Sủng Mị

Chương 825: Quyết chiến




Tất cả Hồn Hoàng biết thời gian trôi qua rất lâu rồi, những dũng sĩ có khả năng thức tỉnh Thánh sủng cổ xưa cũng đã hoàn thành, những người chưa xuất hiện rất có thể đã chết.

Chẳng qua là bọn họ còn chưa chuẩn bị tinh thần đối diện với sự thật này. Bởi vì kết quả đã được dự báo trước từ lâu, bất kể trận chiến này có thắng lợi hay không, Bất Hủ thành tất nhiên đại loạn, nguyên khí tổn thương trầm trọng không biết phải mất bao nhiêu năm mới khôi phục lại như cũ.

Nếu thắng còn đỡ, bọn họ có thể dựa vào lực chấn nhiếp của Thánh sủng cổ xưa bình ổn bạo loạn trong Bất Hủ thành, sau đó tất cả Hồn Hoàng đồng tâm hiệp lực phong ấn đám sinh vật tù tội kia trở lại. Trong quá trình này không thể tránh khỏi hi sinh, nhưng Thiên Hạ thành và thế giới nhân loại sẽ được yên ổn.

Lỡ may trận doanh Thánh sủng thất bại, đám sinh vật đầu lĩnh sẽ dẫn đại quân xông phá Vong Giới môn, sau đó tiến hành hủy diệt Thiên Hạ thành. Đến lúc đó mới đúng là tai nạn ngập đầu, thậm chí những địa giới chung quanh sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, nhân loại tử thương vô số kể.

Có lẽ nhân loại cuối cùng vẫn có thể giành thắng lợi, nhưng khi đó Thiên Hạ thành đã không còn là Thiên Hạ thành, lực lượng tổng thể của Thiên Hạ Cảnh sẽ giảm xuống trầm trọng.

Thậm chí còn có một chuyện nguy hiểm hơn nữa, đó chính là Thiên Ma Trùng đế quốc lợi dụng cơ hội bộc phát chiến tranh quy mô lớn. Nếu như chuyện này thật sự phát sinh, vậy thì Thiên Hạ Cảnh rất có thể sẽ bị tiêu diệt, từ lãnh thổ nhân loại biến thành địa phương hoang dã. Hoặc có thể nói là Cấm Vực chính thức mở rộng, lấn sâu vào bản đồ nhân loại.

Một địa cảnh bị tiêu diệt là tai nạn cực kỳ đáng sợ, dân số mỗi địa cảnh thông thường lên tới hàng trăm triệu, thậm chí là hàng tỷ người. Cho dù liều mạng chạy trốn thì có thể thoát được bao nhiêu?

Hết thảy những điều đó có liên quan trực tiếp đến trận đại chiến giữa Thánh sủng và sinh vật đầu lĩnh sắp sửa bộc phát. Bất luận người nào cũng khó lòng giữ vững bình tĩnh, trận đánh này quá mức trọng đại rồi.

Đây là gánh nặng đè lên vai trận doanh Hồn Hoàng, bọn họ không nhịn được hô hấp dần dần chậm lại.

Hết lần này tới lần khác trận chiến ảnh hưởng tới đại cục ngàn năm chỉ có thể dựa vào ba đầu Thánh sủng cổ xưa và một người thanh niên.

Người nào cũng biết sinh vật đầu lĩnh đáng sợ, lực chiến đấu cường hãn kinh người.

Bọn họ không tưởng tượng ra nổi một người thanh niên lấy dũng khí từ nơi nào, lại dám đứng yên tại chỗ chờ đám sinh vật đầu lĩnh tới gần.

"Sở Thần, hình như hắn không có ý định rời khỏi!"

Thánh sủng và đầu lĩnh chiến đấu ở cấp bậc quá cao, trừ phi là nhân vật cấp trưởng lão trở lên mới miễn cưỡng đánh một trận, nhân vật cấp nguyên lão mới đủ sức một chọi một. Nhưng ở trong Thánh điện lúc này có bao nhiêu nguyên lão? Chỉ có duy nhất Liễu Băng Lam mới đạt tới trình độ này mà thôi.

Về phần Hồn Hoàng trẻ tuổi lẫn trung niên, bọn họ chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào, cho dù liên thủ cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Bất kể Sở Mộ lập được bao nhiêu công lao trong trận tai nạn này, hắn cuối cùng vẫn là một gã Hồn sủng sư khống chế sơ đẳng đế hoàng. Hành vi sáng suốt nhất chính là mau chóng rời khỏi khu vực này, chạy trốn càng xa càng tốt.

Mọi người không có cách nào hiểu được tại sao Sở Thần lại trấn định như thế, đồng thời lại càng khó hiểu khi ba con Thánh sủng cũng trầm mặt không nói.

Liễu Băng Lam lẳng lặng nhìn xuống Đảo Ảnh Tuyền, ánh mắt nàng vẫn luôn tập trung vào khuôn mặt cương nghị của nhi tử.

Hiện tại tâm tình nàng rất phức tạp. Nếu như có đủ lực lượng xé rách không gian tạo thành thông đạo đi tới Bất Hủ thành, nàng sẽ xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ không chút do dự. Nàng không muốn để cho nhi tử mình gánh vác nhiệm vụ nặng nề như vậy, trận chiến này vốn không thuộc về hắn. Thế giới của hắn là ở tương lai, hắn còn trẻ, tiền đồ vô hạn, không nên tử vong vô ích như thế.

Băng Lam suy nghĩ mông lung, rồi bỗng nhiên giật mình chợt tỉnh. Nàng hồi tưởng lại hơn hai mươi năm trước, Sở Mộ vừa mới ra đời không lâu.

Mấy năm đầu tiên, Sở Mộ vẫn ở bên cạnh Băng Lam. Nhưng bởi vì thân phận nàng tương đối đặc thù, cho nên công việc chăm sóc Sở Mộ được giao cho lão bộc và thị nữ, thậm chí mười mấy ngày nàng cũng không gặp mặt nhi tử mình một lần.

Đối với một đứa trẻ mới sinh, mẫu thân chiếu cố mới là trọng yếu nhất. Có thể nói từ khi hắn ba tuổi, Băng Lam phát hiện tính cách đứa bé này vô cùng kỳ dị, hắn không nói lời nào, không khóc, không náo, không chơi đùa, không hỏi…

Trên thực tế, khi đó Liễu Băng Lam vẫn còn rất trẻ, nàng chưa tới hai mươi nên kinh nghiệm không nhiều. Nàng chỉ mơ hồ nhận ra đứa bé này có vẻ xa lạ với mình, giữa hai người tồn tại một bức màn ngăn cách vô hình.

Sau này, bởi vì phụ thân Sở Thiên Mang phạm phải tội lỗi nào đó mới bị cấm túc ở trong La vực nho nhỏ. Lúc đó Sở Thiên Mang dứt khoát mang Sở Mộ theo bên cạnh mình.

Trong quãng thời gian này, cách vài ba năm Băng Lam sẽ đến Cương La thành thăm hai người. Nàng phát hiện Sở Mộ đi theo Sở Thiên Mang trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, biểu hiện dần dần giống với đám bạn đồng niên, nhưng mà cảm giác xa lạ giữa hai người càng lúc càng lớn.

Cho tới bây giờ, Sở Mộ đã trưởng thành, đã là Hồn Hoàng trẻ tuổi nhất Thiên Hạ Cảnh, Liễu Băng Lam vẫn không có cách nào hiểu rõ nội tâm của hắn.

Nói cách khác, Sở Mộ ngay từ nhỏ đã bị ép trưởng thành quá sớm, cho nên thế giới nội tâm của hắn rất phức tạp, lại còn đóng kín cự tuyệt tiếp xúc với bên ngoài. Chính vì thế, một vị mẫu thân không hợp cách như Liễu Băng Lam làm sao hiểu được?

Tựa như giờ phút này, nàng nghĩ mãi không biết tại sao Sở Mộ quyết định chiến đấu. Hắn có thể tìm một nơi an toàn từ từ chờ đợi, bản thân hắn có hủ khí căn bản không lo lắng vấn đền sinh vật phong ấn công kích.

Nhưng mà, lúc này hắn đứng ở trên lưng Mính Tiên Điểu không nói một lời, chỉ có ánh mắt nghiêm nghị ngó chừng đám mây yêu khí tới gần.

Đúng là Sở Mộ có biện pháp rời đi, không cần phải tham gia trận chiến này. Bất kể phương nào chiếm ưu thế, Vong Giới môn cuối cùng vẫn phải mở ra, khi đó hắn sẽ rời khỏi dễ dàng, thậm chí không cần liều mạng sử dụng Bán Ma hóa.

Nhưng Sở Mộ biết rõ một điều, Băng Lam và những cường giả Hồn Hoàng bên ngoài kia khẳng định sẽ dùng thân mình che chắn trước cửa Vong Giới môn, bọn họ cam tâm tình nguyện hi sinh tính mạng vì Thiên Hạ thành giống như Hàn Kim Lăng, Lâm Triết.

Khi hắn còn nhỏ, Sở Thiên Mang đưa hắn bước vào thế giới Hồn sủng sư huyễn lệ, tràn đầy khát vọng chứ không phải sinh linh đồ thán. Sở Mộ hít sâu một hơi, Bất Hủ thành trong mắt hắn là địa ngục trần gian, lúc này hắn chợt nghĩ tới gia tộc mình xém chút nữa suy sụp ở trong Tai Hoàng. Vì thế, nội tâm hắn dần dần kiên định.

Sở Mộ sẽ không đi làm anh hùng, bởi vì anh hùng nhất định là chết sớm. Nhưng hắn có chỗ dựa rất lớn, một khi Bán Ma hóa sẽ nắm giữ lực lượng đế hoàng đỉnh phong, tại sao phải sợ hãi rụt rè không dámi chiến đấu?

Tạo nên anh hùng không phải là tinh thần cao thượng hay thực lực cường đại chí cực, mà là thời thế.

Bây giờ thời cơ đã chín mùi, Sở Mộ bắt buộc phải đánh một trận.

Mạnh nhất Bất Hủ thành.

Sở Mộ theo đuổi chính là độ cao như thế, cho dù chỉ là giao phong ngắn ngủi, nhưng có thể tự mình lãnh hội cuộc chiến đỉnh cấp này sẽ mang đến ích lợi rất lớn. Máu huyết trong người Sở Mộ chậm rãi bốc cháy.

Hắn đề cao tinh thần, tín niệm kiên định, ý chí chiến đấu sục sôi.

Hắc ám từ bốn phương tám hướng ập tới, thiên địa tối dần.

Ti Dạ Chiến Hoàng không ngừng khuếch tán lĩnh vực từ từ bao phủ Trấn Yêu Bi.

Trong phương viên gần trăm dặm đã không còn sinh vật nào thực lực dưới cao đẳng đế hoàng rồi. Cấp bậc chiến đấu quá cao, lực lượng chênh lệch quá lớn, cho dù là tập kết thành quân đoàn quy mô lớn cũng hoàn toàn vô dụng.

Nghênh đón hắc ám Thống trị giả chính là một thanh niên Hồn sủng sư bị tước đoạt thiên phú, dựa vào cố gắng của mình và nắm chắc kỳ ngộ bước lên đỉnh vinh quang ngày hôm nay.

Ba đại Thánh sủng Thánh Quang đã tụ tập lại chung một chỗ, không gian chung quanh đen nhánh không thể nhìn thấy vật gì quá trăm thước. Chỉ có khu vực gần Trấn Yêu Bi mới xuất hiện quang minh chiếu rọi.

Bên kia Đảo Ảnh Tuyền, tất cả mọi người mở to hai mắt ra nhìn vào hồ nước, không khí nặng nề hơn bao giờ hết.

Bởi vì tầm nhìn bị thu hẹp, bọn họ mới thấy rõ ràng nụ cười tà dị trên mặt người thanh niên kia.

Trong lúc mọi người chú ý tới ba đại Thánh sủng và Sở Mộ, không ai lưu ý đến một người trung niên nam tử tóc mai trắng xóa chậm rãi đi tới bên cạnh Băng Lam.

"Nguyên lão!"

Đình trưởng lão bỗng nhiên kinh hô một tiếng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nồng đậm khi thấy nam tử trung niên xuất hiện. Đồng thời cảm giác mừng như điên lập tức trào dâng trong lòng hắn.

Liễu Băng Lam chỉ chú ý nhi tử của mình, đã không còn nhận biết chung quanh nữa rồi. Cho đến khi thanh âm Đình trưởng lão vang lên, nàng mới phát hiện vị nguyên lão kia đứng bên cạnh mình, hắn không nói một lời nhưng toàn thân phát ra khí thế uy nghiêm vô thượng, thần thái tang thương, tựa như một gốc cổ tùng trên đỉnh núi ngàn năm.

Thật ra Băng Lam lấy họ Liễu theo vị nguyên lão này, hắn là nghĩa phụ nhưng chẳng khác nào phụ thân ruột thịt, từ nhỏ tới lớn chính là hắn bao che nàng vượt qua giông bão, giúp đỡ nàng ngồi lên cái ghế Tôn vị ngày hôm nay. Khi nãy nàng thừa nhận áp lực rất lớn, nhưng vị phụ thân này vừa xuất hiện lập tức giảm hơn phân nửa.

Nguyên lão đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Băng Lam, mỉm cười ôn hòa rồi nói:

"Mấy ngày qua, ngươi làm rất tốt!"

Nguyên lão rõ ràng những cao thủ tại Thiên Hạ thành, bao gồm các thế lực lớn đều có lòng tự tôn, có suy nghĩ riêng. Nếu muốn triệu tập bọn họ về chung một chỗ, đồng tâm hợp lực đối kháng đại địch không chỉ cần thân phận và địa vị chí cao, mà còn phải có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn hơn người.

Liễu Băng Lam là Nữ Tôn hiển nhiên địa vị đã đủ phục chúng, nhưng cuối cùng vẫn là nữ nhân. Trong đoạn thời gian ngắn đã tụ tập được một nhóm Hồn Hoàng, để cho bọn họ nguyện ý hợp sức lực bảo vệ Thiên Hạ thành. Chỉ nhiêu đó đã gian nan hơn tiến vào Bất Hủ thành giao chiến nhiều lắm.

Nếu không có người nào đứng ra đảm nhiệm trọng trách, đám sinh vật phong ấn sẽ dễ dàng công phá Vong Giới môn. Không có một vị thủ lĩnh có khả năng thừa nhận áp lực, kinh sợ toàn trường, tất cả Hồn Hoàng trong Thiên Hạ thành chỉ là đám người năm bè bảy mảng, một khi gặp phải nguy hiểm sẽ tự mình chạy trốn.

Triệu Tập Lệnh cao cấp nhất đúng là không thể làm trái, nhưng mà Thiên Hạ thành bị tiêu diệt thì Triệu Tập Lệnh còn có ý nghĩa gì không?

Cho nên nguyên lão biết rõ trong hai mươi mấy ngày này, Liễu Băng Lam đã dốc tận tâm lực. Ngoại trừ Sở Mộ hành động nằm ngoài dự liệu, nàng là người có công lớn nhất trong tràng tai nạn này. Băng Lam biểu hiện rất tốt, không để cho hắn phải thất vọng.

Nguyên lão xuất hiện hiển nhiên là chuyện tốt, cả đám Hồn Hoàng cảm thấy an tâm hơnt nhiều. Dù sao thực lực nguyên lão cũng không thua kém sinh vật đầu lĩnh, nhiều thêm một vị nguyên lão sẽ gia tăng mấy thành khả năng chiến thắng.

"Tình huống thế nào rồi?"

Nguyên lão đi tới gần hồ nước, mở miệng hỏi.

Băng Lam bắt đầu tường thuật lại quá trình bạo loạn mấy ngày trước, rồi Sở Mộ dẫn ba đại Thánh sủng chuẩn bị nghênh chiến trận doanh Ti Dạ Chiến Hoàng,

Từ mặt nước Đảo Ảnh Tuyền có thể thấy được thân ảnh kiên định của Sở Mộ, trong mắt nguyên lão từ từ hiện lên thần sắc kinh ngạc.

Trước đó hắn đã nghe nói ngoại tôn của mình thức tỉnh hai đầu Thánh sủng. Sở Mộ là thanh niên đồng lứa, có thể làm được đến trình độ này đã kinh người lắm rồi. Nguyên lão cảm thấy vạn phần vui mừng, âm thầm suy nghĩ sau này tìm cơ hội bồi dưỡng một phen.

Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới Sở Mộ lại xuất hiện trên chiến trường giữa trận doanh Thánh sủng và sinh vật đầu lĩnh. Tin tức này chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, làm cho hắn giật nảy mình, trong lúc nhất thời không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Trên thực tế, Sở Mộ chỉ là hành động theo cảm tính, đã hạ quyết định sẽ hoàn toàn đầu nhập vào, không hề quan tâm đến hết thảy thị phi bên ngoài. Hơn nữa, hắn vẫn không biết hình ảnh của mình đang nằm trong tầm mắt trận doanh Hồn Hoàng tại Thiên Hạ thành.

Thế nhưng, cho dù biết thân phận của mình có nguy cơ bại lộ, Sở Mộ cũng không có biện pháp nào khác. Bởi vì lĩnh vực bóng tối của Ti Dạ Chiến Hoàng đã bao trùm toàn bộ không gian, trên trời dưới đất không có đường đi, hiện tại quá muộn để chạy trồn rồi.

Sở Mộ mượn hiệu quả Thánh quang và hồn niệm nhìn xuyên thấu qua hắc ám nồng đậm, phía trước mặt hắn là Tai Chu Đế thân dài trăm thước đang lao tới như điên.

Đám sinh vật dữ tợn còn cách trận doanh Thánh sủng hai ngàn thước, tất cả cặp mắt dần dần nghiêm túc hẳn lên.

Mặc dù Tai Chu Đế không nhìn thấy, nhưng khí tức Mính Tiên Điểu và Sở Mộ vô cùng quen thuộc đối với nó. Đây chính là chặt đứt chân của nó trước kia.

Kẻ thù gặp mặt tất nhiên là động thủ chém giết.

"Tê tê tê tê tê tê!"

Tai Chu Đế kêu lên mấy tiếng tức giận, lực lượng sóng âm vô hình lan ra bốn phía, hết thảy vật thể gần đó đều bị quét bay, hóa thành mảnh vụn bay lả tả trong không khí.

Bên cạnh Tai Chu Đế là một sinh vật mặt quỷ.

Sinh vật này có thân hình tựa như Ma dương (dê quỷ), bốn cánh tay cầm bốn lưỡi hái màu đỏ sậm, lưỡi hái không có cán, nhìn kỹ sẽ phát hiện đây là Cốt nhận mọc ra từ trên cánh tay của nó. Đặc biệt nhất là trên mặt con quỷ này luôn luôn duy trì nụ cười giả dối, như giả như thật khiến cho người nào nhìn thấy cũng phải rùng mình ớn lạnh.

Sở Mộ xem như đã thấy rõ bộ mặt thực sự của Quỷ Đế, bề ngoài hung ác và nham hiểm cỡ này khẳng định đã gây ra vô số tai họa và tàn sát.

Tai Chu Đế và Quỷ Đế thuộc là đầu lĩnh bình thường, dưới tình huống đơn đả độc đấu, bất kỳ một con Thánh sủng nào cũng có thể chiến thắng chúng nó.

Hiện tại nhóm Thánh sủng kiêng kị nhất chính là hắc ám Thống trị giả còn chưa lộ diện.

Sở Mộ có thể thấy được phía sau Tai Chu Đế và Quỷ Đế là một cái bóng dáng mơ mơ hồ hồ, Ma ảnh thoáng ẩn thoắt hiện hư hư thực thực bên trong không gian hắc ám. Ngay cả dùng hồn niệm cũng không thể bắt được vị trí cụ thể của nó.

"Chỉ có ba con?"

Sở Mộ bắt đầu tính toán cẩn thận.

Nếu như trận doanh đầu lĩnh chỉ có ba con, vậy thì bên phía Thánh sủng tất thắng trong trận chiến này.

Nhưng trong lòng Sở Mộ lại có cảm giác dị thường, trận doanh đầu lĩnh không thể nào đơn giản như bề ngoài. Nếu không, quân đoàn sinh vật bạo loạn trong Bất Hủ thành làm sao chịu đàng hoàng nhanh như thế?

Một hồi sau, thời điểm Tai Chu Đế nhích người lao qua một phương hướng khác, Sở Mộ bỗng nhiên phát hiện một cây Ma Đằng ẩn núp phía dưới mặt đất. Nếu Sở Mộ không sử dụng Dị Đồng tuyệt đối không thể nào phát hiện ra nó.

Đằng hệ Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.

Thực Vật giới Hồn sủng rất khó đối phó, năng lực khống chế chiến cuộc và quần sát cực kỳ cường hãn. Có lẽ Bán Ma Sở Mộ có khả năng giết chết con Đằng hệ đế hoàng đỉnh phong này, nhưng mà Ti Dạ Chiến Hoàng làm sao bây giờ?

"Hải Giác Ma Đằng đế hoàng, lại là một con hung vật khát máu, nghe nói Đằng Tu của nó xỏ xuyên qua một tòa đại thành sẽ điên cuồng tàn sát, giết người vô số, sử dụng máu tươi nhân loại để tăng cường thực lực. Cuối cùng bị cường giả Yểm Ma cung hợp lực đánh bại, phong ấn trong Bất Hủ thành."

Ly lão nhi lập tức nói rõ lai lịch Hải Giác Ma Đằng đế hoàng cho Sở Mộ biết.

Những sinh vật bị phong ấn đánh số trước năm mươi sinh vật, con nào con nào đều là cái loại quái vật hung hãn, có khả năng tạo ra đả kích mang tính hủy diệt. Nhẹ thì ngàn vạn người, chục vạn người, nặng thì mấy chục địa giới cũng bị xóa xổ.

Dĩ nhiên, đáng sợ nhất vẫn là Ti Dạ Chiến Hoàng, tội ác của nó không thể dùng tòa thành để cân nhắc. Trước kia nó buông thả một trận ôn dịch trong Thiên Hạ Cảnh, số người và Hồn sủng chết vì ôn dịch đếm không hết, tính không xuể, niên đại nó sinh sống được mệnh danh là thời đại hắc ám. Không chỉ là nhân loại, mà tất cả chủng tộc đều sợ hãi nó còn hơn cả ôn thần.