Sủng Mị

Chương 67: Tù đảo - Ba nghìn sống một người




Hằng thành buôn bán hồn kỹ tiện nghi hơn lão tiểu thương không ít, chỉ cần bốn mươi kim tệ là có thể mua được rồi. Sở Mộ dứt khoát mua quyển sách này nhưng không có vội vã học tập, mà trực tiếp đi tới Hồn sủng cung tìm kiếm Hồn sủng, hi vọng vận may có thể đến với mình.

Sở Mộ đại khái đi dạo một vòng quanh Hồn sủng cung nhưng không nhìn thấy Hồn sủng thích hợp. Cho dù Sở Mộ thấy Hồn sủng cực kỳ hài lòng, nhung giá tiền toàn là vài trăm đến nghìn kim tệ. Sở Mộ bây giờ không có năng lực mua nổi. Đọc Truyện Online Tại

"Xem ra vẫn phải tự mình bắt sống, không biết Hạ Nghiễm Hàn đến tột cùng muốn dẫn mình đến địa phương nào." Sở Mộ nói.

Còn dư lại hai mươi bốn kim tệ, Sở Mộ xài mười kim tệ mua thức ăn cho Mạc Tà. Tiểu Mạc Tà hiện tại chỉ ăn cấp hai hồn hạch hai thuộc tính, hơn nữa phẩm chất vẫn không thể quá kém. Cho nên nuôi nấng Mạc Tà cũng tiêu tốn một khoản chi không nhỏ, bây giờ một tháng ít nhất cũng hao mất mười kim tệ.

Dĩ nhiên thức ăn dành cho Mạc Tà càng tốt, tốc độ phát triển của Mạc Tà càng mau. Thực lực tăng cường, thuộc tính tăng trưởng cũng được tăng phúc ở trình độ nhất định, vì thế Sở Mộ không hề tiếc số tiền này.

Còn dư lại mười bốn kim tệ, Sở Mộ mua hai quyển hồn kỹ, theo thứ tự là Toàn Phong và Thừa Phong.

Toàn Phong là kỹ năng rất nhiều Hồn sủng Phong hệ có thể thi triển, hơn nữa kỹ năng này cũng cực kỳ thực dụng.

Thừa Phong là kỹ năng phụ trợ, có thể lấy sức gió gia trì lên Hồn sủng đề cao tốc độ vài phần.

Bạch Yểm Ma tiến vào hai đoạn, Sở Mộ đạt tới bốn niệm Hồn Sĩ, hồn lực song phương thăng bằng vẫn không bị phá vỡ. Đến lúc này Sở Mộ chỉ có thể sử dụng hai thành hồn lực.

Dĩ nhiên hai thành hồn lực bây giờ nhất định nhiều hơn trước kia không ít. Dù sao cảnh giới hồn niệm của hắn đã mạnh hơn rồi, vì thế khả năng dung nạp hồn lực cũng nhiều hơn.

Chờ đợi ở Hằng thành khoảng hai ngày, Hạ Nghiễm Hàn quả nhiên xuất hiện.

Lần này Hạ Nghiễm Hàn không đi một mình, ở bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ che mặt. Thiếu nữ mặc y phục không diễm lệ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bất kỳ một đồ trang sức nào trên người đều có giá trị cao quý.

"Ngươi nói là hắn?" Thiếu nữ che mặt nhìn thấy Sở Mộ, có vẻ hơi ngạc nhiên hỏi một câu.

Tròng mắt thiếu nữ cực kỳ mỹ lệ, trước kia Sở Mộ từng được chứng kiến rất nhiều tiểu thư khuê tú ở trong Cương La thành, thế nhưng không ai có cặp mắt mê người như thế này. Cho dù không thể nhìn thấy dung mạo người thiếu nữ này, nhưng Sở Mộ vẫn có thể khẳng định nàng nhất định là một mỹ nữ.

"Không phải, hắn chẳng qua là nô dịch của ta, giữa đường sẽ vứt đi." Hạ Nghiễm Hàn nhàn nhạt hồi đáp.

Sở Mộ vẫn duy trì trầm mặc cẩn thận nghe hai người nói chuyện với nhau. Giọng nói hai người rất bình thản, nhưng mà Sở Mộ vẫn có thể nhận ra một vài chi tiết, ít nhất là nghe Hạ Nghiễm Hàn nói chuyện là biết được hắn có ý tôn kính vị thiếu nữ thần bí này.

Sở Mộ không nói một câu, Hạ Nghiễm Hàn ra hiệu cho hắn đi theo.

Lúc này trong lòng Sở Mộ âm thầm suy đoán người thiếu nữ trước mắt này đến tột cùng có thân phận gì, tại sao Hạ Nghiễm Hàn vô cùng cao ngạo cũng phải lộ ra vài phần tôn kính.

Sở Mộ đi theo Hạ Nghiễm Hàn và thiếu nữ lưu lại Hằng thành một ngày, sau đó trực tiếp rời khỏi tòa thành bắt đầu tiến ra Hằng Hải lần nữa.

Có lẽ là vì chiếu cố thiếu nữ che mặt, Hạ Nghiễm Hàn không có triệu hoán Lam Già Long Quy của mình, mà là ngồi trên một con thuyền xa hoa đi ra hải dương rộng lớn.

Hạ Nghiễm Hàn không có ý hạn chế Sở Mộ, bởi vì hắn căn bản không sợ Sở Mộ có hành động mờ ám.

Sở Mộ đến bây giờ vẫn không có hiểu rõ Hạ Nghiễm Hàn đến tột cùng muốn dẫn mình đi đến địa phương nào, chỉ có thể u u mê mê đi theo bọn họ.

Đêm khuya, Sở Mộ một mình một người ngồi ở trên boong tàu gần lan can đón gió biển, dõi mắt nhìn đại dương u ám phía trước.

Cuộc sống phong bế nửa năm đã làm cho Sở Mộ chán ghét mùi vị của biển rồi. Nhưng mà trong lúc mê man, Sở Mộ vẫn quen ngồi một chỗ đón gió biển thổi tới, nhìn thế giới xa xôi, đại dương u tối, nhìn bầu trời sao sáng đến xuất thần.

"Đây là sủng vật của ngươi?" Bất chợt một thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng vang lên bên tai, Sở Mộ bị thanh âm này quấy rầy suy nghĩ liền quay đầu nhìn lại.

Khắc sâu vào trong mắt là một thiếu nữ bộ dáng ưu nhã, đường cong động lòng người, tấm khăn che mặt nhẹ nhàng phất phơ theo gió biển, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy chiếc cằm thon và cánh môi màu hồng của nàng.

"Nó là Hồn sủng của ta." Sở Mộ sửa lại câu nói, dùng tay vuốt ve đầu Mạc Tà.

Khi Mạc Tà giữ vững trạng thái Sở Liên luôn tỏa ra mị lực đặc biệt, Sở Mộ mang theo Mạc Tà đi ở trên đường phố lúc nào cũng làm cho rất nhiều nữ tử ưu ái, bất kỳ ai cũng muốn nhào tới ôm lấy tiểu Mạc Tà nhỏ xinh này. Chỉ có điều nhìn thấy bộ dáng Sở Mộ lạnh lùng như vậy, những cô nương kia hiển nhiên không có dũng khí làm điều đó.

"Hồn sủng?" Thiếu nữ lập tức biểu hiện ra mấy phần kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ một người lạnh lùng, hờ hững như Sở Mộ lại có Hồn sủng xinh đẹp như vậy.

Sở Mộ im lặng, bởi vì hắn không muốn giải thích.

Thiếu nữ che mặt tựa hồ không thích thái độ này của Sở Mộ, nhìn thoáng qua Nguyệt Quang Hồ chốc lát rồi tự mình quay đầu ra biển, nhìn ra khơi xa xa.

Sở Mộ hơi nghiêng đầu liếc sang bóng lưng thiếu nữ.

Mà lúc này Mạc Tà chợt lặng lẽ vươn móng vuốt ra, hai con ngươi trắng bạc nhìn chằm chằm vào thiếu nữ.

"Quên đi, làm như vậy quá mạo hiểm."

Cuối cùng Sở Mộ vẫn lắc đầu, đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại trên người Mạc Tà, còn Mạc Tà cũng thu hồi móng vuốt. Ánh mắt lại biến thành ngoan ngoãn, gục đầu lên đùi Sở Mộ.

Mạc Tà nằm ở trên đùi Sở Mộ thoải mái ngủ một giấc, Sở Mộ lấy ba bản hồn kỹ bắt đầu học tập chú ngữ.

Hồn kỹ Viêm Phụ là kỹ năng Hồn Sĩ, chỉ riêng chú ngữ thì Sở Mộ cần phải hao tốn chừng mười ngày mới có thể hiểu rõ và biết cách vận dụng. Về phần chân chính thi triển ra nếu không có thời gian nửa tháng luyện tập sợ rằng rất khó làm nổi.

Thời gian đi trên biển vô cùng khô khan, hành trình đã kéo dài gần nửa tháng.

Trong thời gian nửa tháng này Bạch Yểm Ma lại trưởng thành một giai. Mặc dù Mạc Tà không có chiến đấu cũng nhờ hồn hạch chất lượng tốt nuôi nấng đạt tới hai đoạn chín giai.

Còn bản thân Sở Mộ cuối cùng hoàn thành quá trình học tập hồn kỹ Viêm Phụ, đã có thể thi triển lực lượng hỏa diễm gia trì lên trên người Mạc Tà.

"Tù đảo là một địa phương đặc thù của Yểm Ma cung chúng ta, một số người phạm phải sai lầm bị định tội xử tử sẽ bị ném tới đây cho bọn họ một cơ hội sinh tồn." Hạ Nghiễm Hàn đứng ở trên boong thuyền nói với Sở Mộ,

"Hòn đảo này cứ cách ba năm lại được mở ra một lần, mỗi một lần sẽ đưa vào ba nghìn kẻ tù tội, ba năm sau Tù đảo mở ra lần nữa, khi đó chấp pháp giả của Ma Cung sẽ phái một chiếc thuyền tới đón người còn sống sót."

Hạ Nghiễm Hàn chậm rãi tự thuật, khi nói đến những lời này giọng nói của hắn vẫn rất bình thản. Nhưng mà những lời này lọt vào tai Sở Mộ lại cảm thấy toàn thân lạnh giá.

Trong lúc Hạ Nghiễm Hàn nói cố ý tăng cao giọng ở đoạn "người còn sống sót", không hề có số lượng đi kèm, điều này nói rõ trong ba nghìn kẻ tù tội chỉ có một người có thể sống sót mà thôi.