"Nếu Trương Tư Viễn ở gần khu vực nữ tù nhân như vậy, các ngươi đã tra hỏi nữ phạm nhân chưa?"
Sở Mộ hỏi tiếp.
"Chuyện này… chuyện này thì chưa! Nơi này mặc dù rất gần khu vực nữ phạm nhân, nhưng mà hai bên không có thông đạo, chúng ta không nghĩ nữ phạm nhân có năng lực trợ giúp Trương Tư Viễn chạy trốn."
Hoàng Anh Liên nói.
"Đi điều tra những nữ phạm nhân thường xuyên nói chuyện với Trương Tư Viễn."
Sở Mộ trực tiếp hạ lệnh.
"Đây… được rồi, thuộc hạ lập tức đi thăm dò."
Hoàng Anh Liên cúi người hành lễ, rồi xoay người rời khỏi.
Nhà gỗ Trương Tư Viễn xây trên một sườn núi nhỏ, từ vị trí này Sở Mộ có thể nhìn bao quát phạm vi khá lớn trong khu vực nữ phạm nhân.
Bên đó là một khu rừng thưa thớt, phía trong thỉnh thoảng lóe lên tia sáng lấp lánh dao động, hẳn là có một cái hồ ở trong đó.
Không bao lâu sau, Hoàng Anh Liên mang theo tình báo mới nhất chạy tới, mau chóng dẫn Sở Mộ tiến vào khu vực nữ phạm nhân tìm người từng giao tiếp với Trương Tư Viễn.
"Tổng cộng có ba, thứ nhất là một nữ phạm nhân tương đối ngông cuồng, thực lực tạm được!"
"Thứ hai là một nữ Hồn Hoàng, phạm vào tội trộm cắp." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Người thứ ba, thân phận nữ phạm nhân này không thể công khai, thuộc hạ cũng không biết tên của nàng, nàng ở khu vực ven hồ."
Hoàng Anh Liên vừa đi vừa đọc tin tức cho Sở Mộ nghe.
Hai người đi tới căn nhà gỗ đầu tiên, nữ phạm nhân kia nghe nói có tuần tra quan xuất hiện, lập tức giở ra đủ trò khiêu gợi nhằm câu dẫn Sở Mộ.
Nữ Hồn Hoàng phạm tội trộm cắp rất cao ngạo, thấy tuần tra quan là một tiểu tử còn trẻ căn bản không thèm quan tâm, bày ra bộ mặt lạnh lùng hiển nhiên là không muốn phối hợp làm việc.
Sở Mộ lấy thực lực ra nói chuyện, dùng hồn niệm Hồn Hoàng áp bách khiến cho nàng kinh ngạc, sau đó mới tiết lộ chuyện Trương Tư Viễn chạy trốn có liên quan tới nữ tù nhân ở ven hồ. Bởi vì nàng tận mắt nhìn thấy bọn họ đã từng âm thầm giao lưu mấy lần.
Nữ phạm nhân thứ ba có thân phận không công khai nên chưa thể đi tới đó, muốn tra hỏi phải trải qua nhiều khâu rất phức tạp. Ít nhất Sở Mộ phải tìm được người có quyền lực cao cấp hơn cho phép.
Sở Mộ không nói hai lời, bảo Hoàng Anh Liên dẫn mình đi gặp vị cao quan kia xin giấy phê duyệt. Mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, chốc lát sau Sở Mộ và Hoàng Anh Liên đã xuất hiện tại khu vực ven hồ.
Vẫn là một căn nhà gỗ nhỏ, Sở Mộ tiến vào lập tức ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, không gian trong phòng rất thoáng đãng, có vẻ như chủ nhân là một nữ tử yêu thích sạch sẽ.
Nữ phạm nhân không có trong phòng, Sở Mộ trực tiếp đi tới bờ hồ.
Xuyên qua một mảnh rừng cây, Sở Mộ một bóng lưng nữ tử mặc y phục màu xám tro đứng ở bên hồ, nàng đang nhìn những gợn sóng lăn tăn, không khí yên lặng kỳ lạ.
Mái tóc của nàng dài xuống tới lưng, có lẽ đã lâu không ra ngoài ánh nắng mặt trời nên da dẻ nhợt nhạt, vóc dáng hơi gầy gò tựa như mới bệnh nặng một trận. Thế nhưng, những điều đó không thể che giấu đường nét gợi cảm trên thân thể nàng.
Chẳng biết tại sao vừa mới thấy bóng lưng nữ tử này, Sở Mộ chợt có cảm giác cả người nàng bị một luồng cảm xúc bi thương bao phủ.
Đây giống như một bức tranh vẽ, trong đó là một nữ tử cô độc, chán chường không muốn sống. Có lẽ chỉ chốc lát sau, nàng sẽ đâm đầu xuống hồ tự vận, hương tiêu ngọc vẫn.
"Xoay người lại, tuần tra quan tới."
Hoàng Anh Liên bỗng nhiên hét lớn, thanh âm bén nhọn làm cho Sở Mộ giật mình, trong lòng có cảm giác bàng hoàng như mộng mới tỉnh.
Thân thể nữ tử kia khẽ run lên, chậm rãi xoay người lại lộ ra ánh mắt phờ phạc.
Sở dĩ không thể nhìn thấy dung mạo là bởi vì nàng đeo khăn che mặt màu xám.
Nhưng mà thời điểm nhìn thấy nữ tử này, Sở Mộ triệt để ngây dại.
Không có cách nào nhìn thấy dung mạo, thân ảnh cực kỳ quen thuộc… trong lòng Sở Mộ lập tức sôi trào từng cơn sóng, đầu óc hắn rơi vào trạng thái trống rỗng.
"Tại sao lại là nàng?"
"Tại sao nàng lại ở trong Mê Cung tù ngục?"
Một loạt vấn đề tràn vào não Sở Mộ khiến cho hắn nhất thời không kịp phản ứng.
"Sở Thần đại nhân, ngài nhận thức nàng?"
Hoàng Anh Liên lấy làm nghi hoặc khi thấy bộ dáng Sở Mộ như thế, vội vàng mở miệng hỏi.
"Ngươi chờ ở chỗ này."
Sở Mộ hít vào một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, tự mình tiến lên phía trước, tới gần nữ tử che mặt kia.
Hắn nhận ra được nữ tử này cũng kinh ngạc khi nhìn thấy mình.
Trong lúc Sở Mộ đi tới gần, ánh mắt nàng bỗng nhiên thay đổi, trong đó có vẻ sợ hãi và một chút xấu hổ. Tựa hồ nàng không hi vọng Sở Mộ thấy được bộ dáng hiện tại của mình.
Vào lúc này thời gian như đọng lại, một cái lá cây nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt hồ tạo nên từng gợn sóng lăn tăn. Khu rừng yên tĩnh như thế này vốn là địa phương lãng mạn rất được nam thanh nữ tú ưa chuộng. Thế nhưng, thực tế khốc liệt lại cho người ta biết rõ nơi này chính là tù ngục, một không gian hoàn toàn phong bế.
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Ánh mắt Sở Mộ ngó chừng nữ tử kia, trầm giọng hỏi.
Nữ tử vẫn đứng yên ở nơi đó không nói một câu, nàng nhẹ nhàng nghiêng thân bắt đầu đi dọc theo ven hồ.
Sở Mộ thuận thế bước đi bên cạnh nàng, hai người lặng im không nói.
Thời gian trôi qua không lâu lắm, hai người đã vòng quanh một phần tư hồ rồi, nữ tử kia vẫn trầm mặc không lên tiếng.
"Từ công chúa biến thành phạm nhân, ngươi không có gì để nói? Ngươi mất tích thời gian dài như vậy cũng không có gì để nói?"
Rốt cuộc Sở Mộ là người đầu tiên phá vỡ không khí nặng nề.
Cẩn Nhu công chúa dừng bước lại, cặp mắt mỹ lệ không còn trong suốt như dĩ vãng, ẩn trong đó là nỗi khổ tâm, bất đắc dĩ, phiền muộn … tràn ngập đôi mắt. Nhưng mà đôi mắt này rất kiên định, mặc dù có rất nhiều cảm xúc phức tạp vẫn không thể làm cho nàng mê mang.
"Ta vẫn luôn là phạm nhân."
Cẩn Nhu công chúa mở miệng nói, ngữ khí không giấu được cảm xúc buồn bã trong lòng.
Sở Mộ bắt đầu còn không hiểu Cẩn Nhu công chúa nói lời này có ý nghĩa gì, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lát chợt hiểu ra một chút, mở miệng nói:
"Ta đã nghe Thiên Cầm nói chuyện của ngươi."
Cẩn Nhu công chúa cũng đoán được Thiên Cầm nói chuyện gì với hắn, nhưng nàng không đáp, tiếp tục đi về phía trước.
Sở Mộ là một tên đầu gỗ chân chính, vốn không hiểu tâm tình nữ tử, trong lúc nhất thời đành phải buồn bực từ từ cất bước đi theo nàng.
"Ngươi thật sự không có chuyện gì muốn nói với ta?"
Cuối cùng Sở Mộ vẫn là người phá vỡ không khí quái dị này.
Mặc dù công chúa biến thành phạm nhân, nhưng mà Sở Mộ có thể cảm giác được nàng vẫn còn một cỗ khí chất quý phái và cao ngạo. Khí chất này không có quan hệ tới thân phận và địa vị của nàng, mà nó được dưỡng thành từ những năm tháng ưu thương, mất mác.
Ngày thường nàng xuất hiện ở trước mặt công chúng luôn luôn bày ra thái độ một mặt cao ngạo của mình. Vào lúc đó Sở Mộ sẽ lùi lại một bước, tạm thời lựa chọn tránh xa nàng. Bởi vì Sở Mộ không thích cái cảm giác cao cao tại thượng của nữ nhân, một phương diện khác là hắn có ác cảm với xã hội thượng lưu dối trá, hắn chán ghét cái việc đeo mặt nạ giả dối trao dồi tình cảm và quan hệ.
Nhưng mà Sở Mộ bây giờ đã hiểu được đó là tính cách bẩm sinh của Cẩn Nhu công chúa, cho dù ở trong tù ngục nàng vẫn biểu hiện như thế. Đây không phải là nàng cao ngạo vì thân phận cao quý, mà nàng có lòng tự ái, có lòng tự tôn của riêng mình.
"Không có, cám ơn ngươi đã tới thăm ta."
Cẩn Nhu công chúa chậm rãi lắc đầu, nói ra một câu làm cho hắn cảm thấy vô cùng xa lạ.
"..."
Sở Mộ trong lúc nhất thời hết chỗ nói rồi, chỉ biết tìm cách khai thông vấn đề từ một hướng khác:
"Sự thật là ta không biết ngươi ở nơi này, ta vẫn cho rằng ngươi đã mất tích. Ta lần này đảm nhiệm vai trò tuần tra quan, đi tới hỏi thăm chuyện Trương Tư Viễn vượt ngục."
Sở Mộ vừa mới nói xong, ánh mắt Cẩn Nhu công chúa chợt lóe lên tia sáng rồi biến mất rất nhanh, ngay cả Sở Mộ cũng không kịp nhận thấy biến hóa trong đó.
"Ngươi bị giam giữ bao lâu?"
Sở Mộ hỏi.
"Hai mươi năm."
Cẩn Nhu công chúa nhàn nhạt hồi đáp.