Tai Hoang chính là vấn đề lớn nhất của Sở gia, chỉ cần giải quyết ổn thỏa thì Sở gia nhất định có thể phát triển nhanh chóng dựa vào nguồn tài nguyên phong phú. Nói không chừng qua thêm vài năm nữa, Sở gia sẽ trở thành đại gia tộc đệ nhất Tây vực, cộng thêm Sở Mộ tương trợ cùng nhau gầy dựng một mảnh giang sơn tại Tây giới.
Đêm khuya, thời điểm mọi người đã ngủ say, từ bên trong căn phòng tộc trưởng truyền ra thanh âm của phụ nữ:
"Thiên Hằng, tại sao cười cảđêm vậy? Ngay cả ngủ cũng vui mừng, đã lâu không thấy chàng vui như thế."
"Ha hả, Sở gia chúng ta có đại hỉ."
Về phần Sở Thiên Lâm cũng lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được. Mỗi lần nghĩđến Sở Mộ có thực lực cường đại như thế, có thể giải quyết triệt để vấn đề lớn nhất của gia tộc là Sở Thiên Lâm hưng phấn không nói nên lời.
Nhớ ngày trước, Sở gia một mực cung kính đối với những cao thủ có Hồn sủng cao đẳng cấp quân chủ, lúc nào mời bọn họ cũng mất một số tiền lớn, lại còn phải ăn nói khép nép nhìn vào sắc mặt đối phương.
Sở Thiên Lâm biết những người kia tâm cao khí ngạo, thật ra trong lòng rất xem thường Sở gia.
Ngày mai đám người kia sẽ tới Thất Sắc thành, khẳng định sẽ tự cao tựđại bắt Sở gia cung phụng hết mức có thể.
Sở gia đã phát ra lời mời từ sớm, nhưng đám người này vẫn trì hoãn tới gần Tai Hoang mới chịu xuất hiện. Nếu như Tai Hoang bộc phát sớm vài ngày chẳng phải là Sở gia đã bị phá hủy rồi sao? Cho nên Sở Thiên Lâm ngoài mặt cung kính với bọn họ, nhưng mà trong lòng vô cùng bất mãn. Cũng may Sở Mộ trở về kịp lúc, Sở Thiên Lâm đã không cần phải nhìn mặt bọn họ nữa rồi.
Sáng sớm, trên con đường cát bụi cuồn cuộn, bốn gã nam tử cưỡi Hồn sủng chậm rãi đi về phía Thất Sắc thành.
Bên cạnh bốn gã nam tử là một nữ tử xinh đẹp, nữ tử có vẻ nóng lòng, luôn miệng nói:
"Mấy vị sư thúc, sắp tới Thất Sắc thành rồi, chúng ta mau lên một chút!"
"Nếu sắp tới thì vội làm gì? Ngươi về gia tộc trước đi, nói với bọn họ mấy ngày qua chúng ta đi đường mệt nhọc, Hồn sủng cũng hao phí không ít thể lực. Nói bọn họ chuẩn bị hồn hạch Thú hệ chất lượng tốt để chúng nó bồi bổ. Mặt khác, lại bày sẵn một hồ nước nóng, Ma hổ của ta thích nhất sạch sẽ, nước nóng phải hòa ba phần linh dịch Thú hệ tốt nhất."
Gã nam tử trẻ tuổi nhất mở miệng nói.
Nam tử này khoảng chừng ba mươi tuổi, bề ngoài mập mạp, trắng trẻo làm cho người ta có cảm giác giống như là thương nhân.
Trên thực tế, hắn tại Đại Sở thế gia cũng có ngoại hiệu "Gian Thương", không chỉ keo kiệt mà còn rất thích tiện nghi của người khác.
Nếu không có Đồ lão ra mặt, chút ít tiền kia vốn không thể nào đảđộng tới cái tên Gian Thương này, hiện tại trong lòng hắn vẫn luôn tính toán tìm cách đạt được lợi ích lớn nhất trong chuyến đi này. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lần này Sở gia bỏ ra số tiền rất lớn mời cao thủ Đại Sở thế gia tới hỗ trợ chống đỡ Tai Hoang, nhưng Gian Thương vẫn cảm thấy thua thiệt.
Nếu đã thua thiệt dĩ nhiên là phải cướp đoạt từ Sở gia rồi, bằng không sau này tay không về nhà mới thật sự lỗ lớn.
Lúc trước Sở Tiêm đã báo tin về cho người nhà rồi, nàng cũng biết gia tộc đã bỏ ra cái giá rất lớn mới mời được mấy vị sư thúc này. Mặc dù tính cách Gian Thương sư thúc tương đối khắc bạc, nhưng nàng cũng không dám nói gì, chỉ có thể lễ phép hồi đáp:
"Sư thúc hãy yên tâm, chỉ cần mọi người giúp Sở gia vượt qua khó khăn lần này chắc chắn sẽ không thiếu lễ vật đưa lên."
"Tiểu nha đầu, bây giờđừng có nói mấy thứ này, chúng ta sẽ nhìn tình huống thế nào rồi mới xuất thủ. Nếu như Tai Hoang quá hung, ta đề nghị rút lui."
Lão sư thúc lớn tuổi nhất nói.
Sở Tiêm lộ ra thần sắc khó xử. Nếu thật sự là như vậy, sợ rằng Sở gia rất khó giữ lại mấy vị sư thúc này. Bởi vì lần này là Tai Hoang cấp chín, lực lượng tổng thể còn mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Phía sau đội ngũ là một nam tử trung niên cưỡi Khủng Lang, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn vào Sở Tiêm, thỉnh thoảng còn đảo qua vòng eo và đường cong phía dưới không ngừng đánh giá. Hiển nhiên vị sư thúc này không có mục đích đơn thuần rồi.
Vị sư thúc này tên là Trương Ưng, tại Đại Sở thế gia vốn nổi danh là trưởng bối thường xuyên quấy nhiễu nữđệ tử nhất. Nếu không phải thực lực hắn có chỗ hơn người, chỉ sợ đã bị người ta đánh thành đầu heo vô số lần rồi.
Thật ra Sở Tiêm đã phát hiện Trương Ưng sư thúc không có hảo ý, nhưng gia tộc đang lâm nguy, nàng đành phải nhẫn nhịn mời hắn xuất thủ. Dù sao trong Đại Sở thế gia không có bao nhiêu người nguyện ý xuất thủ, mấy người này là do Đồ lão lên tiếng nói giúp mới được. Bằng không, Sở Tiêm không thể nào mời nổi đám cường giả như bọn họ.
Trong lúc nói chuyện, đại môn Thất Sắc thành đã hiện ra ở trước mắt mọi người.
Chẳng qua là thời điểm nhìn thấy cửa thành, trên mặt mấy vị sư thúc lộ ra thần sắc vô cùng kỳ dị. Sau khi tiến vào thành, vẻ mặt không vui của bọn họ đã không còn che giấu nữa.
"Đây không phải là tòa thành cấp chín hả? Ngoại trừ diện tích lớn một chút ra, quy mô ngay cả tòa thành cấp tám cũng không bằng. Nếu sớm biết ta đã không tới rồi, thiệt là..."
Gã sư thúc Gian Thương lập tức tỏ ý bất mãn.
Trương Ưng nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt cố ý liếc qua Sở Tiêm.
"Thành tường tan nát thế kia làm sao thủ nổi Tai Hoang?"
Lão Hồn sủng sư già nhất cũng nói chen vào.
Một vị sư thúc khác lại duy trì trầm mặc.
Sở Tiêm thật sự lúng túng không biết nên nói gì cho tốt, hồi lâu sau mới dùng phương thức chiêu đãi tiệc tẩy trần nói lãng sang chuyện khác.
Sở Tiêm biết gia tộc đang gặp phải vấn đề trọng đại, rất nhiều thứ cần được cải thiện. Nhưng mà hiện tại là thời kì khó khăn, cho dù muốn làm gì đi nữa cũng phải vượt qua Tai Hoang lần này đã.
"Nhị thúc."
Đoàn người tiến vào cửa thành không lâu, Sở Tiêm liền nhìn thấy Sở Thiên Lâm và một đám đệ tử Sở gia đứng trên đường phố chờđợi.
"Tới rồi, ha hả, mấy vị này hẳn là cao thủ Đại Sở thế gia, làm phiền mấy vị ngàn dặm xa xôi đến đây. Tại hạ Sở Thiên Lâm kính chào quý vị."
Sở Thiên Lâm lập tức bước lên nghênh đón đoàn người.
"Chúng ta rất là mệt mỏi, mau dẫn chúng ta đi nghỉ ngơi."
Giọng nói sư thúc Gian Thương không hề thu liễm thái độ kiêu ngạo, khống chế Ban Lan Ma Hổ chậm rãi tiến về phía trước.
Gian Thương cưỡi Ban Lan Ma Hổ là một con Hồn sủng trung đẳng quân chủ, thú cưỡi của ba người kia cũng tương đương như thế, điều này làm cho các đệ tử Sở gia thổn thức một trận.
Nếu như là trước kia, Sở Thiên Lâm nhất định sẽ dùng vẻ mặt tươi cười đón tiếp. Cho dù thái độ đối phương tệđến mức nào cũng cảm thấy đáng giá, bởi vì người ta là cao thủ chân chính đến đây trợ giúp gia tộc chống đỡ Tai Hoang.
Nhưng mà bây giờđã hoàn toàn bất đồng, nhìn thấy mấy gã cao thủ Đại Sở thế gia tự cao tựđại như thế, trong lòng Sở Thiên Lâm lại âm thầm tự nhủ:
"Kiêu ngạo sao? Hừ, đưa cho các ngươi một đống tiền còn không bằng cháu ta, để ta xem vài ngày nữa các ngươi ném cái mặt dày kia đi đâu!"
Nghĩ tới thời điểm những người nhìn thấy Sở Mộ bộc lộ thực lực trấn áp quần hùng, Sở Thiên Lâm nhịn không được nở nụ cười vui sướng.
Trước đó Sở Thiên Hằng và Sở Thiên Lâm đã dặn dò mọi người không nên tùy tiện tuyên truyền thực lực Sở Mộ. Trên thực tế, ngoại trừ Sở Thiên Lâm và Sở Thiên Hằng có thể xác nhận thực lực chân chính của Sở Mộ, những người khác vẫn còn hoài nghi không biết lời nói kia là thật hay giả.
Những đệ tử ra thành nghênh đón là thành viên mầm mống của Sở gia, nhưng bọn họ không có xuất hiện trong buổi tiệc tối hôm qua. Cho nên vừa nhìn thấy có người dùng Hồn sủng trung đẳng quân chủ làm thú cưỡi, đủ loại thanh âm nghị luận tỏ vẻ hâm mộ lập tức vang lên xôn xao.
"Ta sẽ chờđám người La Vực môn, Sở Cát, ngươi dẫn Sở Tiêm và các vị tiền bối trở về nghỉ ngơi."
Sở Thiên Lâm mở miệng nói.
"Tốt!"
Sở Cát khom người thi lễ, sau đó đi trước dẫn đường.
"Nhị bá, tính tình mấy vị sư thúc chính là như vậy, đừng để bụng nhé!"
Sở Tiêm nhỏ giọng nói với Sở Thiên Lâm.
Trong lòng nàng cũng hơi xấu hổ, nhất là nhìn thấy Sở Thiên Lâm phải hạ mình khi đối mặt với mấy vị sư thúc.
"Không sao, ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi! Phụ thân và mẫu thân ngươi rất nhớ ngươi."
Sở Thiên Lâm cười cười nói.
Tại sao Sở Thiên Lâm phải để ý chuyện này? Bây giờ càng khách khí với bọn họ, đến thời điểm xuất thủ thì sắc mặt đám người kia lại càng đặc sắc. Sở Thiên Lâm vốn là một người tiểu tâm cẩn thận, điểm ngụy trang nho nhỏ này vẫn có thể làm tốt.
Sau đó Sở Tiêm cùng với mấy vị sư thúc đi theo sau Sở Cát, trở về phủ đệ Sở gia nghỉ ngơi.
Thất Sắc thành quá mức tiêu điều, đám người Đại Sở thế gia sinh sống ở Ốc Cổ thành phồn hoa đã lâu, bỗng nhiên đi tới địa phương rách nát này quả thật là tâm tình cũng muốn nát bét theo, căn bản không thèm lưu lại mặt mũi cho những thành viên Sở gia.
"Ù ù ù ù!"
Bỗng nhiên phía nam thành trì truyền đến từng trận thanh âm "ùng ùng" như sấm động, đại địa lập tức chấn động liên hồi làm cho mọi người kinh hãi không dứt.
Sở Thiên Lâm đang ở tại cửa thành phía bắc, vừa mới xoay người nhìn lại liền phát hiện phía nam xuất hiện một luồng khói xám quỷ dị cơ hồ bao trùm cả dãy núi.
"Quân đoàn cấp nô bộc xuất hiện."
Mấy tên gia thần Sở gia kinh hãi thất sắc, đồng loạt kêu lên.
Sở Thiên Lâm vẫn giữ vững tĩnh táo, giọng nói rất là trấn định:
"Chỉ là một bộ phận của quân đoàn cấp nô bộc, hẳn là đội ngũ tiên phong dò xét mà thôi. Không cần bối rối, tộc trưởng đã có biện pháp giải quyết, chúng ta tiếp tục chờđợi."
Tin tức quân đoàn cấp nô bộc xuất hiện truyền đến tai tộc trưởng Sở Thiên Hằng rất nhanh, hắn lập tức hạ lệnh cho đám Hồn sủng sư đánh thuê tại thành Nam chuẩn bị sẵn sàng.
Lần này quân đoàn cấp nô bộc tấn công có quy mô không lớn, Sở gia ứng phó vô cùng nhàn nhã, cũng không có sinh ra ảnh hưởng đối với thành trì.
"Quân đoàn cấp nô bộc? Đúng lúc để cho tiểu Chập Long rèn luyện, rất ít khi có cơ hội tận tình chiến đấu kiểu này."
Ở trong sân luyện tập, Sở Mộ nở nụ cười vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía nam tràn đầy hưng phấn.
Trên vai hắn là một tiểu tử khả ái đang mài quyền sát chưởng, bộ dáng nóng lóng muốn lập tức chạy ra chiến trường chém giết một trận thống khoái.
"Hai đoạn tiểu Chập Long đối phó một đám mười đoạn Hồn sủng cấp nô bộc hẳn là vừa đủ."
Sở Mộ thầm nghĩ trong lòng.