Sủng Mị

Chương 794: Hai đường vận mệnh




"Vốn là con đường tu luyện của ngươi sẽ không biết nhấp nhô như vậy. Nhưng bởi vì mẫu thân sơ hốt, để cho một gốc ngụy Đế Thánh Hoa lừa gạt ngươi ký kết hồn ước. Cho đến bây giờ mẫu thân vẫn không tra rõ gốc cây ngụy Đế Thánh Hoa kia là chủng loại gì. Sau khi nàng ký kết hồn ước với ngươi, thiên phú của ngươi cũng bị cướp đi, tốc độ tu luyện của ngươi trở lại giống như người bình thường. Đồng thời nàng lựa chọn trốn tránh khiến cho hai không gian hồn ước vứt đi, hồn thứ nhất cũng bị cưỡng chiếm, chính vì thế ngươi mới rơi vào tình trạng tu luyện khó khăn."

"Thế nhưng, hình như ở giai đoạn hậu kỳ thiên phú của ngươi bắt đầu khôi phục. Nếu không ngươi rất khó đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng nhanh như vậy."

Băng Lam chậm rãi giải thích.

Băng Lam nói lời này làm cho Sở Mộ kinh ngạc không dứt, nhất là nàng có thể ký kết hồn ước với Hồn sủng cấp đế hoàng vào lúc mười tuổi. Trên thế giới này chỉ sợ có một mình nàng mới có khả năng này, hơn nữa nàng còn truyền thừa năng lực này cho mình.

Điểm tiếc nuối chính là thiên phú của Sở Mộ đã bị thiếu nữ phản bội tước đoạt mất rồi.

"Mẫu thân, ta phải làm cho ngươi thất vọng rồi. Theo như lời ngươi nói thiên phú của ta hẳn là bị Hồn sủng thứ nhất tước đoạt, nhưng bản thân ta có cảm giác tốc độ tu luyện của mình từ đầu đến cuối không có nhanh hơn người khác bao nhiêu. Vì thế không có khả năng thiên phú thức tỉnh."

Sở Mộ lắc đầu cười khổ.

"Không có cảm giác? Vậy ngươi làm sao đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng ở độ tuổi này?"

Băng Lam vẫn không chịu tin tưởng điều này.

Sở Mộ thật sự bất đắc dĩ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.

"Nữ Tôn điện hạ, trên đời này có một loại thiên phú gọi là chấp nhất."

Lúc này Ly lão nhi bỗng nhiên nhảy ra ngoài.

Băng Lam cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy Ly lão nhi, chẳng qua là không rõ câu nói kia có ý nghĩa gì.

Ly lão nhi nở nụ cười, vung cánh tay ngắn ngủn tới trước vô cùng tự tin, mở miệng nói với Băng Lam:

"Nữ Tôn điện hạ, mấy năm nay ta vẫn đi theo bên cạnh thiếu chủ, dựa vào ánh mắt của Ly lão nhi ta thì thiếu chủ hoàn toàn không có thiên phú dị thường như lời ngài nói. Tốc độ tu luyện của hắn không khác gì những Hồn sủng sư bình thường, điểm bất đồng duy nhất chính là hắn không bao giờ ngừng việc tu luyện, tín niệm tăng cường thực lực vô cùng vững chắc. Lão nhân gia ta chưa từng nhìn thấy thiếu chủ từ bỏ tu luyện một buổi tối nào, một năm bốn mùa, mỗi mùa ba tháng, bất kể ở địa phương nào, gặp phải chuyện gì … nhưng cứ đến nửa đêm thiếu chủ nhất định tiến vào trạng thái tu luyện, vẫn tiếp tục đến lúc mặt trời mọc mới ngủ một, hai canh giờ."

Liễu Băng Lam nhìn sang Sở Mộ lộ vẻ khó tin, nàng không thể tưởng tượng nổi một thanh niên trẻ tuổi giống như Sở Mộ làm sao chịu từ bỏ giấc ngủ, không ngừng tu luyện hàng đêm như thế. Hơn nữa, lại còn là tu luyện không gián đoạn mới là điểm mấu chốt của vấn đề.

Chuyện này nhìn như chỉ là thói quen đơn giản, làm được không khó. Nhưng đối với vô số người trẻ tuổi mỗi lần có cảm giác mỏi mệt, tinh thần rất dễ buông xuôi, làm sao bọn họ nguyện ý từ bỏ giường êm chăn ấm để ngồi tĩnh tu một cách khô khan, nhàm chán?

"Thiếu chủ, nói thật ra Ly lão nhi ta rất ít khi thật tình khen ai đó, nhưng mà trên phương diện tu luyện, Ly lão nhi ta đúng là kính nể thiếu chủ vô cùng. Trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa hẳn là không có ai bền gan vững chí như ngươi đâu!"

"Một năm 365 ngày, nửa đêm đến rạng sáng nhất định là tĩnh tu, người bình thường không thể nào làm được. Trong quãng thời gian đó vẫn không ngừng lịch lãm, chiến đấu, còn dư lại chút ít thời gian rảnh rỗi thì tiến hành cường hóa Hồn sủng, tìm kiếm linh vật, đi đường..."

"Bản thân thiếu chủ có lẽ đã quen với cuộc sống như thế, nhưng ở trong mắt người khác chính là hành động điên cuồng. Thiên phú? Thiếu chủ đương nhiên là có, nhưng mà tín niệm cường giả mới thật sự là yếu tố quyết định giúp cho thiếu chủ trở thành Hồn Hoàng. Không có nửa điểm quan hệ tới cái gọi là thiên phú thức tỉnh kia."

Giọng nói Ly lão nhi rất chân thành, đây có lẽ là lần đầu tiên Ly lão nhi dùng thái độ cương trực công chính tán dương Sở Mộ.

Băng Lam nhìn chăm chú vào Sở Mộ, nàng thật sự không nghĩ tới nhi tử của mình chấp nhất trong việc tu luyện như thế.

Từ xưa tới nay, nàng chưa từng thấy qua người nào có khả năng duy trì liên tục quá trình tu luyện từ nửa đêm cho đến rạng sáng. Dù sao mỗi người đều có lúc mệt nhọc, thể xác rã rời, tinh thần chán nản… mỗi người cũng cần có thời gian hưởng thụ cuộc sống, cần có mối quan hệ giao lưu trao dồi tình cảm.

"Dĩ nhiên, điên cuồng cũng có cái giá của điên cuồng. Đây chính là nguyên nhân thiếu chủ không có vòng tròn quan hệ của riêng mình, thiếu hụt một nhóm bằng hữu và thuộc hạ thân tín hỗ trợ những khi cần thiết. Cho dù miễn cưỡng có được một vài bằng hữu cũng không thể so sánh với người khác."

Ly lão nhi tiếp tục nói.

"Nói như vậy, ngươi đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng hoàn toàn là dựa vào tự mình tu luyện?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Băng Lam trầm tĩnh hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói một câu.

"Hẳn là thế, ta không có cảm giác được tình huống thực lực của mình bỗng nhiên tăng trưởng. Cho dù có cũng liên quan tới một ít nhân tố kích thích, thí dụ như huyết mạch Thiên Thương Thanh Chập Long truyền thừa, đẳng cấp Hồn sủng tăng vọt, linh hồn dược tề phụ trợ."

Sở Mộ gật đầu xác nhận.

Về phần trường hợp không tu luyện cũng lên cấp là thời điểm tưởng niệm Diệp Khuynh Tư tại Man cốc. Nhưng lần đó hắn ở trạng thái bình cảnh đã lâu, hình như không có quan hệ tới thiên phú theo lời của Băng Lam.

"Nhân tố kích thích? Ngươi nói rõ hơn cho mẫu thân nghe nào!"

Băng Lam lập tức hỏi tới.

Sở Mộ cũng không giấu diếm, từ từ tường thuật lại quá trình tăng trưởng thực lực và những kỳ ngộ của mình.

Băng Lam nghe mà trong lòng dao động không dứt. Bởi vì quá trình Sở Mộ tăng cường lên tới cấp bậc Hồn Hoàng đúng là không hề liên quan tới vấn đề thiên phú.

Sở dĩ Sở Mộ tu luyện hầu như không có bình cảnh, một điểm quan trọng nhất chính là Mạc Tà chủng tộc dị biến. Sau khi Mạc Tà tăng cường tới cấp đế hoàng, những Hồn sủng khác cũng được kéo lên theo, thực lực chúng nó mạnh mẽ tới đâu, cảnh giới của Sở Mộ dĩ nhiên cũng được tăng lên tương ứng. Đây là vòng tuần hoàn lợi ích đã được tất cả mọi người công nhận.

"Không thể tin nổi! Mộ nhi, ngươi thật sự rất giỏi, lại có thể tự mình tu luyện trở thành cường giả Hồn Hoàng, chuyện này có ý nghĩa cao hơn thiên phú truyền thừa nhiều lắm!"

Băng Lam hiển nhiên rõ ràng tự mình tu luyện khó khăn tới mức nào, chuyện này cũng có nghĩa Sở Mộ là một Hồn Hoàng thân kinh bách chiến, kinh nghiệm chiến đấu phong phú vượt xa Hồn sủng sư bình thường.

Sở Mộ được mẫu thân khen ngợi chỉ mỉm cười ngại ngùng, nếu như Sở Thiên Mang cũng có mặt ở nơi thì tốt rồi. Ít nhất chỉ có Sở Thiên Mang mới chân chính hiểu được Sở Mộ đã nỗ lực như thế nào. Nếu như phụ thân thấy được hắn tiến vào lĩnh vực Hồn Hoàng hẳn là vui mừng đến mức nghẹn ngào, lệ nóng doanh tròng?

"Theo như mẫu thân nói thì thiên phú của ta đã bị Hồn sủng trốn tránh tước đoạt. Khó trách nàng lúc trước nghĩ rằng ta không thể tạo thành uy hiếp mới khinh thường đối phó ta. Bởi vì nàng đánh cắp thiên phú khiến cho tốc độ tu luyện của ta cực kỳ chậm chạp."

Sở Mộ nói.

Thiếu nữ phản bội không chỉ cướp mơ ước và tôn nghiêm cường giả của Sở Mộ, mà quan trọng nhất là thiên phú Hồn sủng sư được truyền thừa từ mẫu thân.

Băng Lam khẽ gật đầu nói:

"Nàng đã cướp đi cơ hội trở thành Hồn Hoàng vào lúc hai mươi tuổi của ngươi. Nhưng ngươi đã đạt được mục tiêu bằng phương pháp khác."

Thiếu nữ phản bội cướp đoạt thiên phú của Sở Mộ cũng có nghĩa là nàng đang sở hữu một loại thiên phú siêu cấp. Tốc độ tăng cường thực lực của nàng khẳng định nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Nếu như nàng có năng lực khống chế Hồn sủng, như vậy thực lực chân chính sẽ cực kỳ kinh khủng. Bởi vì nàng từ lúc bắt đầu đã khống chế ấu sủng cấp đế hoàng, đó chính là bước đầu tiên đại biểu cho một vị Hồn sủng sư siêu cấp.