Sủng Mị

Chương 78: Một mảnh tàn đồ




Băng Không Tinh Linh rất đơn thuần, Sở Mộ an ủi nó một hồi cũng bắt đầu vui vẻ trở lại.

Sở Mộ bảo Băng Không Tinh Linh giải trừ hiệu quả Băng Tường, sau đó dẫn Băng Không Tinh Linh đi ra ngoài động nhìn xem địa phương ở ngoài như thế nào..

Thế nhưng mới vừa đi được vài bước, Sở Mộ chợt phát hiện dưới chân xuất hiện một quyển trục cũ rách, xem bộ dáng hẳn là lúc nãy hai tên kia bối rối chạy trốn không cẩn thận đánh xuống.

Sở Mộ nhặt lên từ từ mở ra.

Quyển trục này thuộc về Yểm Ma cung, phía trên có một dấn ấn ma diễm của Yểm Ma, quyển trục bị phân ra làm bốn bộ phận, mỗi góc hiện lên danh sách tên họ, phần lớn những tên này đang lóe sáng.

Sở Mộ cảm thấy hơi nghi ngờ, quyển trục chứa danh sách tên người này dùng để làm gì, hắn chậm rãi quét qua một lượt nhưng vẫn không thể hiểu ra vấn đề.

"Đinh đinh ~~~!" Băng Không Tinh Linh tò mò nghiêng đầu ngó vào, nhìn những hình thù kỳ quái trên đó liền lộ vẻ mờ mịt khó hiểu.

"Những thứ này là nhân loại văn tự, ngươi xem không hiểu. Ta cũng không biết thứ này có ý gì, mấy cái tên vừa nhiều vừa kỳ lạ." Sở Mộ nói với Băng Không Tinh Linh.

Băng Không Tinh Linh phát ra thanh âm đinh đang, sau đó giơ ngón tay ra từ từ bay tới trước mặt Sở Mộ, nhẹ nhàng chỉ vào một cái tên trong quyển trục.

Sở Mộ nhìn theo ngón tay Băng Không Tinh Linh lập tức kinh ngạc trợn mắt thật to.

Băng Không Tinh Linh chỉ cái tên này chính là hai chữ "Sở Mộ", hắn không nghĩ tới trên quyển trục này còn có tên của mình.

"Chẳng lẽ đây là danh sách ba nghìn tù nhân trên Tù đảo."

Sở Mộ cho ra suy đoán bước đầu, rồi vội vã đọc kỹ những cái tên trên đó.

Quả nhiên, Sở Mộ tìm được tên Tào Dịch trong góc thứ hai. Hạ Nghiễm Hàn từng đề cập tới đã ném Tào Dịch lên Tù đảo trước hắn vài ngày.

Tìm được tên Tào Dịch làm cho Sở Mộ càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Nói cách khác, toàn bộ ba nghìn tù nhân trên Tù đảo đều hiện ra ở trong quyển trục ma pháp này.

Sở Mộ quan sát tỉ mỉ quyển trục lần nữa phát hiện phần lớn danh sách có ánh sáng lưu chuyển, một số tên trong đó mơ hồ ảm đạm không có ánh sáng.

"Mấy cái tên tối đen này..." Sở Mộ lập tức liên tưởng tới một khả năng.

Sở Mộ nhớ rằng Hạ Nghiễm Hàn từng nói có thể dùng hồn niệm khóa vị trí Bạch Yểm Ma, sau đó dựa vào cảm giác xác định địa phương Bạch Yểm Ma, hẳn đây là một năng lực đặc thù của Yểm Ma cung.

"Chẳng lẽ Yểm Ma cung thu thập linh hồn ấn ký tất cả tù nhân rồi khắc lên trên quyển trục? Một khi có người tử vong thì linh hồn ấn ký sẽ biến mất." Sở Mộ tiếp tục âm thầm suy đoán.

Lần mò đọc xuống thêm một đoạn, Sở Mộ đếm được số lượng linh hồn ấn ký biến mất tổng cộng có khoảng một trăm người. Nếu như Sở Mộ suy đoán không sai, vậy thì Tù đảo đã có một trăm tù nhân bỏ mạng rồi, bọn họ bị những tù nhân khác hoặc các loại Hồn sủng hung tàn trên đảo giết chết.

"Khắc Ấn sư của Yểm Ma cung thành tựu đúng là cao, không ngờ lại có thể tạo ra loại quyển trục đặc thù này." Sở Mộ lầm bầm.

Nếu như mỗi tù nhân đều có một quyển trục tử thần kiểu này, có nghĩa là mọi người sẽ biết trên đảo còn có bao nhiêu địch nhân. Điều này nhằm phòng ngừa một số người cố ý núp ở địa phương bí mật né tránh tàn sát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Đinh đinh ~~~!"

Băng Không Tinh Linh tựa hồ lại phát hiện gì đó, chỉ chỉ vào mặt khác trên quyển trục.

Sở Mộ lật quyển trục ngược lại phát hiện phía sau có một bản đồ nho nhỏ, có lẽ ẩn giấu một thứ gì đó.

Bản đồ nhỏ này được đính lên trên quyển trục, khi Sở Mộ lật ngược lại làm cho nó rời ra rơi xuống đất.

Sở Mộ vừa liếc qua một cái liền biết đây là một tấm bản đồ không trọn vẹn, phía trên vẽ một ít đường đi không có quy tắc. Nhưng mà bản đồ này quá nhỏ, cho thấy nó chỉ là một phần của tấm bản đồ lớn hơn mà thôi.

Sở Mộ nhìn đại khái một chút, thử so sánh với hoàn cảnh chung quanh xem sao.

Bên ngoài hang là địa phương rộng lớn, thực vật và cây cối rậm rạp, dõi mắt nhìn ra xa y như đại dương xanh biếc vậy.

Sở Mộ đứng ở ngoài hang động có thể nhìn thấy phía trong rừng rậm có một mảnh đất trống trải, hẳn là bên đó có một cái hồ nước.

Sở Mộ nhìn kỹ tấm bản đồ, phát hiện hình dạng trên đó tựa hồ đối ứng với vị trí của mình. Nói cách khác, mảnh tàn đồ này chỉ dẫn tới địa phương khá giống với nơi này.

"Hẳn là ở gần đây?"

So sánh hồi lâu, Sở Mộ nhìn quanh sườn đồi và rừng rậm từ từ xác định vị trí cụ thể của mình.

Dựa vào mảnh tàn đồ chỉ dẫn, Sở Mộ có thể hiểu rõ hoàn cảnh chung quanh tốt hơn, không đến nổi sơ sẩy rồi bị lạc ở trong rừng rậm.

Sở Mộ cố ý làm một ký hiệu lên vị trí tiểu Thanh Trùng hóa kén, sau đó theo tấm tàn đồ chỉ dẫn đi tới hồ nước.

Trên đảo không có bao nhiêu tài nguyên hữu dụng, đi lại cả ngày làm cho Sở Mộ miệng đắng lưỡi khô, phải tìm kiếm một nơi an ổn nghỉ ngơi hồi sức.

Trong rừng rậm hung hiểm khó ngờ, Sở Mộ để cho Băng Không Tinh Linh đi theo bên cạnh mình nhằm khỏi bị hung vật đánh lén.

"Tiểu Bạch?"

"Đinh ~~~!" Băng Không Tinh Linh lập tức lắc đầu lia lịa, kiên quyết không chấp nhận cái tên Sở Mộ vừa nghĩ ra.

Sở Mộ cảm thấy cái tên tiểu Bạch cũng thích hợp với Băng Không Tinh Linh, tên này thân là Hồn sủng cao đẳng cấp chiến tướng lại dễ dàng ký kết hồn ước với nhân loại, đúng là quá đơn thuần rồi.

"Ngưng?" Sở Mộ rất tuân thủ luật "nhân quyền" đối với Hồn sủng của mình, việc đặt tên cũng muốn trưng cầu trưng cầu ý kiến Hồn sủng.

"Đinh!"

Băng Không Tinh Linh lập tức gật đầu, tựa hồ cũng thích cái tên vừa đơn giản vừa nội hàm này, nó liền khoan khoái phát ra một tiếng thanh thúy.

"Hai đoạn sáu giai, làn da băng cấp hai hậu kỳ. Hàn Băng Nhận hậu kỳ, Băng Khải hậu kỳ, Băng Tường toàn kỳ, những kỹ năng khác tạm thời không biết." Sau khi nhận được Hồn sủng mới, Sở Mộ hiển nhiên phải tìm hiểu rõ năng lực của Hồn sủng, như vậy mới có khả năng vận dụng trong chiến đấu tốt hơn, gia tăng lực chiến đấu lên tới cực hạn.

"Đinh đinh ~~~!"

"Tốt lắm tốt lắm, ta biết ngươi đói bụng rồi, đến cái hồ xem thử nào. Nơi đó hẳn là có Băng thuộc tính Hồn sủng sinh sống." Sở Mộ nói.

Sở Mộ vẫn luôn giữ vững khoảng cách với Băng Không Tinh Linh, ở trong rừng mà đánh lén đúng là rất nguy hiểm. Hồn lực Sở Mộ cũng có hạn, không thể nào tùy thời đều buông thả hồn niệm cảm giác động tĩnh chung quanh.

Trước kia có tiểu Thanh Trùng thì Sở Mộ không cần lo lắng vấn đề này, tiểu tử kia cảm giác cường đại hơn rất nhiều Hồn sủng, nhưng mà bây giờ thiếu nó nên Sở Mộ bắt buộc phải cẩn thận từng ly từng tý.

Dẫn Băng Không Tinh Linh trực tiếp đi tới bờ hồ, Sở Mộ nhìn thấy phía trước mặt có làn sóng lăn tăn dao động, bỗng nhiên dừng bước lại suy nghĩ gì đó.

"Ngưng, Băng Tường."

Sở Mộ dùng hồn niệm ra lệnh, giọng nói rõ ràng trầm trọng.

Băng Không Tinh Linh đầu tiên là ngẩn người, ánh mắt có chút mờ mịt, sau đó chợt ý thức nhiệt độ chung quanh giảm xuống rất nhanh, vội vàng niệm chú ngữ Tinh Linh.