Hai đạo Phong Liêm lướt qua thân thể Bạch Ma Quỷ nhanh như chớp, giống như là chém đứt Bạch Ma Quỷ thành mấy khúc. Nhưng chốc lát sau, thân thể Bạch Ma Quỷ từ từ biến hóa chuyển hư thành thật, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu thương tổn nào.
Sau khi tránh né kỹ năng Phong hệ uy hiếp, Bạch Ma Quỷ bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, đồng thời ma trảo biến thành lợi kiếm đánh ra một đạo Tà Trảm.
Bạch Ma Quỷ thi triển Tà Trảm có uy lực mạnh hơn Phong Liêm rất nhiều, hơn nữa Tinh Linh đế hoàng vừa mới hoàn thành kỹ năng, tạm thời không có năng lực ngăn cản công kích. Nó chỉ có thể bối rối mang theo La Hắc thi triển kỹ năng né tránh.
"Xẹt!"
Tà Trảm quét qua, trên người Hủy Phong Tinh Linh và La Hắc xuất hiện vết thương máu chảy đầm đìa, sâu tới tận xương.
Bạch Ma Quỷ vẫn không có kết thúc công kích, một cánh tay khác đã ngưng tụ ra một đạo Phong Huyệt vô cùng quỷ dị. Lúc này đạo Phong Huyệt điên cuồng hấp thu không khí chung quanh, đồng thời cũng lôi kéo La Hắc và Tinh Linh đế hoàng vào trong lỗ đen kinh khủng.
Tinh Linh đế hoàng vội vàng niệm chú ngữ, bắt đầu điều khiển khí lưu phòng ngự không để mình bị lực lượng Phong Huyệt thôn phệ.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Bạch Ma Quỷ mỉm cười gian trá, chậm rãi thu hồi bàn tay lại, thì ra kỹ năng Phong Huyệt chỉ mới vừa hình thành, còn chưa có hoàn toàn phóng thích.
"Thác Vị Ma Ảnh."
Sở Mộ đứng ở nơi xa, dùng hồn niệm nói với Bạch Ma Quỷ.
Thân ảnh Bạch Ma Quỷ bỗng nhiên bốc cháy, trong nháy mắt đã hóa thành vô số đốm lửa nhỏ nhoi tan rã vào trong không khí, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt La Hắc và Tinh Linh đế hoàng.
Khoảng cách song phương quá gần nhau, Bạch Ma Quỷ thi triển thêm một lần Thác Vị Ma Ảnh đã xuyên qua lĩnh vực Phong hệ phòng ngự của Tinh Linh đế hoàng.
Giới chủ La Hắc vốn đã nóng lòng chạy trốn, nhìn thấy cái con ma quỷ đáng sợ kia bay tới lại càng bối rối không dứt, hấp tấp ra lệnh cho Tinh Linh đế hoàng mang hắn chạy trốn.
"Yểm Ma Hắc Động."
Sở Mộ cười khẽ, dùng hồn niệm nói với Bạch Ma Quỷ.
Bạch Ma Quỷ vung hai tay lên, một luồng linh hồn ma diễm vờn quanh dần dần hình thành đồ án hoa văn kỳ dị, ngay cả không gian cũng bị đốt cháy nứt vỡ, chỉ lát sau trên bầu trời đã xuất hiện một cái lỗ đen khổng lồ.
Yểm Ma Hắc Động cũng có hấp lực mạnh mẽ, cho dù là không khí hay vật thể đều bị trực tiếp thôn phệ.
Không khí biến mất tạo thành lĩnh vực chân không, Hủy Phong Tinh Linh hiển nhiên là không có cách nào thi triển kỹ năng, lại càng vô lực chạy thoát khỏi lỗ đen ma quỷ kia.
"Có thể đi chết rồi, từ từ mà hưởng thụ!"
Sở Mộ đứng ở nơi xa quan sát tình hình chiến đấu, hết thảy mọi biến hóa đều rõ như lòng bàn tay.
Bạch Ma Quỷ và Sở Mộ cùng nhau nở nụ cười tà ác, ngay lúc này ở trong cổ họng Bạch MaQuỷ bắt đầu ngưng tụ một đạo năng lượng Dị hệ.
"Ầm!"
Một luồng quang mang trắng noãn từ trong miệng Bạch Ma Quỷ bắn thẳng ra ngoài, trực tiếp phá vỡ không gian đánh tới La Hắc và Hủy Phong Tinh Linh.
Tinh Linh đế hoàng không có cách nào né tránh công kích, chỉ có thể bày ra mấy đạo Phong hệ phòng ngự đơn giản khó lòng ngăn cản lực lượng hủy diệt bá đạo kia.
Không gian dần dần vỡ vụn, thân thể Hủy Phong Tinh Linh cũng xuất hiện dấu hiệu tan rã. Hủy Phong Tinh Linh là Hồn sủng loại hình viễn chiến, lực phòng ngự thua kém Uyên Thú đế hoàng quá xa. Một kích kia đã đục thủng thân thể của nó, chân chính trọng thương.
Cánh tay La Hắc cũng bị nổ nát, máu tươi đỏ lòm nhất thời trào ra như suối, da mặt hắn co quắp lại, mở miệng kêu lên một tiếng thảm thiết.
"Trước tiên giết Hủy Phong Tinh Linh."
Sở Mộ lạnh lùng nói.
Thân hình Bạch Ma Quỷ chợt lóe rồi xuất hiện ở trước mặt Tinh Linh đế hoàng, ma trảo chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể nó rồi bộc phát lực lượng ma diễm cường đại.
"Ầm!"
Thân thể Tinh Linh đế hoàng lập tức tan rã, biến thành mấy khối tinh thạch bóng loáng như gương.
Thế nhưng, Tinh Linh đế hoàng vẫn chưa có tử vong, cho dù Nguyên Tố giới Hồn sủng bị đánh nát thân thể vẫn có thể tiếp tục sống sót.
Chú ngữ nhanh chóng niệm lên, đỉnh đầu Hủy Phong Tinh Linh tiếp tục buông thả kỹ năng Phong hệ phóng ra một đạo Cụ Phong táo bạo dự định đánh văng Bạch Ma Quỷ ra ngoài.
Ở khoảng cách gần như vậy, Bạch Ma Quỷ không có cách nào né tránh, lập tức bị cuồng phong cuốn bay ra ngoài ngàn thước.
"Vù vù vù vù!"
Thân thể Bạch Ma Quỷ xoay vòng vòng trên không trung như lá khô giữa giông bão, một hồi lâu sau mới ổn định thân hình, cặp mắt yêu dị lộ vẻ tức giận ngó chừng Tinh Linh đế hoàng và La Hắc.
Tinh Linh đế hoàng chưa chết, vẫn tiếp tục niệm chú ngữ buông thả lực lượng Phong hệ tăng tốc bỏ chạy về phương xa.
"Kiệt kiệt!"
Bạch Ma Quỷ cũng không nóng nảy, nó lơ lửng giữa bầu trời bỗng nhiên nở nụ cười âm hiểm.
Tinh Linh đế hoàng đã bị thương nặng nên tốc độ chậm hơn phân nửa, bây giờ Tinh Linh đế hoàng và La Hắc ở trong mắt Bạch Ma Quỷ chẳng khác nào con ngựa bị chém đứt bốn chân, cả hai đang chậm chạp lết về nơi xa vô cùng đáng thương.
La Hắc quay đầu lại liền phát hiện cái con ma quỷ đáng sợ kia đứng đang nhìn mình chằm chằm, cảm giác tử vong ập tới làm cho đầu óc hắn lạnh lẽo đến tận xương tủy.
"Mau... mau lên một chút!"
La Hắc sợ hãi hét lớn.
Toàn thân Tinh Linh đế hoàng là do khí lưu tạo thành, vẫn đang từ từ ngưng tụ ra thân thể mới, nhưng mà tốc độ hình thành quá chậm, căn bản chỉ là giãy dụa vô lực mà thôi.
La Hắc liều mạng chạy trốn, bây giờ hắn chỉ đi thật xa, chạy thoát con ma quỷ tàn ác kia càng sớm càng tốt.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Tiếng cười tà dị của Bạch Ma Quỷ văng vẳng bên tai La Hắc.
La Hắc cực kỳ sợ hãi, không ngờ Bạch Ma Quỷ đuổi tới nhanh như vậy, ngay cả thân thể và linh hồn hắn giờ phút này tựa như đông lại, cứng ngắc như một pho tượng đá.
"Rút linh hồn hắn ra, đốt cháy một ngày một đêm."
Lời nói của Sở Mộ bỗng nhiên vang lên trong đầu La Hắc.
Lúc này La Hắc tựa như đang bị hãm thân trong biển lửa, sau đó linh hồn chịu đựng ma diễm hành hạ sống không bằng chết.
Bạch Ma Quỷ có thể nhận ra địch nhân sợ hãi tới mức nào, địch nhân càng sợ hãi, ma khí trong người nói lại càng mạnh mẽ.
Tinh thần La Hắc dần dần hỏng mất, Hủy Phong Tinh Linh tàn phế không có khả năng làm nên chuyện gì. Bạch Ma Quỷ từ từ bay tới gần La Hắc và Tinh Linh đế hoàng, tay trái nắm lấy đỉnh đầu Hủy Phong Tinh Linh, tay phải bóp chặt cổ họng La Hắc.
"Khặc khặc khặc!"
Bạch Quỷ cười rú lên, tay trái thả ra ma diễm trực tiếp thiêu đốt đỉnh đầu Tinh Linh đế hoàng thành tro tàn, một đống tro bụi nhẹ nhàng xuyên qua kẽ ngón tay của nó tản vào trong không khí.
Tinh Linh đế hoàng tử vong, giới chủ La Hắc đã bị thương năm hồn.
Lúc này tính mạng của hắn yếu ớt tới cực điểm, Bạch Ma Quỷ đánh ra bất kỳ công kích nào cũng có thể dồn hắn vào chỗ chết.
Thế nhưng Bạch Ma Quỷ đx nhớ kỹ lời nói của Sở Mộ, nó mỉm cười toe toét tràn đầy hưng phấn, ánh mắt ngó chừng La Hắc như sài lang đùa giỡn con mồi, chậm rãi chuyển bàn tay lên trên đỉnh đầu La Hắc.
Oán diễm từ từ tạo thành một đường viền ma quỷ bao phủ toàn thân La Hắc, thân thể hắn bắt đầu mất khống chế run rẩy liên hồi.
Bạch Ma Quỷ khẽ kéo bàn tay ngược về sau, một luồng tàn hồn từ trong thân thể La Hắc bị rút ra, thậm chí có thể nhìn thấy miệng hắn vẫn không ngừng la hét khủng khiếp.
Tay trái Bạch Ma Quỷ giữ chặt linh hồn La Hắc, tay phải bắt lấy thể xác hắn. Nó cười rú lên một tràng thật lớn, sau đó thân thể hóa thành hư ảnh bay về phía Sở Mộ.
Linh hồn cường giả Hồn Hoàng trên một trình độ nhất định đã có ý thức bản thân, khi La Hắc bị rút linh hồn ra ngoài vẫn có thể nhìn thấy thể xác của mình rõ ràng. Cảm giác kinh hoảng này quả thật khó thể chịu đựng nổi, một nỗi sợ hãi chưa từng có nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ ý thức của hắn.
Tốc độ Bạch Ma Quỷ rất nhanh, chỉ lát sau đã lướt qua Tây Vực thành xuất hiện tại trước mặt Sở Mộ.
Lúc này Mạc Tà cũng đã giải quyết xong tất cả địch nhân, còn đang từ từ quay trở về bên cạnh Sở Mộ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Đi quân doanh!"
Sở Mộ mỉm cười khích lệ Bạch Ma Quỷ và Mạc Tà.
Vừa nói dứt lời, Sở Mộ nhảy lên trên lưng Mạc Tà, để cho Bạch Ma Quỷ nắm lấy linh hồn giới chủ La Hắc trực tiếp đi tới quân đoàn Tây giới đóng quân.
Bởi vì cường giả đế hoàng chiến đấu ảnh hưởng phạm vi rất lớn, cho nên quân đoàn Tây giới đã di chuyển sang bên kia thành, đứng từ vị trí rất xa quan sát cuộc chiến cực kỳ hiếm thấy.
Hiện tại chiến đấu cuối cùng đã kết thúc, mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sở Mộ trực tiếp xông vào trong quân doanh, những Hồn sủng sư khác cũng không dám ngăn trở, lần lượt thối lui ra sau mấy bước nhường đường cho hắn.
"Ai là quan chỉ huy?"
Sở Mộ quét mắt quân đoàn Hồn sủng sư mấy vạn người, lạnh giọng hỏi.
Quan chỉ huy của ba đại quân đoàn đến từ những thế lực khác nhau, lúc này bọn họ đứng ở vị trí cách Sở Mộ không xa, nghe thấy vị này cường giả kia hỏi liền rùng mình một cái. Bọn họ quả thật rất sợ vị cường giả trẻ tuổi này có ý định giết người diệt khẩu.
"Ta... ta là quan chỉ huy quân đoàn Hồn Chủ, tên là Lý Tả Phong, vị đại nhân này… xin hỏi… có cái gì… gì phân phó?"
Một vị quan chỉ huy đứng gần nhất khom người hành lễ, sau đó mới lên tiếng hồi đáp.
Cường giả cần tuyệt đối tôn kính, mặc dù quân đoàn vốn không thuộc về người thanh niên này quản lý, nhưng mà người này ngay cả giới chủ cũng dám đuổi giết. Đám Hồn Chủ như bọn họ chẳng khác nào con sâu cái kiến, tính mạng đang nằm trong lòng bàn tay người ta, không phục tùng cũng không được.
Hai gã quan chỉ huy khác cũng bước ra, lần lượt cung kính hành lễ.
"Này… tại sao vị đại nhân này trẻ tuổi thế nhỉ?"
"Đúng vậy, lúc trước ta còn tưởng là cường giả trung niên."
"Còn trẻ như vậy đã chiến đấu chính diện với hai cường giả Hồn Hoàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy... ai dà … sau này ta có kể chắc không ai tin."
Mặc dù đám Hồn sủng sư chung quanh có chút bất an, nhưng khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng bộ dáng Sở Mộ thời vẫn lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Bạch Ma Quỷ, tới đây."
Sở Mộ gọi Bạch Ma Quỷ đến bên cạnh mình.
Sở Mộ vừa nói như thế, tất cả Hồn sủng sư gần đó lập tưc sợ hãi mặt mày tái nhợt, cả đám mất tự chủ lùi lại thật xa, thậm chí còn có không ít người triệu hồi ra Hồn sủng chuẩn bị phòng ngự. Nhưng khí thế Bạch Ma Quỷ ép tới trực tiếp áp đảo hết thảy Hồn sủng, ngay cả tiếng hô hấp cũng im bặt, không khí đột nhiên trầm trọng khác thường.
Bạch Ma Quỷ vừa cười khằng khặc vừa bay lại gần Sở Mộ, hiển nhiên là nó lười để ý đám sinh vật yếu ớt kia.
Mà lúc này trên tay của nó vẫn đang giữ lấy thể xác và linh hồn giới chủ La Hắc.
Linh hồn La Hắc đã tuyệt vọng triệt để, chỉ biết cúi đầu lặng yên chấp nhận số mệnh.
"Đây là..."
Ba quan chỉ huy thấy vậy liền ngây dại cả người.
Những Hồn sủng sư cao cấp hiển nhiên là gặp qua giới chủ vài lần, khi bọn họ nhìn thấy thi thể và linh hồn giới chủ lại bị kéo đi như thế cũng nhịn không nổi đổ mồ hôi lạnh lâm ly, một hàng gai lạnh đột nhiên xông thẳng lên não làm cho bọn họ tĩnh táo hơn bao giờ hết.
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới người thanh niên này lại thật sự giết chết giới chủ.
Thậm chí còn kéo cả linh hồn giới chủ ra ngoài như thế, giữa hai người chẳng lẽ có thâm thù đại hận gì hay sao?
U Linh hệ Hồn sủng là chủng tộc tương đối hiếm thấy, còn cảnh tượng linh hồn nhân loại thoát khỏi thể xác quả thật là bọn họ chưa từng thấy qua. Hiện tại nhìn thấy một vị giới chủ cao cao tại thượng, trong tay nắm giữ quyền lực một giới biến thành linh hồn tuyệt vọng, trong đầu bọn họ bắt đầu nổi lên từng đợt sóng to gió lớn. Chuyện này quá mức ly kỳ rồi.
"La Hắc, ngươi tường thuật lại sự tình Tai Hoang và việc làm đối với Man cốc cho bọn họ nghe."
Sở Mộ nói với giới chủ La Hắc, giọng nói tràn đầy âm lãnh.
Linh hồn La Hắc vẫn đang run rẩy, lúc này mới ngẩng đầu lên phát hiện chung quanh có vô số ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
"Nếu như ngươi muốn hưởng thụ ma diễm hành hạ vài năm thì cứ việc im lặng."
Sở Mộ hờ hững nói.
Vừa nghe đến chuyện ma diễm hành hạ, linh hồn La Hắc lập tức lộ vẻ sợ hãi nồng đậm.
Linh hồn đã bị rút ra rồi, La Hắc không thể nào sống sót, đối với một người chết thì tất cả thù hận đều biến thành không, hắn lúc này chỉ còn quan tâm đến quá trình hành hạ trước khi tử vong.
La Hắc vô cùng rõ ràng Bạch Yểm Ma có năng lực khống chế linh hồn cường đại tới mức nào. Tuy rằng hắn tràn đầy oán giận đối với Sở Mộ, nhưng mà hiện tại hắn đang rất sợ hãi cảm giác bị ma diễm hành hạ ngày đêm, linh hồn thống khổ kinh khủng hơn thể xác rất nhiều, chịu đựng hành hạ ngày đêm quả thực sống không bằng chết, vừa nghĩ tới là thấy tương lai mù mịt, đau khổ tột cùng rồi.
"Ta… ta..."
Linh hồn La Hắc phát ra thanh âm yếu ớt.
Ánh mắt Sở Mộ hờ hững nhìn tới La Hắc, hắn muốn người này nói ra sự thật vấn nạn Tai Hoang, cùng với ý đồ giết sạch dân chúng Thất Sắc thành trong Man cốc.
"Ta... sau khi Tai Hoang bộc phát trước tiên thỉnh cầu trợ giúp. Sau đó lập tức đem binh cứu viện Man cốc. Ta chỉ tiếc là không có tìm được cơ hội cứu người thích hợp."
Giọng nói La Hắc nửa thật nửa giả, tận lực giảm bớt tham lam, dã tâm và tàn nhẫn của mình xuống.
Sở Mộ đứng ở một bên cười lạnh, nhưng cũng lười vạch trần người này nói chuyện thật giả. Hắn chỉ cần tất cả mọi người biết rõ vì sao Tai Hoang bộc phát và tình huống chân thật trong Man cốc.
Thế nhưng, cho dù La Hắc đã giấu bớt nhiều chuyện, chỉ riêng vấn đề tham lam Linh nguyên dẫn phát Tai Hoang đã khiến cho mấy vạn Hồn sủng sư tức giận vô cùng, nhất thời tiếng mắng chửi nhao nhao bốn phía, chửi cho hắn máu chó thối đầu.
Trong số mấy vạn Hồn sủng sư này có phần lớn ra ngoài lịch lãm, người nhà của bọn họ đều bị luân hãm trong ba địa vực. Trong đó còn có rất nhiều chiến hữu mất mạng vì chạy tới cứu viện Tai Hoang.
Lúc trước những Hồn sủng sư mất đi thân nhân, mất đi đồng bạn hiển nhiên là bi thống trong lòng, chuyển hóa đau khổ thành nhiệt huyết chém giết bộ lạc đầm lầy phía tây. Nhưng không nghĩ tới nguyên nhân thật sự là do giới chủ La Hắc gây ra.
Bởi vì lòng tham một mình hắn đưa đến một phần ba lãnh thổ Tây giới luân hãm, trên trăm vạn người bị giết chết. Chỉ cần là người có một chút tình cảm sẽ khó thể khống chế phẫn nộ trong lòng.
"Đáng chết... đáng chết!"
"Cái thằng khốn nạn!"
"Giới chủ cái quái gì chứ, còn không bằng heo chó!"
Sau khi chân tướng được vạch trần, quân đoàn mấy vạn người lập tức hiểu ra vấn đề, tiếng mắng chửi vang lên không ngớt.
Thanh âm cuồn cuộn như sóng biển đánh tới khiến cho linh hồn La Hắc chịu không nổi, bắt đầu co rúc lại thành một đoàn.
Thời điểm hắn tham lam ý đồ chiếm hết Linh nguyên, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ rơi vào kết cục này, cảm giác đã chết rồi còn bị mấy vạn Hồn sủng sư phỉ nhổ quả thật là khó lòng diễn tả bằng ngôn từ.
Ở trong mắt Sở Mộ thì giới chủ lòng dạ hiểm độc như vậy khẳng định không chỉ làm một chuyện ác trong đời, nghĩ đến ông nội Sở Minh cũng chết đi oan uổng vì La Hắc phong bế sơn cốc, lửa giận trong lòng Sở Mộ lại càng bùng cháy hừng hực.
"Ngươi chết không có gì đáng tiếc!"
Sở Mộ ra lệnh cho Bạch Ma Quỷ.
Trong lòng bàn tay Bạch Ma Quỷ bỗng nhiên xuất hiện một cái Hắc động, trực tiếp thôn phệ linh hồn La Hắc vào trong không gian u tối.
Hắc động là lĩnh vực đặc thù của Bạch Ma Quỷ, sau khi bị hút vào trong sẽ không dễ dàng tử vong. Sinh tử của hắn là do Bạch Ma Quỷ quyết định, hiện tại chính là lúc La Hắc thừa nhận ma diễm hành hạ, từ từ trả giá cho tội lỗi của mình.
Thân thể đau đớn còn có thể bất tỉnh vượt qua, nhưng linh hồn thống khổ không có cách nào né tránh, La Hắc sẽ phải thừa nhận hết thảy đau đớn từng giây từng phút một, ngày này qua tháng nọ vĩnh viễn không bao giờ dứt. Linh hồn La Hắc kiên trì càng lâu, Sở Mộ càng thêm vui vẻ.
Trong tiếng thét chói tai khi linh hồn La Hắc bị hút vào trong Hắc động, thể xác hắn bị ném xuống đất để mặc cho đám Hồn sủng sư mất đi thân nhân xử trí.
Đám Hồn sủng sư đang vô cùng phẫn nộ kia chắc là sẽ không đối xử tử tế với thể xác hắn rồi.
"Vị này… đại nhân, trong Man cốc còn có bao nhiêu người may mắn sống sót?"
Lý Tả Phong thấp giọng hỏi.
Lý Tả Phong là người thông minh, hắn biết rõ lúc nãy linh hồn La Hắc ở trong tay Sở Mộ. La Hắc nói câu nào đều là sự thật chân tướng, nhưng hết thảy những điều đó không thể dùng làm chứng cớ. Nếu như Man cốc quả thật có người sống sót, như vậy hắn phải thông qua những người đó xác nhận mọi việc.
"Man cốc còn có hơn hai vạn người, sáng sớm ngày mai, các ngươi phái một số nhân mã cứu bọn họ ra ngoài."
Sở Mộ ép buộc La Hắc nói ra sự thật không phải vì chủ nghĩa anh hùng, mà hắn muốn quân đoàn Tây giới mau chóng cứu viện Man cốc.
Thực lực Sở Mộ bây giờ rất mạnh, nhưng cũng không thể bận tâm cùng lúc hơn hai vạn người. Nếu gặp phải tàn binh của bộ lạc đầm lầy phía tây vẫn có khả năng chết thêm không ít người.
Sở Mộ đã đáp ứng Sở Minh cứu hết cư dân Thất Sắc thành, vậy thì hắn không muốn phát sinh chuyện gì ngoài dự liệu. Để cho quân đoàn hộ tống bảo vệ sẽ thỏa đáng hơn, ngoài ra trong quân đoàn còn có thức ăn và dược vật, những người bệnh cũng sẽ được chiếu cố cẩn thận.
"Đại nhân yên tâm, có người may mắn sống sót là tốt rồi. Cho dù chỉ là vài người, chúng ta cũng sẽ dốc toàn lực cứu ra, huống chi là 2 vạn người."
Lý Tả Phong nói rất chân thành.
Sở Mộ khẽ gật đầu, bất chợt nhớ tới một chuyện mở miệng hỏi:
"Nghe nói có cường giả nào đó đánh vào bộ lạc đầm lầy phía tây, khiến cho chúng nó vội vã triệt binh?"
"Vâng, vị kia là Thu Địch đại nhân, nghe nói là do Thu Địch đại nhân bắt buộc La Hắc dẫn binh ra trận. Nếu không cái tên giới chủ táng tận thiên lương này còn đang ở trong trang viện tác uy tác phúc, hưởng thụ sung sướng."
Lý Tả Phong nhanh chóng hồi đáp.