"Đi theo phía sau La Vực môn, cùng nhau đột phá vòng vây không phải là an toàn hơn?"
Sở Mộ nhíu mày hỏi.
Trên mặt Tôn Phan hiện lên nụ cười gian trá, mở miệng nói:
"Bốn bề đều có địch nhân, nhưng lúc nãy ta chạy từ mặt đông đến phía bắc phát hiện đám quái vật có năng lực di chuyển rất cao. Một khi xuất hiện nhân loại quá mạnh, chúng nó sẽ lập tức tụ tập qua đó, số lượng địch nhân càng lớn lại càng nguy hiểm, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào đột phá vòng vây. Những người tốc độ chậm chắc chắn bị vây chết trong đó."
Tôn Phan cố ý dừng lại một hồi giống như để cho Sở Mộ có thời gian suy nghĩ, sau đó mới tiếp tục nói:
"Cứ để đám người La Vực môn đi trước, đột phá vòng vây ở một hướng. Khi đó tộc quần ở chung quanh nhất định sẽ tụ tập qua đó, chúng ta sẽ lựa chọn một hướng khác đột phá vòng vây, khẳng định rời khỏi dễ dàng hơn nhiều."
Nghe thấy Tôn Phan nói lời này, Sở Mộ ngoài mặt không thay đổi gì cả, nhưng trong lòng lại âm thầm kinh ngạc người này đủ âm hiểm. Không ngờ lại để cho đám người La Vực môn đi làm pháo hôi.
Phe Tôn Phan che giấu thực lực rất sâu, chắc chắn không thua kém đám người La Vực môn bao nhiêu. Nếu như bọn họ giả bộ không biết gì về tình hình hiện tại, đám người La Vực môn vì muốn sinh tồn nhất định sẽ trút bỏ gánh nặng, lựa chọn mau chóng đột phá vòng vây. Tôn Phan chờ đợi bọn họ bị bao vây sẽ dẫn thành viên bên mình đi hướng khác, đúng là tỷ lệ thành công rất cao, hơn nữa tính nguy hiểm không lớn.
"Ngươi có thể dẫn một vài gia quyến trọng yếu cùng nhau rời khỏi, nhưng chỉ có một mình ngươi bảo đảm an toàn của bọn họ. Ta đề nghị không mang quá ba người, dù sao bên trong gia tộc của các ngươi chỉ có hai tộc trưởng thực lực tạm được, những người khác đều là gánh nặng. Về phần mấy lão gia hỏa Đại Sở thế gia cũng có thể mời đi cùng chúng ta, bọn họ có muốn dẫn người thì cứ tùy ý."
Tôn Phan chậm rãi nói.
"Bốn vị sư thúc Đại Sở thế gia đều là hạng người tham sống sợ chết, khẳng định chỉ mang thêm Sở Tiêm là cùng. Những người khác chết sống chắc chắn không quản, dù sao lấy thực lực của bọn họ cũng không dám bảo đảm bản thân mình có thể đột phá vòng vây an toàn."
Sở Mộ có thực lực một mình đột phá vòng vây, nhưng mà Sở gia từ trên xuống dưới có hơn năm00 người. Đệ tử nội tộc khoảng chừng một00 người, thành viên trọng yếu hai mươi mấy người.
Sở Mộ chỉ có ba khống không thể nào bảo vệ chu toàn cho 20 người bên trong ngàn vạn tộc quần. Cho dù có Hồn sủng đế hoàng cũng vậy, một khi chiến đấu bộc phát rất khó tránh khỏi sai lầm dẫn đến chết người. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nếu muốn đột phá vòng vây, Sở Mộ nhất định lựa chọn liên hiệp với Thương Minh và Đại Sở thế gia, bán đứng đám người La Vực môn nhằm giảm bớt nguy hiểm. Sau đó dẫn theo những tộc nhân trọng yếu rời khỏi.
Chẳng qua là đám người Thương Minh sẽ không để cho Sở Mộ mang theo nhiều người như vậy, đây là một vấn đề rất khó giải quyết. Hơn nữa, sau khi rời khỏi Thất Sắc thành thì mỏ Linh nguyên làm sao đây?
Ngoài ra, Sở Mộ cảm thấy thành viên Sở gia sẽ không nguyện ý từ bỏ Thất Sắc thành, 400 thành viên gia tộc và mấy vạn cư dân còn lưu lại trong thành.
"Để ta suy nghĩ một chút, ta sẽ trả lời chắc chắn trước khi đám người La Vực môn đột phá vòng vây."
Sở Mộ quay sang nói với Tôn Phan.
"Không nên có lòng thương hại trắc ẩn vô dụng, khi tai vạ ập đến, ngươi sẽ phát hiện lòng dạ đàn bà buồn cười đến mức nào."
Tôn Phan nhếch miệng cười khẩy, cố ý nhắc nhở Sở Mộ.
"Ta sẽ không tiết lộ kế hoạch của ngươi."
Sở Mộ thản nhiên nói.
Tôn Phan hiển nhiên là tin tưởng Sở Mộ không biết tiết lộ, nhưng rõ ràng là hắn không hài lòng đối với hành động do dự của Sở Mộ. Trong mắt hắn lộ ra sự khinh thường Sở Mộ tuổi trẻ và thiếu quả quyết.
Tôn Phan cũng không nói gì nữa, khống chế Giác thú của mình rời khỏi.
"Tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, đúng là hiếm thấy. Nhưng trẻ tuổi vẫn là trẻ tuổi, không hiểu được quyền mưu, không đủ kiên quyết, bảo lưu mấy thứ vô nghĩa làm gì? Chẳng lẽ cho rằng lấy sức một người có thể bảo vệ toàn gia tộc?"
Tôn Phan vừa rời đi vừa âm thầm buồn cười.
Sở Mộ vẫn tiếp tục đứng trên sườn núi, nhìn theo bóng lưng Tôn Phan tựa như có điều suy nghĩ.
Đại khái qua chừng nửa canh giờ, bỗng nhiên một thân ảnh lung linh màu trắng bạc từ đàng xa chạy tới, tốc độ nhanh gấp mười lần Giác thú của Tôn Phan.
Thân ảnh nhỏ xinh chạy đến gần liền nhảy lên trên bả vai Sở Mộ, cuộn thành một vòng thoải mái, miệng kêu lên mấy tiếng "ô ô" khả ái.
Sinh vật đó hiển nhiên là tiểu Mạc Tà, trước đó Sở Mộ bảo nó duy trì trạng thái Sở Liên chạy đi điều tra tình hình chung quanh.
"Đông như vậy?"
Sở Mộ lẩm bẩm tự nhủ, vẻ mặt càng thêm trầm trọng.
"Ô ô ô!"
Tiểu Mạc Tà gật đầu lia lịa, bộ dạng tương đối lo lắng.
"Có thể dùng chủng tộc tai nạn giải quyết chúng nó không?"
Sở Mộ dò hỏi.
"Ô ô ô!"
Tiểu Mạc Tà lắc đầu.
Lấy thực lực hiện tại của tiểu Mạc Tà, cực hạn sử dụng chủng tộc tai nạn là Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ.
Nếu muốn kỹ năng thành công và uy lực đạt tới mức lớn nhất, điều kiện tiên quyết là bên trong tộc quần khổng lồ không có Thống trị giả hoặc đầu lĩnh. Ban đầu Mạc Tà buông thả chủng tộc tai nạn tại quảng trường Huyết Thú tế đàn trước tiên phải giết chết tất cả Thạch Điêu thủ vệ cao đẳng quân chủ, sau đó thi triển kỹ năng mới có hiệu quả.
Nhưng mà trong một tộc quần nhất định phải có sinh vật thống trị rồi, cho dù chủng tộc tai nạn thành công cũng không thể kéo dài bao lâu.
"Ly lão nhi, đám sinh vật vây thành đã có quy mô đạt tới bộ lạc cấp một rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Sở Mộ trầm giọng hỏi.
"Nhất định là từ bộ lạc cấp ba ở đầm lầy phía tây tràn ra."
Ly lão nhi nhanh chóng hồi đáp.
"Còn phải đợi ngươi nói, mau nghĩ biện pháp giữ thành."
Sở Mộ tức giận nói.
"Làm sao bảo vệ Thất Sắc thành hả? Chuyện này ta tạm thời nghĩ không ra, thế nhưng, bộ lạc cấp ba ở đầm lầy phía tây muốn chiếm cứ nơi này chỉ có một mục đích duy nhất."
Ly lão nhi nhảy ra ngoài, lắc lư một ngón tay cụt ngủn trước mặt Sở Mộ.
"Thống trị giả cấp đế hoàng của bộ lạc cấp ba cũng muốn chiếm Linh nguyên?"
Sở Mộ kinh ngạc trợn trừng mắt.
(Thống trị giả: kẻ thống trị, có thể xem như Vương giả của một bộ tộc.)
Ly lão nhi gật đầu xác nhận, cười nói:
"Thiếu chủ, ngay cả bộ lạc cấp ba cũng xuất động, chuyện này chứng minh cái mỏ Linh nguyên kia hơi bị giàu có nha!"
"Ý ngươi là mỏ Linh nguyên bên kia không có đơn giản như tin đồn?"
Sở Mộ hỏi tới.
"Ừ, nhất định là thế, quy mô bộ lạc cấp ba sẽ có một Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng, ba đến năm đầu chuẩn đế hoàng, mỗi đầu chuẩn đế hoàng lại khống chế một cái bộ lạc cấp một. Nói cách khác, quy mô và lực lượng của bộ lạc cấp ba ít nhất cũng khổng lồ gấp ba lần bộ lạc cấp một, đồng thời cộng thêm một Thống trị giả sơ đẳng đế hoàng."
"Dưới tình huống bình thường, quan hệ giữa các bộ lạc vẫn luôn bình an vô sự. bộ lạc Báo tộc cấp một độc lập ở sườn núi phía nam, bộ lạc cấp ba ở đầm lầy phía tây bỗng nhiên hưng sư động chúng, nhất định là biết bộ lạc Báo tộc chiếm cứ tài nguyên giá trị cực lớn. Đây là nguyên nhân khiến cho bộ lạc cấp ba chấp nhận gian nguy cũng muốn được chia một phần."
Ly lão nhi chậm rãi phân tích.
"Không ngờ mỏ Linh nguyên này lại bị hai thế lực ngắm nghía tranh đoạt, thế lực tranh đoạt coi như xong, ngay cả Hồn sủng cũng tới đòi chia phần. Đúng là …"
Sự tình diễn biến đến nước này, Sở Mộ cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Ly lão nhi nhếch miệng cười "hắc hắc", chòm râu báo ngắn ngủn không ngừng đung đưa.
Ý là lúc trước ta đã nói với ngươi cái mỏ Linh nguyên này rất quý giá, ngươi còn không tin.
"Xem ra phải mau chóng tăng cường thực lực, tối nay thử cường hóa Ma Thụ chiến sĩ, hi vọng có thể thành công."
Sở Mộ tự nhủ trong lòng.