Sủng Mị

Chương 795: Chập Hoang bộc phát




Người như vậy tuyệt đối có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp của thế giới nhân loại, trở thành tối cường được người đời chú ý. Hình tượng của bọn họ chẳng khác nào thần minh.

"Thiếu chủ, chuyện này đã tạo ra hai quỹ tích vận mệnh trong cuộc đời ngươi."

"Vận mệnh đầu tiên là hai mươi tuổi đạt tới Hồn Hoàng, đến ba mươi tuổi trở thành Hồn Hoàng đỉnh phong, rất có thể trở thành cường giả Chí Tôn. Đó là nhân sinh huy hoàng nhất trong thế giới rồi."

"Nhưng một vận mệnh khác rất là bình thường. Nếu muốn trở thành cường giả đỉnh phong cần phải liều mạng tu luyện, cả ngày lẫn đêm không gián đoạn, cần phải vượt qua cực hạn của chính mình, trải qua vô số trận chiến sinh tử, dẫm lên máu và nước mắt, từng bước từng bước đi trên con đường trở thành cường giả. Tất cả đau đớn, thống khổ đều phải một mình thừa nhận, khi ngươi đứng trên đỉnh vinh quang được người người ngưỡng mộ, nhưng mà gian khổ sau lưng cũng chỉ có một mình ngươi biết."

"Bây giờ thiếu chủ đã bước lên con đường thứ hai."

Ly lão nhi nói lời này khiến cho tâm linh Sở Mộ vô cùng xúc động.

Đúng vậy, trong lúc vô tình vận mệnh Sở Mộ đã hướng theo quỹ tích của một con người bình thường.

Ly lão nhi rõ ràng là kết nối vận mệnh của bản thân hắn với thiếu nữ phản bội. Vì thế Sở Mộ mới ý thức được quan hệ giữa mình và thiếu nữ phản bội cực kỳ vi diệu.

Đây là hai loại số mệnh tương giao trên cùng một tính mạng, đó là cuộc so đấu giữa bình thường và trác tuyệt.

Cũng có nghĩa là đấu với vận mệnh.

"Rất thú vị, thật sự rất thú vị!"

Giờ phút này, Sở Mộ cảm giác đầu óc mình quay cuồng như muôn ngàn con sóng, cặp mắt hắn phát ra quang mang sáng rực trước giờ chưa từng có.

Đây là ánh sáng của niềm tin kiên định, không hề cảm thấy nuối tiếc khi đánh mất thiên phú trác tuyệt.

Hoặc có thể nói là hắn có tự tin khiêu chiến với vận mệnh của mình.

Siêu cấp thiên phú thì thế nào? Cho dù để cho Sở Mộ lựa chọn một lần nữa, hắn vẫn sẽ bước lên con đường thứ hai.

Bởi vì con đường thứ hai giúp cho Sở Mộ thu nhận được rất nhiều Hồn sủng trân quý hơn cả tính mạng mình, đó là Bạch Ma Quỷ, Mạc Tà, Ngưng, Ma Thụ, Dạ, Chiến Dã, Quỷ Quân, Tần, tiểu Chập Long… tất cả chúng nó chính là điểm xuất phát của niềm tin trong lòng hắn.

Chúng nó mới là vận mệnh đầy đủ của Sở Mộ, hắn sẽ cùng trưởng thành với đám Hồn sủng của mình, cùng nhau trở nên mạnh mẽ, từng bước từng bước chinh phục thiếu nữ phản bội, dựa vào lực lượng của mình đánh bại nàng.

Hắn không hề oán trách đánh mất thiên phú siêu cường, thản nhiên tiếp nhận hết thảy những gì đang có.

"Ta chỉ nỗ lực hết sức mình, nghênh đón toàn bộ khiêu chiến, không cần cái gọi là thiên phú may mắn kia, ta vẫn có thể giành lấy vinh quang về cho mình."

"Thiếu chủ, rất tốt, chính là tinh thần như thế này. Cường giả không sợ đường xá nhấp nhô, mà chỉ sợ không giữ nổi tín niệm trong lòng."

Ly lão nhi thấy được tâm cảnh của Sở Mộ dần dần biến hóa, trở nên vững chắc hơn trước rất nhiều. Lão chỉ biết thở dài một hơi, khâm phục từ tận đáy lòng.

Sở Mộ và Băng Lam tiếp tục lưu lại Đại Sở thế gia, phần lớn thời gian hắn đều dành cho việc tĩnh tu.

Sau khi đạt tới cảnh giới Hồn Hoàng, hồn lực sẽ ngưng tụ vô cùng chân thật, nhưng mà tiêu hao xong rất khó khôi phục như cũ trong đoạn thời gian ngắn.

Về phần đầu Thiên Ma Trùng cao đẳng cấp đế hoàng bị khống chế vẫn chưa có một chút tin tức, Đức Lão linh sư và các trưởng bối Hồn Hoàng tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm ra ngoài tòa thành và Sở sơn.

Có lúc bọn họ tìm được tung tích đầu Thiên Ma Trùng cao đẳng đế hoàng dừng lại nghỉ ngơi, nhưng từ dấu chân lưu lại cho thấy nó đang trên đường quay về Cấm Vực. Có lẽ nó đã nhận ra nhân loại cường giả giăng sẵn một tấm lưới lớn chờ đợi nó xuất hiện, vì thế mới trốn vào Cấm Vực không dám trở ra.

Băng Lam sở lo lắng cũng không phải là đây đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng uy hiếp, mà là cào tung đây đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng sau lưng sinh vật tại sao muốn đối với Sở Mộ lộ ra địch ý.

Mặc dù đã nhận được tin tức Thiên Tiên Băng, nhưng Băng Lam không có vội vã rời đi. Nàng lưu tại Đại Sở thế gia thêm ít lâu nhằm bảo đảm Thiên Ma Trùng cao đẳng đế hoàng không có uy hiếp đến Sở Mộ.

Sở Mộ vốn không lo lắng về đầu Thiên Ma Trùng cao đẳng đế hoàng này, ít nhất trong tay hắn còn có nửa đoạn Tiên Băng đủ để bảo đảm an toàn tính mạng của mình.

Thế nhưng, Ly lão nhi lại nói cho Sở Mộ biết một tin tức bất hạnh.

Sở Mộ bây giờ đã bước chân vào hàng ngũ Hồn Hoàng, Bạch Yểm Ma cũng đã là đế hoàng. Như vậy sau khi Bán Ma hóa, thực lực hắn rất có thể sẽ đạt tới trình độ đế hoàng đỉnh phong.

Nhưng chuyện gì cũng có mặt trái của nó, nắm giữ lực lượng Bán Ma cường đại sẽ làm giảm hiệu quả của Tiên Băng, vấn đề linh hồn nhiệt độ của hắn cũng trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều. Vì thế Ly lão nhi đề nghị Sở Mộ không nên sử dụng Bán Ma hóa, nếu không, hắn sẽ gặp phiền toái rất lớn.

Cứ theo đà này, thực lực Sở Mộ không ngừng đề thăng, đồng thời Bạch Yểm Ma cũng liên tục tăng cường thực lực. Tác dụng của Thiên Tiên Băng đối với linh hồn nóng rực càng lúc càng nhỏ, vậy thì Sở Mộ sẽ không thể dùng đến lực lượng Bán Ma được nữa.

Một tháng sau, Thiên Ma Trùng đế quốc chính thức phát động tiến công vào lãnh thổ nhân loại.

Lần này Chập Hoang có quy mô khổng lồ nhất trong vòng mấy trăm năm qua, không chỉ có bốn địa giới nhận lấy công kích. Thậm chí những địa giới lân cận cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, vội vàng sơ tán dân chúng vào sâu trong lãnh thổ nhân loại.

Nhóm cao thủ nhân loại lấy địa bàn Đại Sở thế gia làm cứ điểm, tất cả Hồn sủng sư đều được phân công tới những địa phương đại quân Thiên Ma Trùng có thể đi qua xây dựng quan ải. Đồng thời tập trung toàn bộ nhân lực, vật lực vào trong pháo đài chuẩn bị đánh một trận chiến lâu dài giữa nhân loại và Thiên Ma Trùng đế quốc.

Chủng tộc Thiên Ma Trùng không thủ đoạn công kích đáng sợ, có thể nói là một trong những chủng tộc Trùng hệ Hồn sủng bình thường nhất, tính uy hiếp lớn nhất của chủng tộc này chính là số lượng.

Trùng hệ Hồn sủng có tốc độ sinh sôi nẩy nở nhanh hơn những Hồn sủng khác nhiều lắm, Thiên Ma Trùng nhất tộc lại là chủng tộc sinh sản vượt trội so với các loại Trùng hệ Hồn sủng khác. Một khi số lượng thành viên trong tộc quá nhiều khẳng định sẽ mở rộng lãnh thổ ra bên ngoài.

Các vị học giả từng đưa ra phán đoán, lần này Chập Hoang không hề đơn giản như trận tai nạn mấy năm trước. Mà Thiên Ma Trùng đế quốc trải qua thời gian dài chuẩn bị đã ngưng tụ được lực lượng khổng lồ ngoài sức tưởng tượng, Thống trị giả của chúng nó hẳn là muốn nhất cử xâm lược tất cả những địa giới chung quanh.

Với tình hình hiện tại đã rất khó suy đoán đẳng cấp Chập Hoang. Những lãnh thổ nhân loại gần đó như Tây giới, Trạm Ly giới, Bắc Băng giới, Nguyên giới cùng với mấy địa giới khác đều lọt vào phạm vi chiến tranh bộc phát. Cho đến lúc này không khí trên những vùng đất này vô cùng khẩn trương, từng đoàn người lần lượt di cư rời khỏi thành tới địa phương an toàn, đồng thời còn có quân đội không ngừng vận chuyển tài nguyên ra chiến khu, ngày cũng như đêm không bao giờ ngừng nghỉ.

"Bắc Băng quan ải đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không có trợ giúp binh lực, chẳng lẽ không có nhận được chiến báo? Sắp sửa có bộ lạc Thiên Ma Trùng cấp hai đánh tới rồi." T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Giới chủ Nguyên giới Lục Tử Đăng tức giận quát lớn.

Hiện tại Lục Tử Đăng là người chỉ huy cao nhất mấy địa giới chung quanh, nhiệm vụ chủ yếu của hắn chính là phân công cao thủ trú đóng tại các cứ điểm quan trọng.

"Giới chủ, Bắc Băng quan ải trước đó không lâu mới vừa bị quân đoàn Thiên Ma Trùng đánh lén, giới chủ Bắc Băng giới trấn thủ nơi đó đã bị trọng thương, mấy vị Hồn Hoàng trợ giúp liên tục chiến đấu cũng hao hết thể lực, chống đỡ hết nổi. Quân đoàn Hồn Chủ, quân đoàn Hồn Sư tử thương vô số."

Phương Lệ cúi đầu đọc chiến báo cho Lục Tử Đăng nghe.

"Mới đánh một trận đã rút đầu rụt cổ cả lũ, chẳng lẻ muốn ta chạy tới trợ giúp hay sao?"

Trong lòng Lục Tử Đăng cực kỳ tức giận, vỗ bàn mắng lớn.

"Vậy cũng không được, nếu nơi này không có ngài chỉ huy, quân đoàn chúng ta sẽ gặp nguy cơ rất lớn."

Một vị sĩ quan tham mưu vội vàng ngăn cản.

"Phương Lệ, ngươi lập tức truyền tin tức của Bắc Băng giới ra ngoài, sau đó dẫn dắt một nhóm quân tự nguyện mau chóng chạy tới trợ giúp Bắc Băng quan ải. Nhớ rõ, phải hành động nhanh nhất có thể, Bắc Băng quan ải có quan hệ trọng đại, một khi phòng tuyến bị công phá thì một nửa lãnh thổ Bắc Băng giới sẽ bị luân hãm."

Lục Tử Đăng lấy lại bình tĩnh, trực tiếp phái thuộc hạ đắc lực của mình đi nhận nhiệm vụ.

Phương Lệ chịu trách nhiệm xử lý chiến báo, cơ hồ tất cả chiến báo đều phải thông qua Phương Lệ kiểm tra và giải quyết. Đồng thời hắn dựa vào năng lực ẩn hình của Yêu Linh đế hoàng thường xuyên thi hành nhiệm vụ ám sát Thống soái Thiên Ma Trùng. Trước đó đã thành công mấy lần hóa giải nguy cơ trí mạng đối với thành trì nhân loại.

Nhưng mà chiến đấu liên tục cũng làm cho Phương Lệ và Hồn sủng mỏi mệt không chịu nổi, bây giờ Lục Tử Đăng lại phái hắn đến Bắc Băng quan ải quả thật là bất đắc dĩ. Nhưng hắn chỉ có thể kiên trì làm việc, có thể ngăn cản bước tiến của quân đoàn Thiên Ma Trùng hay không còn phải tính sau.

Sau khi xuất hiện tại Ốc Cổ thành, Phương Lệ lập tức thông báo tình hình Bắc Băng giới cho thủ lĩnh quân đoàn Hồn sủng sư tình nguyện.

Trong vòng thời gian một ngày, Phương Lệ đại khái triệu tập được 3000 Hồn sủng sư, cũng không quản lực lượng có đủ hay không vội vàng suất lĩnh bọn họ đi tới Bắc Băng giới, ứng phó bộ lạc Thiên Ma Trùng cấp hai tập kích.

"Phương lệ đại nhân, thời gian đã không còn nhiều lắm, chúng ta mau sớm lên đường."

Một gã thuộc hạ bẩm báo.

"Ta biết! Bắc Băng quan ải còn có không ít lực lượng, hẳn là có thể ngăn cản thêm một đoạn thời gian."

Phương Lệ nhàn nhạt nói.

Quân đoàn cứu viện chia làm mấy nhóm, quân đoàn Hồn Chủ tốc độ nhanh nhất đi trước dẫn đầu, kế tiếp là quân đoàn Hồn Sư, cuối cùng mới tới quân đoàn Hồn Sĩ.

Nhưng mà một tin tức bất hạnh đã truyền đến khi Phương Lệ hành quân nửa đường.

Bộ lạc Thiên Ma Trùng cấp hai đã xuyên phá Bắc Băng quan ải, trực tiếp phá hủy pháo đài trấn thủ rồi xâm nhập vào trong thế giới nhân loại.

Phương Lệ thân làm chủ soái, lại là Hồn Hoàng duy nhất trong đội ngũ hiển nhiên là phải tự mình ra trận. Trong bộ lạc cấp hai có hai, ba đầu Hồn sủng cấp đế hoàng, bản thân hắn có thể tạm thời ứng phó.

Vì không muốn đám Thiên Ma Trùng kia tạo thành ảnh hưởng quá lớn, Phương Lệ dẫn mấy bộ hạ đắc lực tăng tốc chạy tới Bắc Băng quan ải, hi vọng vẫn có thể kịp thời hỗ trợ.

Nhưng mà thời điểm Phương Lệ sắp tiến vào Bắc Băng giới lại có tin tức mới nhất truyền đến. Thì ra Bắc Băng quan ải đột nhiên xuất hiện một vị Hồn Hoàng, lấy sức một người ngăn cản phần lớn Thiên Ma Trùng cuồng công, thậm chí giết chết một đầu chuẩn đế hoàng thống lĩnh bộ lạc cấp hai. Từ đó giải cứu được nguy cơ Chập Hoang trước mắt, đại đa số dân chúng trong thành tạm thời an ổn.

Vốn là tất cả Hồn Hoàng đều có nhiệm vụ của mình, Phương Lệ rất kinh ngạc không biết là vị Hồn Hoàng nào cường đại như thế. Phải biết rằng thực lực một mình đối kháng bộ lạc cấp hai đã mạnh hơn hắn vài phần rồi.

Sau khi gấp rút chạy tới Bắc Băng quan ải, Phương Lệ lập tức phát hiện bộ lạc Thiên Ma Trùng kia đã suy yếu rất nhiều. Bên ngoài khu hoang dã chỉ còn lại vài nhóm Ma Trùng lưu lạc, trên cơ bản đã bị tiêu diệt triệt để.

Bất kể như thế nào Bắc Băng quan ải khẳng định không bị luân hãm, đây là chuyện đáng để ăn mừng. Phương Lệ cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức hỏi thăm là vị cường giả nào hóa giải nguy cơ lần này.

Theo như hắn phỏng đoán, thực lực người này chắc chắn không dưới giới chủ cấp ba.

"Hồn Điện Sở Thần."

Bên trong quan ải bỗng nhiên truyền ra một giọng nói văng vẳng.

"Nói đùa gì vậy, một mình hắn làm sao có thể tiêu diệt gần hết bộ lạc cấp hai?"

Phương Lệ hiển nhiên là không thể tin tưởng chuyện này.

"Phương đại nhân, đích xác là Sở Thần. Hơn nữa gần đây Hồn Điện cũng công khai một tin tức nữa, vị cường giả kia nhiều lần xâm nhập Vạn Đoạn Triết Cốc tiêu diệt các bộ lạc hoang dã chính là Sở Thần, hẳn là ngài cũng biết đến người thanh niên tối cường Thiên Hạ Quyết kia nhỉ?"

Vị lãnh chủ giữ quan ải nói.

"Là hắn?"

Phương Lệ thất kinh hồn vía, đầu óc không còn giữ được bình tĩnh như trước nữa.

Phương Lệ dựa vào Hồn sủng ẩn hình nhiều lần đạt được chiến công, hiện tại danh vọng của hắn trong quân đội khá cao, nhưng mà so sánh với vị cao nhân thần bí một mình tiêu diệt cả đống bộ lạc trong Vạn Đoạn Triết Cốc chẳng khác gì trời cao với vực sâu. Dù sao người kia trực tiếp đánh vào trong Vạn Đoạn Triết Cốc đã giải trừ tận gốc một phần nguy cơ Chập Hoang lần này.

"Hắn ở đâu?"

Phương Lệ lập tức hỏi tới.

"Hắn tĩnh tu nơi nào đó trong quan ải, trước đó đã ra lệnh không được quấy rầy. Hơn nữa, hắn nói đại nhân có thể ứng phó đợt công kích kế tiếp."

Vị lãnh chủ kia nói.

Lồng ngực Phương Lệ phập phồng lên xuống mấy lượt, xem ra lần này bọn hắn đụng phải tường sắt rồi.

"Đại nhân?"

Quan ải lãnh chủ thấy khuôn mặt Phương Lệ có vẻ cổ quái liền hỏi thử một câu.

"Dẫn ta đi tạ ơn hắn!"

Phương Lệ làm vẻ mặt lãnh đạm phun ra mấy chữ, nhìn bộ dáng hẳn là không tình nguyện làm chuyện này rồi.

Thật ra Phương Lệ xuất thân từ Bắc Băng giới, mặc dù hắn không phải là giới chủ nhưng nơi này lại có gia tộc của hắn sinh sống. Cho nên hắn bất chấp thân thể mỏi mệt, Hồn sủng kiệt lực không chịu nổi cũng lặn lội đường xa gấp gáp trở về.

Vốn tưởng rằng lần này đã tới chậm, nhưng mà Sở Mộ xuất hiện giải cứu quan ải, cũng có nghĩa là cứu Bắc Băng giới thoát khỏi tai ương ngập đầu. Cho dù Phương Lệ có thù oán với Sở Mộ nhưng cảm tạ là việc nên làm. Dù sao đây cũng là trận chiến ảnh hưởng đến nhân loại tồn vong, bất kỳ người nào cũng có thể giao ra tính mệnh của mình. Ngay cả Hồn Hoàng cũng không phải là ngoại lệ.

Quan trọng nhất là chiến công của Sở Mộ trong vấn nạn Chập Hoang lần này vượt xa Phương Lệ, bản thân hắn là Thống soái quân đoàn có trách nhiệm ghi lại chiến công, báo cáo thành tích lên bề trên tính toán chuyện ban thưởng, sau đó là công bố vinh quang và danh vọng cho toàn thể chiến sĩ.

Đối phương là một người thanh niên, lúc trước đánh mấy trận đã cứu vớt không biết bao nhiêu tính mạng con người. Điểm đáng quý hơn nữa là hắn không có công khai thân phận, hiển nhiên là không cần bất kỳ hồi báo nào. Vì thế thân phận người này vừa thần bí vừa tạo ra sức ảnh hưởng rất lớn trong lòng quân sĩ.

Bây giờ danh tính của hắn đã lộ ra, một mình hắn tiếp tục lập công tiêu diệt phần lớn địch nhân, thành công cứu viện Bắc Băng giới. Cho dù có thành kiến nhiều thế nào đi nữa, Phương Lệ không thể không sinh lòng kính nể với đối phương.

Phương Lệ biết nhiệm vụ kế tiếp của mình rất đơn giản, không cần hao phí bao nhiêu khí lực là có thể quét sạch tàn dư bộ lạc cấp hai ra khỏi ranh giới nhân loại. Mà tất cả công đó sẽ rơi vào trên đầu của mình.

Tuy Phương Lệ tự cao, hiếu thắng nhưng tự nhận mình không có cách nào trơ trẽn tới mức này, vì thế hắn mới để cho lãnh chủ dẫn mình đi tới tạ ơn. Mặc dù thù hận đối với Sở Mộ vẫn còn, nhưng hắn bắt buộc phải khâm phục cái tâm chấp nhất tu luyện, chấp nhất chiến đấu của người thanh niên này.

"Đây có lẽ là nguyên nhân ta dậm chân tại chỗ mấy năm nay."

Phương Lệ thở dài một hơi, trong giọng nói có mấy phần bất đắc dĩ.