xử lý luôn Bán Ma Sở Mộ, ma quỷ vốn không biết thương xót là gì.

Sở Mộ dĩ nhiên biết mình không phải là đối thủ của Bán Ma Bạch Ngữ, vượt qua đế hoàng và vô địch đế hoàng là khoảng cách cực kỳ xa xôi. Nhưng mà Sở Mộ không có lựa chọn nào khác, chiến cũng thành ma, không chiến cũng thành ma. Sở Mộ tình nguyện chiến đấu oanh oanh liệt liệt đến giây phút cuối cùng.

Lệ khí đồng thời buông thả, hai Bán Ma đối mặt nhau trên bầu trời Thiên Hạ thành, khí thế điên cuồng va chạm tạo ra vô số phong bạo càn quét bốn phương tám hướng. Một phần ba Thiên Hạ thành thoáng cái biến thành phế tích.

Hai đại lĩnh vực Dị hệ điên cuồng xung đột, tất cả tường thành đổ nát, gạch đá vỡ vụn bị lực lượng vô hình nhấc lên không trung, chậm rãi xoay vòng trên bầu trời Thiên Hạ thành.

Dân chúng thất kinh cắm đầu chạy trốn, hiển nhiên là muốn chạy khỏi nơi này càng xa càng tốt.

Thế nhưng, những Hồn sủng sư lão thành đều biết đối với cấp bậc chiến đấu này, lấy tốc độ của bọn họ căn bản chạy không thoát. Cho dù trốn tới chỗ nào cũng chết như nhau. Bởi vì Bán Ma tùy ý thi triển một cái kỹ năng cũng liên lụy diện tích mấy chục dặm, mà bọn họ liều mạng chạy hết tốc lực cũng cỡ đó mà thôi. Có khi chạy mệt nghỉ, mệt rồi nghỉ, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy hai đại Bán Ma ở trên đầu mình rồi.

"Vù vù vù vù vù vù!"

Ma diễm sôi trào cuồn cuộn, thân thể Sở Mộ từ từ bay lên trời cao.

Hắn biết phải dẫn dắt chiến trường lên thật cao, nếu không Thiên Hạ thành sẽ bị phá hủy dưới uy lực của kỹ năng bạo tạc. Cho dù thành trì chịu nổi, nhưng dân chúng trong thành chắc chắn phải chết.

Bán Ma Bạch Ngữ cũng không quan tâm chiến đấu ở chỗ nào, Sở Mộ bay lên tới đâu, hắn theo tới đó. Trong ánh mắt lộ vẻ cười nhạo.

“Trì hoãn thời gian?”

Bán Ma Bạch Ngữ cười lạnh nói.

Thời gian Bán Ma hóa quả thật không dài, nhưng mà thu thập cái tên Bán Ma nhóc con này hiển nhiên không thành vấn đề. Sau đó hắn vẫn còn dư thời gian tiêu diệt tòa thành đáng hận này, chà xát có thừa.

Cánh tay phải Bán Ma Bạch Ngữ giơ lên, linh hồn ma diễm nhanh chóng thiêu đốt hiện lên hình dạng một thanh Ma Kiếm.

“Đây là tư thế Tà Trảm.”

Sở Mộ dựa vào năng lực Dị Đồng có thể thấy rõ động tác của Bán Ma Bạch Ngữ.

Nếu đã biết đối phương muốn thi triển kỹ năng này, Sở Mộ có thể đưa ra phương án đối phó tốt nhất. Thân thể hắn lập tức mờ dần đi, ma diễm lúc sáng lúc tối.

"Xẹt!"

Cánh tay Bán Ma Bạch Ngữ chém thẳng tới trước, không gian chung quanh Sở Mộ lập tức xuất hiện mười tám thanh Ma Kiếm ma kiếm.

Mỗi một thanh Ma Kiếm dài ngàn thước, cơ hồ bao phủ tất cả phương hướng né tránh của Sở Mộ.

Trong lòng Sở Mộ kinh hãi một trận, mình nhiều nhất chỉ có thể buông thả hai đạo Tà Trảm. Hơn nữa còn phải tự tay phóng ra, hao phí chút ít thời gian đánh tới đối phương. Thế nhưng Bán Ma Bạch Ngữ trực tiếp phá vỡ không gian cấm chế, phất tay một cái liền thả ra mười tám thanh Ma Kiếm. Mỗi một thanh đều có uy lực miểu sát đế hoàng đỉnh phong.

"Xẹt xẹt xẹt ~!"

Sở Mộ thi triển Ma Mị Ảnh không có cách nào né tránh toàn bộ công kích, lồng ngực và sau lưng bị hai đạo Tà Trảm chém trúng xuất hiện hai vết thương thật dài. Thân thể được đúc bằng ma diễm lập tức ảm đạm mấy phần.

Nếu như ma diễm trên người Bán Ma biến mất cũng có nghĩa là tử vong.

Thực lực Bạch Ma Quỷ tăng cường giúp cho Sở Mộ Bán Ma hóa chính thức bước vào cảnh giới vô địch đế hoàng. Nhưng chỉ mới giao phong một hiệp đã thua thiệt không nhỏ.

Quan trọng nhất là tay trái Bán Ma Bạch Ngữ còn ôm nữ nhi của hắn, nếu hai tay đồng thời buông thả Tà Trảm chẳng phải là ba mươi sáu thanh Ma Kiếm hay sao?

Không có chân chính đối kháng, Sở Mộ không thể cảm nhận được Bán Ma Bạch Ngữ cường đại đến mức nào.

Hình thái Bán Ma cung cấp cho Sở Mộ lực lượng vô cùng vô tận, thậm chí hắn hoài nghi rằng đây là cực hạn cả đời của mình.

"Không gian bạo liệt!"

Sở Mộ trượt về phía sau vài dặm, hai tay giang rộng ra rồi từ từ khép lại, bên phía trái phải Bán Ma Bạch Ngữ cũng hiện ra hai luồng ma diễm tương tự động tác của hắn.

"Ầm ầm!"

Hai luồng lửa màu trắng trực tiếp nổ tung, không gian chính giữa tan vỡ trong nháy mắt. Lực lượng không gian thôn phệ lập tức cuốn tới Bạch Ngữ.

Thân thể Bán Ma Bạch Ngữ hơi nghiêng về phía trước, hờ hững bay xuyên qua hai luồng không gian bạo liệt như gió thoảng mây trôi. Ma diễm trên người chỉ lắc lư vài lượt là hết, ngay cả vạt áo của Bạch Cẩn Nhu cũng không động đậy chút nào. Hiển nhiên kỹ năng của Bán Ma Sở Mộ không thể tạo thành thương tổn thực chất đối với hắn.

Bán Ma không có nhược điểm, dưới tình huống thiếu thốn thời gian tụ lực, Sở Mộ rất khó phá vớ phòng ngự của hắn. Nhất là Bán Ma Bạch Ngữ nắm giữ lực lượng Dị hệ mạnh hơn Sở Mộ gấp mấy lần.

Bán Ma Bạch Ngữ bỗng nhiên gia tốc, tốc độ của hắn nhanh tới mức Sở Mộ sử dụng Dị Đồng cũng không thể nào nắm bắt quỹ tích di động.

"Rầm rầm rầm!”

Trong quá trình bay tới, thân thể Bán Ma Bạch Ngữ thả ra ma diễm cuồn cuộn, biến thành Hỏa Vân khổng lồ bao trùm bầu trời rộng lớn. Biển lửa bàng bạc từ trên cao ập xuống Sở Mộ như sóng thần thịnh nộ.

Uy lực kỹ năng sát thương trên phạm vi lớn, Sở Mộ nhất thời không chỗ né tránh rơi vào tình huống hoàn toàn bị động.

"Rầm rầm rầm rầm!"

Một vầng mặt trời trắng bạc dần dần xuất hiện phía trên biển lửa.

Hạo Nhật ma diễm hạ xuống thôn phệ Sở Mộ trong nháy mắt, cho dù so sánh uy thế hay là lực lượng, Sở Mộ vẫn thua kém quá nhiều. Thân thể hắn đứng phía dưới Hạo Nhật kinh khủng kia lộ vẻ bé nhỏ không đáng kể, nhưng hắn không có biện pháp nào khác, đành phải cắn răng tụ tập lực lượng vào hai tay chống đỡ vầng mặt trời khổng lồ kia. Chỉ lát sau, kỹ năng Hạo Nhật ma diễm đánh Sở Mộ bay đi thật xa, từ từ tiếp cận Điệp Thiên Mê giới.

Hạo Nhật ma diễm chiếm cứ diện tích cực lớn, lở lửng trên không trung cách mặt đất không tới một dặm. Nếu như đoàn năng lượng này mở rộng thêm một chút, sợ rằng chỉ riêng cái đuôi lửa cũng có thể thiêu đốt vô số sinh linh thành tro bụi.

Áp lực to lớn đánh tới khiến cho mọi người không dám ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện khi đoàn năng lượng xẹt qua đầu mình. Hàng trăm triệu người dân Thiên Hạ thành cảm giác giống như tử thần vừa bước qua mặt mình, trái tim người nào người nấy co rút lại kịch liệt.

Hạo Nhật ma diễm và Bán Ma Sở Mộ càng lúc càng xa, thân thể Bán Ma Bạch Ngữ ẩn bên trong đột ngột thoát ra. Chỉ thi triển một cái kỹ năng đã hiện ra phía trên Thiên Hạ thành, hắn không nói một lời, tiếp tục phất tay đánh ra một đạo Tà Trảm dài trăm thước hướng tới Sở Mộ ở phương xa.

Năng lượng ẩn chứa trong kỹ năng Hạo Nhật ma diễm quá mức khổng lồ, Sở Mộ nhất thời có cảm giác giống như bị hàng ngàn ngọn núi đè xuống, theo thời gian trôi qua áp lực càng lúc càng lớn khiến cho hắn hít thở cũng không thông. Nhưng hắn biết rõ tình cảnh của mình cực kỳ nguy hiểm, nếu như bị nó hấp thu khẳng định sẽ bị nổ thành tro bụi.

Cánh tay Sở Mộ dần dần ảm đạm, mơ hồ có dấu hiệu tan rã. Năng lượng Hạo Nhật mạnh hơn Sở Mộ hàng ngàn lần, ma diễm trên người hắn đã bị dập tắt gần một nửa.

"A…aa…aaa!"

Sở Mộ gào thét thống khổ, ma trảo cắm sâu vào trong đoàn năng lượng kinh khủng kia, vận toàn lực tách ra hai phía.

Thanh âm Sở Mộ gào thét quanh quẩn khắp Thiên Hạ thành, mặc dù hắn bị đẩy đi càng lúc càng xa, nhưng Ma âm vẫn có lực chấn nhiếp kỳ dị, thấm sâu vào lòng người run sợ không dứt.

"Ầm!"

Ma trảo của Sở Mộ ngưng tụ hai luồng năng lượng màu đen và màu trắng, nhất thời Hạo Nhật ma diễm xuất hiện vết rách kinh người.

"A ~~~!"

Sở Mộ gầm thét điên cuồng, cánh tay ma diễm bắt đầu chập chờn như đèn cầy trước gió. Nhưng hắn vẫn dựa vào man lực cố gắng phá hủy Hạo Nhật ma diễm.

“Uỳnh uỳnh uỳnh ~!”

Thời gian như ngừng lại, không biết đã qua bao lâu, Hạo Nhật ma diễm rốt cuộc bạo liệt, đoàn năng lượng khổng lồ nổ tung bên trong sơn mạch phía xa xăm. Thế nhưng, làn sóng lửa cuồn cuộn vẫn lan tới Thiên Hạ thành, sóng lửa lan tới đâu tường thành, kiến trúc, tính mạng... biến mất tới đó, không có bất kỳ ngoại lệ nào.

"Rầm rầm rầm!"

Sơn mạch rộng lớn bị Hạo Nhật san thành bình địa, nơi đó chỉ còn lại ma diễm mịt mờ khi ẩn khi hiện. Trải qua một lần năng lượng linh hồn ma diễm tẩy lễ, vùng đất khẳng định biến thành tuyệt địa, không có con người hay sinh vật nào sống nổi.

Thậm chí còn có một mảng năng lượng tiếp tục bay về phía Điệp Thiên Mê giới, những ngọn núi trôi nổi phía dưới của Điệp Thiên Mê giới cũng bị thiêu hủy gần một nửa.

Bán Ma Sở Mộ ở vị trí trung tâm vụ nổ lại càng chật vật, hắn há miệng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm mệt nhọc. Ánh mắt nhìn tới Bán Ma Bạch Ngữ cách đó mấy trăm dặm lộ vẻ kiêng kị nồng đậm.

Bán Ma Bạch Ngữ dùng một chiêu cố định vị trí tuyệt thế độc lập, không gì sánh nổi. Thân ảnh hắn cao ngạo trôi nổi trên bầu trời phía tây Thiên Hạ thành.

Từ vị trí trung tâm nội thành phồn hoa xuyên suốt qua khu vực ngoại ô phía tây Thiên Hạ thành, xuyên qua sơn mạch, rừng rậm hàng trăm dặm. Hạo Nhật ma diễm vẽ ra một cái đuôi lửa đường tắp kéo dài tới tận Điệp Thiên Mê giới, trên đường nó đi qua không có vật nào còn tồn tại. Cũng may Sở Mộ kịp thời tách ra một phần năng lượng đẩy sang nơi khác, nếu không hắn hiện tại đã là người chết rồi.

Nguyên lão và Băng Lam lại càng rung động, bọn họ biết rõ nếu như kỹ năng này nổ tung tại trung tâm Thiên Hạ thành, sợ rằng cả thành trì không tránh khỏi vận mệnh toàn diệt.

Thực lực Bán Ma Bạch Ngữ cường đại vô song, ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Mộ tràn đầy khinh miệt. Khí chất vương giả độc tôn bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Bán Ma Sở Mộ vẫn lơ lửng tại chỗ vội vã hô hấp từng ngụm khí, hai cánh tay run rẩy không thể nhấc lên nổi.

Không cam lòng, tức giận, điên cuồng... hàng loạt cảm xúc mặt trái tràn vào trong đầu hắn.

Đối mặt với Bán Ma mạnh nhất trong lịch sử, Sở Mộ vừa tức giận vừa có cảm giác vô lực đối kháng.

Lúc này, không chỉ có Bạch Yểm Ma muốn khiêu chiến vương giả, chịu không được đồng tộc mạnh hơn mình. Ngay cả Sở Mộ cũng cảm thấy tức giận, nội tâm kiên cường bị kích thích rất lớn.

Hắn chưa bao giờ khát vọng lực lượng lớn như hiện tại, trở thành Hồn Hoàng trẻ tuổi nhất thiên hạ, trong tay khống chế một đám Hồn sủng cấp đế hoàng vẫn còn chưa đủ đối với hắn.

Hắn cần lực lượng cường đại hơn, cường đại đến mức có thể tiêu diệt Thập Lục Tuyệt, có thể đánh bại Bát Hoang, có thể giẫm Bán Ma tối cường ở dưới chân, trở thành chúa tể thống trị hết thảy sinh mạng.

Lực lượng... lực lượng...

Chiến tâm Sở Mộ mạnh mẽ hơn Bạch Ma Quỷ gấp trăm lần.

Màu bạc ma diễm chậm rãi lan tràn lên vết thương trên người Sở Mộ, dần dần bao trùm thân thể ảm đạm.

Hai bàn tay run rẩy từ từ nắm chặt, ở trên đó bùng cháy ngọn lửa bất khuất, thân thể hắn bắt đầu ngưng tụ ma diễm đậm đặc như thủy ngân.

Rốt cuộc trên mặt Sở Mộ xuất hiện lại nụ cười ma quỷ, cho dù nụ cười này bị vết thương cắt mất một nửa, nhưng vì thế tà tính Bán Ma lại biểu hiện chân thật hơn vài phần.

Bán Ma dù có trọng thương gần chết, dù phải thừa nhận đau đớn tê tâm liệt phế, nụ cười tà mị tuyệt đối không bao giờ biến mất. Chỉ cần có thể động đậy một bước, nó khẳng định lao về phía địch nhân không chút do dự.

Bán Ma Bạch Ngữ sử dụng năng lực Dị Đồng quan sát tình hình cách đó mấy trăm dặm.

"Oán Ngưng, tăng cường thực lực?"

Bán Ma Bạch Ngữ lẩm bẩm tự nhủ.

Hắn thật sư kinh ngạc khi thấy cái tên Bán Ma non nớt kia vẫn có thể ngưng tụ oán khí dưới tình huống trọng thương như thế.

Thế nhưng, vô luận năng lực Oán Ngưng cường đại cỡ nào, Bán Ma Sở Mộ cũng không thể vượt qua cấp bậc đế hoàng, căn bản không chịu nổi một kích của Bán Ma Bạch Ngữ đã đạt tới cấp chúa tể chân chính.

Bán Ma Bạch Ngữ chậm rãi cúi đầu, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc Bạch Cẩn Nhu cho chỉnh tề. Sau đó hắn mới tập trung tinh thần ngó chừng Bán Ma Sở Mộ đang dâng trào ý chí chiến đấu.

Hắn vẫn giơ một cánh tay lên, bàn tay biến thành trảo ngưng tụ một đoàn năng lượng Dị hệ.

Bán Ma Bạch Ngữ không muốn lãng phí thời gian, lần này hắn muốn trực tiếp hủy diệt Sở Mộ.

"Gào ~~~!”

Ngay lúc này, từ phương trời xa xăm bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm thét kinh thiên động địa.

"Rống rống rống ~!”

Tiếng gầm thét thứ hai xông vào thế giới tinh thần Bán Ma Bạch Ngữ, không ngờ lại có thể cắt đứt kỹ năng của hắn, đoàn năng lượng mờ ảo trên tay lập tức tan rã.

Hai hàng chân mày Bán Ma Bạch Ngữ nhíu chặt, Dị Đồng nhìn xuyên qua trường không liền thấy một thân ảnh khổng lồ màu xanh.

"Cái đó... đó là..."

Tiếng gầm gừ vẫn còn văng vẳng bên tai, nguyên lão tựa như nhận ra chuyện gì đó, vội vàng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía đường chân trời.

Trên thế giới này vẫn còn tồn tại chỉ dùng tiếng gầm là cắt đứt kỹ năng của Bán Ma Bạch Ngữ?

Đến tột cùng là sinh vật thần bí nào đây?

Lấy nguyên lão nhận thức, trên thế giới này ngoại trừ Yểm Ma lão tổ đang tiến vào thời kỳ già yếu và Vạn Triêu Thú Vương ngủ say trong Vạn Triêu thánh vực, hẳn là không còn sinh vật nào đạt tới cảnh giới này.

“Chẳng lẽ là Hồn sủng của Minh chủ Hồn Minh?”

“Không thể nào!”

Nguyên lão lập tức hủy bỏ suy đoán này. Nếu như Minh chủ xuất hiện, hắn tại sao lại ngăn cản Bán Ma Bạch Ngữ?

Bán Ma Bạch Ngữ rất bình tĩnh, đứng yên tại chỗ chờ đợi sinh vật bí ẩn kia bay tới gần.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Bạch Ngữ hóa thân thành ma cảm nhận được uy hiếp.

Hắn có thể khẳng định sinh vật khổng lồ đang bay xuyên qua không gian bao la kia là tồn tại đồng cấp bậc với hắn.

Bán Ma Bạch Ngữ vẫn còn lưu lại một phần trí nhớ nhân loại, nhưng hắn không nghĩ ra đó là sinh vật chủng tộc gì.

Ở khu vực tiếp cận ranh giới Điệp Thiên Mê giới, Bán Ma Sở Mộ cũng nghe thấy tiếng gầm thét cuồng bạo kia.

“Ha ha ha ~~~!”

Sở Mộ không có kinh ngạc và nghi hoặc như Bạch Ngữ và nguyên lão, ngược lại hắn mừng như điên ngẩng đầu lên trời cuồng tiếu.

Thời gian trôi qua cũng đã bảy, tám năm rồi, nhưng Sở Mộ chưa bao giờ quên được thân ảnh oai phong hùng tráng kia, tiếng gầm của nó quá quen thuộc đối với hắn. Nó là sinh vật cường đại nhất trong nhận thức của Sở Mộ, nó là mục tiêu chân chính hắn muốn vượt qua.

Đã qua nhiều năm như vậy, Sở Mộ trải qua không biết bao nhiêu mưa gió bão bùng, vượt qua vô số khó khăn cách trở. Hắn chưa từng cúi đầu khuất phục một lần nào, chưa từng buông tha con đường Hồn sủng sư sinh tử khó lường.

Đó là bởi vì trong lòng hắn có được mục tiêu phấn đấu rõ ràng.

Nó đã từng bị chèn ép tới mức hóa thành sinh mạng nhược tiểu nhờ hắn che chở, rơi xuống đến tầng thấp nhất trong kim tự tháp sinh mạng, yếu ớt tới mức bị Thanh Điểu cấp nô bộc săn giết.

Nhưng sau đó nó hoàn toàn lột xác, bay lượn trên trời cao vạn dặm đại chiến với sinh vật thần bí trên Tù đảo.

Nó mất đi trí nhớ, không có địa phương cư trú, không có cái thứ gọi là quê hương. Nó đã trải qua vô số lần tinh thần và trí nhớ bị tàn phá, chịu đựng hết thảy thống khổ nhất trên thế gian, nhưng nó vẫn chấp nhất kiên cường sống sót.

Chính là vì chờ đợi thời cơ phá kén hóa rồng, chính thức thăng thiên trở thành chúa tể chí cao.

Ở trong lòng Sở Mộ, nó mới là tính mạng cao quý nhất đáng để hắn kính phục.

Nó chính là lão tổ chủng tộc bất tử Chập Long - Thiên Thương Thanh Chập Long.

Sở Mộ sùng kính nó tương tự phụ thân của mình, thân ảnh xanh thẫm kia chính là thần tượng của hắn.

Giờ này khắc này, Sở Mộ rốt cuộc hiểu được tại sao lúc nãy tiểu Chập Long kêu lên khẩn cấp, thanh âm tràn ngập hưng phấn như vậy rồi.

Bởi vì tiểu Chập Long cảm giác được mẫu thân của nó đang bay tới, Thiên Thương Thanh Chập Long xuất hiện đúng thời điểm Sở Mộ cần trợ giúp nhất.

Nhìn thân ảnh Thiên Thương Thanh Chập Long từ từ bay đến trước mặt mình, ánh mắt nó vẫn tinh khiết như lúc còn là tiểu Thanh Trùng, cảm xúc trong lòng Sở Mộ mênh mông dạt dào.

Sở Mộ nhìn thấy nó chợt nhớ lại thời kỳ thiếu niên nhu nhược, không nhịn được đưa tay vuốt ve trán nó.

"Tiểu tử, ngươi khỏe không?"

Hiện tại Sở Mộ đã là một người thanh niên cường tráng, Thiên Thương Thanh Chập Long lại có vẻ già nua vài phần, vốn là long lân xanh thẫm lại xuất hiện không ít dấu vết xám đen. Trán nó không có bóng loáng như tiểu Chập Long, đây rõ ràng là vết tích năm tháng lưu lại trên người của nó.

"Sa sa sa!"

Thiên Thương Thanh Chập Long kêu lên mấy tiếng, thanh âm ôn nhu như gặp lại người thân.

Thiên Thương Thanh Chập Long có trí tuệ rất cao, bản thân nó cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Sở Mộ.

Tiểu thiếu niên trước kia trốn đông trốn tây trên Tù đảo chỉ cầu được sinh tồn nay đã thay đổi triệt để, thực lực hắn bây giờ chỉ cách nó một bước ngắn. Tốc độ phát triển nhanh như thế đúng là trên đời hiếm thấy.

Thế giới này vốn không có thứ gì tuyệt đối. Cho dù là sinh vật cấp nô bộc cũng có thể không ngừng chém giết cường hóa, từ từ nò lên đến địa vị đỉnh phong. Cho dù là cấp đế hoàng tự cao tự đại, nhưng vẫn có thể tử vong bất kỳ lúc nào.

Một tính mạng cường đại chân chính không phụ thuộc vào chủng tộc và đẳng cấp chiến lực, cũng không quan hệ gì đến kỹ năng quỷ dị hay thiên phú siêu quần. Nó cường đại hay không hoàn toàn phụ thuộc nội tâm của chính nó.

Sở Mộ tôn kính Thiên Thương Thanh Chập Long kiên cường, Thiên Thương Thanh Chập Long cũng trân trọng tính cách quật cường của Sở Mộ, nó biết rằng cần phải có tín niệm vô cùng bất khuất mới có thể đi từ tính mạng nhỏ bé bước lên tới độ cao ngày hôm nay.

Thiên Thương Thanh Chập Long tin tưởng rằng chỉ cần gã nhân loại ở trước mắt không chết, nhất định sẽ có ngày hắn đứng trên thần đàn tối cao trong thế giới nhân loại.

Trên bầu trời vạn thước Thiên Hạ thành, ba trưởng lão thủ tịch đã rời khỏi Vong Giới môn xuất hiện ở bên cạnh nguyên lão và Băng Lam.

Tình huống Bất Hủ thành đã tạm thời ổn định, ba vị trưởng lão không thể yên tâm vấn đề Bán Ma Bạch Ngữ xâm nhập Thiên Hạ thành, cho nên vội vã quay về tiếp viện.

Có lẽ thực lực của bọn họ không đủ tạo ra tác dụng, nhưng năm đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng cũng có thể chống lại một đầu đế hoàng đỉnh phong. Ba vị trưởng lão triệu hồi ra tất cả Hồn sủng, lại phối hợp thêm nguyên lão và Băng Lam vẫn có hi vọng kiềm chế Bạch Ngữ một đoạn thời gian ngắn.

Nhưng mà bọn họ mới vừa bay ra Thiên Hạ thành đã thấy được một màn kinh người.

Hai đại Bán Ma và Thiên Thương Thanh Chập Long đang rơi vào thế giằng co?

"Cái đó... cái kia… đó là Bán Ma Sở Thần và bất tử Chập Long - Thiên Thương Thanh Chập Long?!?"

Hải Thu trưởng lão lắp bắp mãi mới nói được một câu, quả thật không dám tin tưởng vào cặp mắt của mình.

Khí thế Thiên Thương Thanh Chập Long quá mức cường đại, mặc dù cách xa trăm dặm vẫn có thể cảm giác được. Rất khó tưởng tượng thời điểm Thiên Hạ thành sắp bị Bán Ma Bạch Ngữ hủy diệt, Thiên Thương Thanh Chập Long lại xuất hiện liên thủ với Bán Ma Sở Thần.

Đây chính là Thiên Thương Thanh Chập Long bị Hồn Minh liệt vào danh sách cấm kỵ, là sinh vật cấp chúa tể ngay cả Hồn Minh cũng thúc thủ vô sách.

"Thiên Thương Thanh Chập Long là tồn tại đồng cấp bậc với Yểm Ma lão tổ, tại sao nó lại xuất hiện ở Thiên Hạ thành?"

"Thiên Thương Thanh Chập Long, chẳng lẽ nó tới trợ giúp chúng ta?"

Ánh mắt Hải Thu trưởng lão ngơ ngác nhìn lên thân ảnh khổng lồ ở trên cao.

"Không phải nó tới trợ giúp chúng ta, mà là tới trợ giúp Sở Mộ."

Nguyên lão lắc đầu nói.

Nguyên lão vô cùng rõ ràng, Thiên Thương Thanh Chập Long không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện ở Thiên Hạ thành, giải thích duy nhất chính là Sở Mộ. Từ hành động thân thiết kia đã cho thấy tình cảm song phương rất tốt.

"Sở Mộ??? Là Sở Mộ gọi lão tổ Chập Long tới? Làm sao hắn quen biết sinh vật đỉnh cấp này? Thiên Thương Thanh Chập Long không phải cực độ chán ghét nhân loại sao?!?"

Lúc này mấy vị trưởng lão cũng không rảnh để ý đó là Sở Thần hay là Sở Mộ rồi. Bọn họ chỉ quan tâm tại sao một người thanh niên lại có thể gọi tới một sinh vật đồng cấp với Vạn Triêu Thú Vương và Yểm Ma lão tổ. Huống chi bọn họ còn nhìn thấy Thiên Thương Thanh Chập Long vô cùng ‘dịu ngoan’ ở bên cạnh Sở Mộ.

Đây là hình ảnh rất khó tin, không thể tin nổi. Nhưng mà sự thật vẫn bày ra trước mặt, Sở Mộ và Thiên Thương Thanh Chập Long cùng chung chiến tuyến đối chọi với Bán Ma Bạch Ngữ.

"Bất kể là trợ giúp Thiên Hạ thành hay là trợ giúp Sở Mộ, chúng ta được cứu rồi, Thiên Hạ thành được cứu rồi. Ha ha ha!"

Đình trưởng lão kích động cười phá lên.

Đình trưởng lão nói lời này lập tức giải thoát áp lực trầm trọng trong lòng mọi người. Đúng vậy, Thiên Hạ thành được cứu rồi, còn có chuyện gì đáng giá hơn nền móng ngàn năm của ba thế lực lớn được bảo tồn đây?