Sủng Mị

Chương 73: Thanh Trùng hóa kén




"Gào."

Ba đoạn Băng Chuẩn thi triển Dực Trảm dừng lại cứng ngắc giữa không trung, hai cánh bị tơ trắng sềnh sệch quấn lấy, muốn vỗ cánh cũng rất khó khăn. Thân thể Băng Chuẩn cứ thế lảo đảo rơi xuống.

"Làm tốt lắm, Mạc Tà, giết nó." Sở Mộ nhìn lướt qua ba đoạn Băng Chuẩn đã bị dính chặt, lập tức phát ra chỉ lệnh với Mạc Tà.

Mạc Tà mượn lực ở thân cây nhanh chóng trèo lên chỗ cao, sau đó phóng tới như tia chớp, chỉ một kích liền đánh tan lớp hàn băng bao quanh thân thể Băng Chuẩn.

Cánh Băng Chuẩn đã bị quấn chặt không có cách nào phòng ngự hữu hiệu. Mạc Tà thi triển Huyết Liệt Trảo đánh trúng cổ họng Băng Chuẩn cực kỳ chính xác.

Vị trí cổ Băng Chuẩn có lực phòng ngự yếu nhất, cho dù không có hiệu quả Viêm Phụ thì trảo nhận Mạc Tà cũng có thể xé đục thủng cổ của nó, nhất thời máu tươi phun ra xối xả, thân thể Băng Chuẩn từ trên cây rơi xuống, vô tình đúng ngay vị trí một nhánh cây khá nhọn liền bị đâm xuyên thấu cơ thể.

"Gào... gào…"

Đám Băng Chuẩn đuổi theo ở phía sau nhìn thấy ba đoạn Băng Chuẩn bị giết chết lập tức tức giận gào thét rung trời, chốc lát sau năm sáu đầu Băng Chuẩn đồng thời đập cánh, từng đạo Băng Tiễn vô cùng sắc bén điên cuồng phóng xuống vị trí Mạc Tà như mưa rơi.

"Đinh đinh đinh đinh đinh đinh!"

Băng Tiễn vừa rơi xuống nhất thời rừng cây bị đục thủng khắp nơi, cây cối bị tàn phá nặng nề hoàn toàn biến dạng, mảnh đất phía dưới cũng bị hàn băng ngưng kết tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.

Mạc Tà phóng đi xuyên qua rừng rậm, hàng loạt Băng Tiễn bám sát phía sau. Mạc Tà bây giờ đã có Hỏa Diễm thuộc tính, bởi vì Băng Hỏa tương khắc nên Băng hệ công kích sẽ tạo thành thương tổn khá lớn đối với nó, có khí sẽ bị đóng băng cứng ngắc lại càng nguy hiểm. Huống chi Băng Chuẩn có năng lực phi hành, nếu như không có rừng rậm che chở, Mạc Tà đúng là rất khó chống lại Băng Chuẩn.

"Sa sa sa ~!"

Thanh âm tiểu Thanh Trùng lại vang lên, trong khi Mạc Tà bị một con hai đoạn Băng Chuẩn chặn đường, tiểu Thanh Trùng liền phun ra một đống tơ trắng đục.

Tiểu Thanh Trùng liên tiếp nhả tơ, từng sợi tơ trắng bay lên giữa không trung dần dần xoắn lại với nhau.

Mỗi một sợi tơ đều dài hơn mười thước, lấy góc độ đan chéo vào nhau đính lên hai thân cây ở trước mặt.

Chỉ qua vài lần nhả tơ đã giăng kín tạo thành một tấm lưới như mạng nhện ngăn cản phương hướng chính diện.

Mạc Tà linh hoạt xuyên qua phía dưới lưới tơ, nhưng mà đầu Băng Chuẩn truy đuổi phía sau Mạc Tà lại không kịp phòng bị, cứ thế đâm đầu vào chính giữa tấm lưới màu trắng.

Lưới tơ vừa bị va chạm không chịu nổi lực đạo lập tức bóc ra khỏi thân cây, Băng Chuẩn theo quán tính tiếp tục bay tới thêm một đoạn, lưới tơ màu trắng thuận thế quấn lấy thân thể nó.

Sở Mộ ngẩn người, không nghĩ tới tiểu tử này còn có bản lãnh này nữa.

Thân thể tiểu Thanh Trùng nhỏ đến thương cảm, một sinh vật nhỏ đến thế lại có thể phun ra lưới tơ bao phủ phạm vi hơn mười thước, trực tiếp đánh rơi hai đoạn Băng Chuẩn, cảnh tượng này đúng là nằm ngoài Sở Mộ dự liệu.

"Gào!"

Sở Mộ còn chưa kịp khen tiểu tử này mấy câu, trên bầu trời lại xuất hiện thêm hai con Băng Chuẩn, khí thế chúng nó phát ra khiến cho Sở Mộ cảm giác một trận lạnh lẽo từ dọc sống lưng chạy thẳng lên não.

"Sa sa sa..."

Tiểu Thanh Trùng hôm nay quá mức quỷ dị rồi, bộ dạng từ nãy tới giờ toàn là "đừng có chọc ta", bất kể ai tới nó cũng trực tiếp xử lý. Đối mặt hai con Băng Chuẩn xuất hiện, tên tiểu tử này từ trên bả vai Sở Mộ co người tụ lực rồi búng lên cao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Sở Mộ không hi vọng tiểu Thanh Trùng biến thành thức ăn cho Băng Chuẩn, lập tức muốn kéo nó lại.

Thế nhưng tên tiểu tử này lực nhảy kinh người, thân thể màu xanh nho nhỏ trực tiếp nhảy lên trời cao, nhất thời tơ trắng bay ra nhanh chóng khuếch tán ở giữa không trung tạo thành mạng lưới tơ dày đặc, nhìn qua giống như đám mây bằng tơ đột ngột ngưng tụ.

"Gào... gào…"

Hai con Băng Chuẩn lập tức lộ vẻ kinh hoảng, ra sức vỗ cánh bay thẳng lên trời cao, ánh mắt chúng nó nhìn mạng lưới tơ kia y như địch nhân đáng sợ vậy.

"Sa sa sa ~~~!"

Tiểu tử cũng đang tức giận ngập trời, nhìn thấy hai con Băng Chuẩn định bay đi không ngờ lại có thể khống chế đám mây tơ ập tới quấn chặt Băng Chuẩn.

Móng vuốt hai con Băng Chuẩn bị cuốn lấy vẫn không ngừng vỗ cánh, dứt khoát lôi kéo đám mây tơ của tiểu Thanh Trùng lên không trung, đồng thời cũng kéo theo gã đối thủ nho nhỏ khó chơi này.

"Tiểu tử, mau trở lại." Sở Mộ nhìn thấy tiểu Thanh Trùng bị đám Băng Chuẩn từ từ bao vây liền biến sắc hô lớn.

Tiểu Thanh Trùng hôm nay lửa giận bộc phát rất lớn, tính cách nhát gan của ngày thường hoàn toàn biến mất, vô cùng liều lĩnh bám vào đám mây tơ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào nhóm Băng Chuẩn.

Sở Mộ và Mạc Tà không có năng lực phi hành, lúc này chỉ có thể đứng ở dưới đất trơ mắt nhìn tiểu Thanh Trùng kỳ quái bị đàn Băng Chuẩn bao quanh.

"Ô ô ô ~!" Tiểu Mạc Tà quay sang kêu một tiếng, ý là bảo Sở Mộ ra tay cứu tiểu tử kia.

Nhưng mà bây giờ Sở Mộ cũng không có phương pháp xử lí, tên tiểu tử này hôm nay quá khác thường và lỗ mãng rồi.

"Sa sa sa ~~~!"

Thanh âm nhỏ bé từ trên bầu trời vang lên, Sở Mộ nhìn tiểu Thanh Trùng bị đàn Băng Chuẩn từ từ tiếp cận, ánh mắt lại càng biến hóa rõ ràng. Tên tiểu tử này làm bạn với hắn hơn bốn tháng đã phát sinh tình cảm trụ cột, tại sao lại để mặc cho nó bị nuốt sống đây.

Trong khi Sở Mộ dự định không tiếc hao phí hồn lực thi triển hồn kỹ Sủng Mị, đột nhiên đám mây tơ trắng noãn ở giữa không trung đột ngột mở rộng.

Vô số sợi tơ từ đám mây trắng xóa kia phun ra ào ạt, tựa như hàng loạt xúc tua điên cuồng xuất hiện nhanh chóng quấn chặt với nhau.

Tiểu Thanh Trùng không ngừng buông thả tơ trắng lan tràn ra bốn phía, vừa dày đặc vừa kín kẽ, cơ hồ chiếm cứ hầu hết không gian bị đàn Băng Chuẩn bao vây, nhất thời rất nhiều Băng Chuẩn bị tơ trắng cuốn lấy thân thể.

"Gào... gào..."

"Gào ~!"

Băng Chuẩn kinh hoảng gào lên thảm thiết, thanh âm vang động khắp bầu trời, đám mây tơ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rộng, trong khoảng thời gian ngắn đã bao phủ cả đàn Băng Chuẩn.

Khi tơ trằng mỗi lúc một dày đặc, lực lượng gia tăng ngày càng mãnh liệt, đám mây tơ ở trên cao đã biến thành một ma trận màu trắng noãn, hoàn toàn bao phủ đàn Băng Chuẩn hung hăng kia.

Trên mặt đất, Sở Mộ và Mạc Tà đồng thời ngửa đầu quan sát tình thế kỳ dị này, ánh mắt không dám tin tưởng nhìn vào đám mây tơ nuốt sống mười mấy đầu Băng Chuẩn, thật lâu không thể phát ra âm thanh.