Sủng Mị

Chương 647: Thu hoạch chiến quả




"Khặc!"

Bạch Ma Quỷ lập tức nhận ra sự tình khác thường, sau khi phát hiện có thứ gì đó chui vào trong thân thể mình liền gào thét tức giận.

Bạch Ma Quỷ muốn dùng Cửu U ma diễm thiêu chết cái tên không biết sống chết kia, nhưng khi nó dẫn động ma diễm chợt cảm thấy có cái gì đó gây trở ngại, làm cho nó không có cách nào khống chế ma diễm của mình.

"Khặc khặc!"

Bạch Ma Quỷ càng thêm tức giận.

Đây là lần đầu tiên nó gặp phải tình huống như thế, hơn nữa Sở Mộ đang ở trong trạng thái đột phá hồn niệm, không thể nào nói cho Bạch Ma Quỷ biết biện pháp giải quyết vấn đề, đành phải bất lực để mặc cho lực lượng cổ quái kia giam cầm thân thể mình.

"Thành công, nhất định phải giết hắn, báo thù cho Hồn sủng của chúng ta."

Tinh Dương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi.

Khương Nghĩa Đằng gật đầu, lập tức ra lệnh cho Quân Lôi Xà Sư tấn công.

"Lôi Đình Âm Bạo."

Kỹ năng chủng tộc mạnh nhất của Quân Lôi Xà Sư, thông qua lực lượng Lôi Điện tạo ra tiếng nổ cường đại đánh thẳng vào linh hồn địch nhân. Nếu như không có kịp thời phòng bị nhất định sẽ bị thanh âm gây ra các loại thương tổn mặt trái.

Lực lượng Lôi Đình Âm Bạo cực kỳ đáng sợ, trong quá trình Quân Lôi Xà Sư buông thả cũng bị thương tổn rất lớn. Ngay cả màng nhĩ, lỗ tai, lỗ mũi, hai mắt nó đều bị chấn nát, máu tươi từ thất khiếu không ngừng trào ra.

Rõ ràng đây là một kỹ năng quá mức cường đại, đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Quân Lôi Xà Sư thi triển kỹ năng này lập tức đẩy lùi tất cả Hồn sủng của Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư, toàn bộ chúng nó đều bị Âm Bạo chấn thương.

Kỹ năng Âm Bạo sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn đối với thân thể Hồn sủng, nhưng tác dụng lớn nhất của nó chính là gây ra các loại hiệu quả choáng váng, đau nhức, mơ hồ, cho đến việc mất đi ý thức triệt để.

"Phụt phụt phụt!"

Tất cả khán giả ở trên trời cao cũng bị Âm Bạo ảnh hưởng, cả đám đồng loạt che lỗ tai của mình lại. Những Hồn sủng sư cấp bậc hồn niệm tương đối thấp tức bị làn sóng âm trực tiếp chấn rách màng nhĩ, vội vàng bay lùi lại phía sau.

Những Hồn sủng không chịu nổi lực lượng Âm Bạo xung kích lập tức nổi điên gào thét, thậm chí có một số Hồn sủng choáng váng đầu óc rơi thẳng xuống đất. Nếu không phải đội hộ vệ kịp thời cứu viện, sợ rằng bọn họ sẽ bị tan xương nát thịt ngay khi chạm đất.

"Ốc Tích Băng Thú, giết hắn đi!"

Khương Nghĩa Đằng lớn tiếng hạ lệnh.

Ốc Tích Băng Thú sớm đã chuẩn bị xong phòng ngự linh hồn từ trước, vì thế nó không bị Âm Bạo ảnh hưởng nhiều lắm.

"Rống rống!"

Ốc Tích Băng Thú vươn cánh tay khổng lồ ra hung hăng quét bay Mạc Tà và Chiến Đình Ô Thú cản ở trước mặt, sau đó nhanh chóng sải bước chạy tới chỗ Sở Mộ.

Ốc Tích Băng Thú có thực lực chín đoạn đỉnh phong. Trên chiến trường ngoại trừ Bạch Ma Quỷ có thể đối kháng chân chính, những Hồn sủng khác chỉ có thể kiềm chế kéo dài thời gian. Bây giờ tất cả Hồn sủng đột nhiên bị Lôi Đình Âm Bạo chấn thương nên không thể kịp thời cho ra phản ứng.

"Ầm ầm ầm!"

Ốc Tích Băng Thú liên tục đột phá bức tường phòng ngự của hai con Hồn sủng, trong quá trình chạy tới bỗng nhiên nhảy lên vượt qua phạm vi trăm thước, nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.

Ở khoảng cách này chỉ cần Ốc Tích Băng Thú vươn tay ra sẽ có thể đánh chết Sở Mộ ngay lập tức.

Lỗ tai Diệp Khuynh Tư đang rỉ ra hai dòng máu thấm ướt nửa khuôn mặt, lực lượng Âm Bạo khiến cho ý thức của nàng mơ mơ hồ hồ, tầm mắt nhòa đi không thể nhìn thấy sự vật rõ ràng.

Nhưng sự việc làm cho nàng hoảng hốt chính là thân hình khổng lồ của Ốc Tích Băng Thú đã xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.

Lúc này Sở Mộ không có một chút phòng bị, chỉ cần Ốc Tích Băng Thú đánh ra một kích khẳng định là chết chắc rồi.

Tình cảnh hiện tại của Sở Mộ cực kỳ nguy hiểm.

Diệp Khuynh Tư muốn thi triển hồn kỹ nhưng tinh thần đang bị rung chuyển rất khó tập trung, lại càng không cần phải nói đến niệm chú ngữ. Vì thế trong lòng nàng nóng như lửa đốt không biết nên làm sao bảo vệ Sở Mộ.

"Sở Mộ, mau tỉnh lại ~!"

Diệp Khuynh Tư vô cùng vô cùng miễn cưỡng ngưng tụ hồn niệm thành thanh âm truyền vào tron thế giới tinh thần của Sở Mộ.

Nếu trì hoãn thêm một cái chớp mắt nữa thôi, Sở Mộ sẽ bị giết chết rồi.

Mặt đất cũng phải chấn động dưới bước chân của Ốc Tích Băng Thú, nhưng mà Sở Mộ không có bất kỳ phản ứng nào.

Hiện tại Sở Mộ đang ở giai đoạn xung kích linh hồn, chỉ thiếu hụt một nguồn lực nho nhỏ nữa là hắn thành cộng đột phá rồi. Điều này làm cho hắn thật sự ảo não.

Nếu lần này không có cách nào thành công sẽ phải chờ đợi thời gian rất lâu.

Trong lúc Sở Mộ thúc thủ vô sách, bỗng nhiên có một thanh âm dao động xuyên thấu màng nhĩ của hắn, đánh thẳng vào trong thế giới tinh thần làm cho linh hồn hắn run lên.

So sánh với lực lượng linh hồn ma diễm thiêu đốt, mức độ thanh âm xung kích này quả thật là nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng thời điểm bị làn sóng Âm Bạo công kích, Sở Mộ lập tức có cảm giác mừng như điên.

Kỹ năng công kích Âm Bạo có chứa lực lượng xung kích linh hồn, mà lúc này Sở Mộ đang ở điểm giới hạn cuối cùng của quá trình đột phá bình cảnh. Dựa vào một tia xung kích nhỏ nhoi này biến thành trợ lực, Sở Mộ lập tức dung hợp nó vào nguồn lực linh hồn ma diễm trước đó, tập trung hết thảy lực lượng nhất cử phá vỡ bức tường sáu niệm, thật sự bước vào cấp bậc bảy niệm Hồn Chủ.

Sở Mộ không biết lực lượng thanh âm này đến từ nơi nào, nhưng hắn thật lòng muốn cảm tạ cái người thi triển kỹ năng đó. Đúng lúc hắn cần linh hồn xung kích nhất đã đưa tới một tia năng lượng này giống như là đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi.

Bảy niệm chính là cấp bậc cao niệm Hồn Chủ, đây là một bước nhảy vọt rất lớn. Đặc biệt là trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa lại càng không có đối thủ.

Hồn niệm trở nên mạnh mẽ, hồn lực gia tăng, còn được gia tăng một cái hồn ước, trên đời này có điều gì đáng hưng phấn hơn không?

Quan trọng nhất là hắn đã thỏa mãn điều kiện dị biến của Mạc Tà.

Chỉ cần cho Mạc Tà một chút kích thích, vậy thì Mạc Tà cấp bậc chuẩn đế hoàng sẽ hoa lệ ra đời.

Sở Mộ không có cách nào đè nén cảm giác vui sướng từ tận nội tâm, càng thêm mong đợi thời khắc Mạc Tà dị biến trở thành Hồn sủng cấp quân chủ hoàn mỹ.

"Sở Mộ."

"Ô ô ô!"

"Khặc!"

"Rống rống rống!"

Bỗng nhiên bên tai hắn truyền đến thanh âm gấp gáp của Diệp Khuynh Tư, hơn nữa Mạc Tà, Bạch Ma Quỷ và Chiến Dã cũng đồng thời kêu lên kinh hoảng.

Nhưng Sở Mộ lại mừng thầm trong lòng:

"Xem ra bọn họ đã biết mình hoàn thành đột phá bình cảnh mới đồng loạt hoan hô ầm ĩ như thế. Nhưng mà có vẻ hơi kỳ quái, tại sao thanh âm giống như là khẩn cấp vậy nhỉ?"

Ở thời điểm vừa mới mở mắt, Sở Mộ nhất thời kinh hãi thất sắc rốt cuộc hiểu ra tại sao đám Hồn sủng của mình và Diệp Khuynh Tư la hét ầm ĩ như thế.

Sở Mộ không nghĩ tới dưới tình huống đã có Bạch Ma Quỷ cường đại áp trận, vậy mà hai tên Hồn sủng sư tàn phế nửa mạng vẫn có cơ hội phản kích.

Lúc này hình ảnh đập vào mắt hắn là một con quái vật to lớn như ngọn núi băng đứng sừng sững cách mình không tới hai mươi thước. Nó đang giơ cánh tay khổng lồ lên cao, ngưng tụ lực lượng Lăng Băng, bộ dạng giống như là chuẩn bị đánh xuống.

Ốc Tích Băng Thú hình thể khổng lồ nhưng tốc độ công kích tuyệt đối không chậm, ngưng tụ lực lượng không tới một giây lập tức đập thẳng một quyền xuống đầu Sở Mộ.

Lúc này chính là thời điểm khảo nghiệm tố chất tinh thần Sở Mộ, nếu đổi lại là thường nhân vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cự quyền đánh tới khẳng định là sợ hãi đầu óc choáng váng rồi, lại càng không cần phải nói đến khả năng niệm chú ngữ tiến hành phòng ngự.

Nhưng mà trong nháy mắt đó, Sở Mộ cơ hồ phản xạ có điều kiện niệm chú ngữ kỹ năng Thác Vị Ma Ảnh.

Lúc ban đầu Sở Mộ thi triển Thác Vị Ma Ảnh cần phải niệm chú thời gian một giây, nhưng mà lúc này hắn vừa mới đột phá lên tới trình độ bảy niệm. Cộng thêm đây là kỹ năng hắn thành thạo nhất, chỉ cần ý niệm vừa động là lập tức hoàn thành.

Điểm tối trọng yếu của kỹ năng né tránh chính là tốc độ buông thả và năng lực phản ứng. Ngay khi Băng Sơn cự trảo đánh xuống, trên người Sở Mộ bỗng nhiên dâng lên linh hồn ma diễm.

Trảo nhận Ốc Tích Băng Thú lớn hơn thân thể Sở Mộ gấp mấy lần đã che kín hoàn toàn, vì thế không có người nào nhìn thấy cảnh tượng Sở Mộ thả ra ma diễm.

Băng trảo đập xuống làm cho Diệp Khuynh Tư sợ hãi hoa dung thất sắc, vội vàng dùng tay che mắt mình lại, nước mắt trào ra như suối.

Tinh Dương và Khương Nghĩa Đằng liều mạng tiến hành phản kháng một lần cuối cùng, với hi vọng có thể giết chết Sở Mộ. Tuy rằng mặt mày bọn họ tái nhợt, thân thể suy yếu đứng không vững nhưng lại nở nụ cười đắc ý.

Thắng lợi cuối cùng chính là chúc phúc tốt nhất dành cho bọn họ. Cho dù bọn họ bị thương bao nhiêu hồn đi nữa, chỉ cần bọn họ còn sống cuối cùng vẫn có thể điều dưỡng trở lại. Nhưng mà Sở Mộ mất mạng sẽ biến mất vĩnh viễn trên thế giới này. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hiệu quả Âm Bạo tản đi đầu tiên, đám khán giả trên bầu trời tận mắt nhìn thấy Băng Sơn cự trảo đập xuống người Sở Mộ. Tất cả mọi người cho rằng Sở Mộ chết là cái chắc, chỉ đang chờ đợi thời điểm nhìn thấy một đống máu thịt bầy nhầy hiện ra ở trước mắt mình.

"Tại sao lại biến thành như vậy?"

Ánh mắt Thượng Hằng thất thần nhìn tới cánh tay quái thú khổng lồ kia.

"Quá chủ quan, cực kỳ sơ suất."

La Băng cũng ngây dại cả người.

Tất cả thành viên Hồn Điện đều tím tái mặt mày, kết quả này quả thật là nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Ly Ngân biểu hiện tĩnh táo hơn rất nhiều, hắn là người có trình độ hồn niệm cao nhất, cũng là một người duy nhất nhìn thấy ma diễm xuất hiện bên dưới băng trảo.

Hơn nữa, hắn còn nhận ra ma diễm xuất hiện tạo thành kỹ năng né tránh cường đại nhất của chủng tộc Bạch Yểm Ma, đó là kỹ năng Thác Vị Ma Ảnh.

Mặc dù Ly Ngân rất khó tin tưởng Sở Mộ có thể hoàn thành kỹ năng trong đoạn thời gian ngắn như vậy, nhưng hắn trấn định hơn những người khác chỉ tập trung nhìn vào chiến trường, đảo mắt tìm kiếm vị trí ma diễm sắp sửa xuất hiện.

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, ở vị trí sau lưng Ốc Tích Băng Thú bỗng nhiên hiện ra một luồng ma diễm màu trắng dao động nhè nhẹ. Chốc lát sau Cửu U ma diễm bốc cháy hừng hực biến thành thân ảnh Sở Mộ.

Sau khi nhìn thấy Sở Mộ thành công né tránh Ốc Tích Băng Thú công kích, Ly Ngân cũng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, hắn lại chú ý tới Sở Mộ hành động vô cùng quỷ dị, bởi vì hắn đang thò cánh tay bốc cháy ma diễm của mình vào trong người Ốc Tích Băng Thú.

"Mẫn Tâm."

Ly Ngân đã từng chứng kiến Sở Mộ thi triển kỹ năng này. Lúc ban đầu hắn chính là sử dụng kỹ năng này mạt sát Bạo Huyết Uyên Thú của Trầm Dịch Thành.

Động tác Sở Mộ rất nhanh, cấp bậc bảy niệm Hồn Chủ giúp cho Sở Mộ vận dụng hết thảy kỹ năng càng thêm thành thạo, hơn nữa uy lực còn mạnh hơn vài phần.

"Rắc!"

Một thanh âm giống như thủy tinh vỡ vụn vang lên.

Sở Mộ tự tay bóp nát nội tạng kết tinh ở trong cơ thể Ốc Tích Băng Thú.

Ốc Tích Băng Thú là Thú hệ Hồn sủng hình thành từ vô số băng tinh, nội tạng kết tinh giống như trái tim nhân loại. Nếu bị đánh nát sẽ thương tổn nghiêm trọng, cho dù không trực tiếp mất mạng nhưng sinh mệnh lực sẽ giảm xuống một mảng lớn.

Nội tạng kết tinh tan vỡ cũng giống như mất đi nguồn cung cấp năng lượng tính mạng. Ốc Tích Băng Thú không còn đủ khả năng giữ vững thân thể ổn định, bắt đầu sụp đổ ầm ầm biến thành vô số mảnh vụn băng rải đầy mặt đất.

"Ù ù ù ù!"

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Thân thể khổng lồ của Ốc Tích Băng Thú biến thành gò núi băng tinh cực lớn, nó tử vong quá mức đột ngột khiến cho tất cả mọi người không kịp thức tỉnh nhận ra vấn đề. Bọn họ còn đang đắm chìm trong cảm giác Sở Mộ tử vong, nhưng cảnh tượng Ốc Tích Băng Thú tử vong lại biến thành mũi tên sắc bén đâm thẳng vào tinh thần bọn họ.

Từng mảnh vụn băng không ngừng rơi xuống mặt đất, sau đó chầm chậm hòa tan thành những dòng suối nhỏ chảy xuống khe núi.

Mà ở trong tòa núi băng lạnh lẽo kia là một thân ảnh màu đen ngạo nghễ đứng bên cạnh thi thể Ốc Tích Băng Thú. Phong thái tà dị và bá đạo bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, một dòng nước lạnh từ xương sống đột ngột xông thẳng lên đầu làm cho bọn họ hoàn toàn thức tỉnh.

"Trời đất, hắn không có chết?"

"Sở Mộ không có chết, Ốc Tích Băng Thú bị giết ngược."

Sở Mộ đã đạt tới bảy niệm Hồn Chủ, ngoại trừ Ly Ngân ra không còn ai thấy rõ động tác của hắn, trong lúc nhất thời mọi người kinh hãi không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này, thanh âm bàn luận và la hét vang thành một mảnh hỗn loạn.

Sở Mộ chậm rãi cất bước đi ra khỏi núi băng hình thành từ thi thể Ốc Tích Băng Thú.

Hắn cố ý nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư, trên khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Diệp Khuynh Tư vừa mới trải qua hai loại cảm xúc trái ngược nhau, tinh thần còn chưa kịp bình ổn trở lại, vội vàng đưa tay lau nước mắt nhẹ giọng nói:

"Tại sao ngươi thường xuyên làm cho nhân gia lo lắng vậy hả?"

Sở Mộ chẳng qua là cười cười giả lả nói:

"Ta đã đột phá đến bảy niệm Hồn Chủ."

Diệp Khuynh Tư không biết vì sao Sở Mộ lại thành công đột phá đến bảy niệm Hồn Chủ, lập tức điều chỉnh tâm tình của mình rồi nói:

"Trước tiên giải quyết hai tên kia đi, nếu không Tần Dạ xuất hiện thì chúng ta sẽ gặp phiền toái."

"Ha hả, chỉ sợ hắn không dám đến." Sở Mộ cười cười thần bí.

Tần Dạ không đến hắn lấy ai kích thích Mạc Tà dị biến đây?

Diệp Khuynh Tư không biết Sở Mộ lấy sự tự tin kia từ đâu, giả vờ oán giận nói với hắn:

"Ngươi rốt cuộc còn đang che giấu chuyện gì? Cảnh giới bảy niệm có trọng yếu như vậy không?"

"Nàng sẽ biết nhanh thôi, hắc hắc!" Sở Mộ mỉm cười gian trá.

Trong lúc Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư nói chuyện vui vẻ, hai người Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương đang tức giận há miệng phun ra một búng máu tươi.

Cái tên này không có chết, hơn nữa còn có tâm tình rảnh rỗi đàm tiếu với nữ nhân? Phải biết rằng hai người bọn họ hợp lại vẫn còn sức lực đánh một trận nha!?!

"Khặc!"

Thời gian 10 giây cuối cùng kết thúc, Cửu U ma diễm trong cơ thể Bạch Ma Quỷ triệt để mạt sát Sát Tinh Linh. Linh hồn phản phệ lần thứ ba đánh tới khiến cho khuôn mặt Tinh Dương hoàn toàn biến dạng, vô số gân xanh trồi lên như đàn rắn bò quanh mặt hắn, cả người run rẩy vô lực đứng còn không vững.

Bạch Ma Quỷ đã được giải trừ kỹ năng giam cầm, nhất thời cả khu vực đỉnh núi Thiên Thọ Đông sơn tràn đầy khí tức linh hồn ma diễm. Thoáng một cái lực lượng ma diễm đã hóa thành thiên quân vạn quỷ giết tới Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương.

"Bạch Ma Quỷ, giết sạch Hồn sủng của đối phương."

Sở Mộ vội vàng thay đổi mệnh lệnh đối với Bạch Ma Quỷ.

Sở Mộ hi vọng Mạc Tà có thể tiến hành dị biến, nhưng mà cái loại đối thủ như Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương không cần thiết để cho Mạc Tà dị biến giải quyết. Huống chi hai người kia đã thất bại triệt để rồi, rõ ràng là không đủ lực kích thích tinh thần Mạc Tà.

Nếu muốn dị biến nhất định phải gặp cường địch.

Bạch Ma Quỷ vô cùng tức giận, tính cách càng thêm hung tàn, hậu quả rất là nghiêm trọng. Thế nhưng, Tinh Dương và Khương Nghĩa Đằng chỉ còn lại có một con Hồn sủng.

Quân Lôi Xà Sư lập tức trở thành tấm bia cho Bạch Ma Quỷ trút giận. Nó trực tiếp thi triển Thác Vị Ma Ảnh xuất hiện ở trước mặt Quân Lôi Xà Sư, hai cánh tay quỷ thọc vào trong người Quân Lôi Xà Sư, dốc toàn lực xé rách thân thể đối phương.

"Xẹt!"

"Rắc rắc!"

Quân Lôi Xà Sư đã không còn năng lực phản kháng, thân thể to lớn cường tráng bị Bạch Ma Quỷ tàn nhẫn xé thành mấy khúc. Cuối cùng thi thể cũng bị Cửu U ma diễm đốt cháy không còn một mống.

Quân Lôi Xà Sư tử vong, Khương Nghĩa Đằng bốn hồn bị thương, thương tổn cỡ này gần như là trí mạng đối với linh hồn. Hắn bây giờ không còn sức lực giữ vững thân hình, nằm gục trên mặt đất thở ra từng hơi khó nhọc, không chỉ có sắc mặt tái nhợt, ngay cả làn da cũng trắng bệch cực kỳ khủng khiếp.

Linh hồn trọng thương khiến cho hắn suy yếu tới cực điểm, tính mạng cũng đang giảm xuống nhanh chóng. Chỉ cần gặp phải một tia linh hồn công kích nữa thôi, Khương Nghĩa Đằng chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh linh hồn tan rã mà chết.

Tinh Dương hiển nhiên không có sống khá giả, sau khi thứ tư sủng bị Bạch Ma Quỷ giết chết cũng đã ngã gục trên mặt đất, ngay cả hô hấp cũng đứt quãng.

Từ trên không trung nhìn xuống có thể thấy hai người kia giống y như là hai cái xác chết trôi.

Cho tới bây giờ đám tuyển thủ Yểm Ma cung vẫn còn không dám tin tưởng chuyện này, hai tuyển thủ mạnh nhất Yểm Ma cung lại bị thất bại thê thảm như thế.

Đám tuyển thủ Yểm Ma cung nói không nổi một câu, nhưng thành viên Hồn Điện lại đang sung sướng như điên, khuôn mặt người nào người nấy đều xuất hiện nụ cười. Chẳng qua là hình như nụ cười của bọn họ có vẻ kỳ quái.

Nếu như Sở Mộ sử dụng Thất Đồ Thánh Sủng của Hồn Điện đánh bại hai người này, bọn họ khẳng định sẽ cao giọng hoan hô, sau đó tôn vinh Sở Mộ như một người anh hùng.

Hết lần này tới lần khác Sở Mộ sử dụng chính là Bạch Yểm Ma, lại là một con Bạch Yểm Ma tà ác tới cực điểm. Có thể nói Sở Mộ tranh đoạt vinh quang cho Hồn Điện còn không rung động bằng cái con Bạch Yểm Ma bá đạo kia mang đến.

"Chiếc nhẫn tù nhân, giao ra đây."

Sở Mộ cao ngạo đứng ở trước mặt hai cường giả Yểm Ma cung, giọng nói từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh lùng như một.

Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương đã bao giờ bị thất bại thảm hại như thế này đâu? Hiện tại trong mắt bọn họ đầy rẫy sỉ nhục, còn có hận ý thật sâu đối với Sở Mộ.

"Ta sẽ không nói lần thứ ba, giao chiếc nhẫn tù nhân ra đây." Sở Mộ nhắc lại lần nữa.

Rốt cuộc Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương bắt buộc phải ném chiếc nhẫn tù nhân ra ngoài. Dù sao thảm bại chính là sự thật, cho dù bọn họ cảm thấy khuất nhục cỡ nào, cho dù oán niệm to lớnbao nhiêu, nhưng ở thời điểm này bọn họ đành phải chấp nhận.

Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương giao ra chiếc nhẫn tù nhân tổng cộng là bảy tỷ rưỡi, cộng thêm Sở Mộ lúc trước thu thập sáu tỷ rưỡi. Cho nên tại cảnh thứ tám, Sở Mộ đã thu hoạch được một khoản tài chính khổng lồ ngoài mong đợi, trong túi hắn đã có 14 tỷ kim tệ.

Số tiền này có thể mua được ba cái hồn giáp cấp chín, nếu dùng để võ trang cho Hồn sủng, đồng thời đập hết vào Hồn sủng khẳng định sẽ tạo ra vài con có chiến lực cao đẳng quân chủ. Đến lúc đó thực lực của hắn sẽ tăng cường trên phạm vi lớn.

Tuyển thủ tối cường bậc thang thứ hai như Lăng Hà chỉ có một cái hồn giáp trị giá năm tỷ. Mà Sở Mộ đang nắm trong tay 14 tỷ, dù có nói hắn tuyệt đối vô địch tại bậc thang thứ hai cũng không quá đáng chút nào, nhiệm vụ đoạt lấy vinh quang cuối cùng dễ như trở bàn tay.