Sủng Mị

Chương 619: Lửa xém lông mày,xả thân vì sứ mệnh




"Khuynh Tư, có thể tìm được phương hướng mùi vị kia phát ra không?" Sở Mộ mở miệng hỏi.

Khuynh Tư hiểu ý Sở Mộ, lập tức nhảy lên trên lưng Tử Sam Mộng Thú đi trước dẫn đường.

Sở Mộ không có nói nhiều, nhanh chóng khống chế Dạ Lôi Mộng Thú đi theo bên cạnh Diệp Khuynh Tư.

Thượng Hằng thấy thế cũng giật mình kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng Sở Mộ đối mặt với tù nhân cấp tám và một nhóm tù nhân cấp bảy sẽ phát sinh do dự. Bởi vì thực lực địch nhân cực kỳ cường đại, thậm chí cả ba người hợp lực cũng chưa chắc thắng nổi.

Nhưng mà Sở Mộ không có chần chờ chút nào, trong khi hắn đang định cầu khẩn đã dứt khoát đi tới chỗ đám tù nhân kia.

Nhìn bóng lưng Sở Mộ từ từ đi xa, nội tâm Thượng Hằng âm thầm quay cuồng một trận. Hắn thật sự cảm kích Sở Mộ từ tận đáy lòng.

Đi qua sơn đạo quanh co sẽ tới một vách đá khổng lồ dựng đứng, mũi nhọn đâm thẳng vào trong mây.

Đây là một trong những khe vực lớn nhất Đông sơn, từ vị trí con đường cát đi tới vùng đất bên kia rộng hơn trăm thước, độ sâu nhìn không thấy đáy. Toàn bộ sơn thể (thân núi) thẳng đứng như gương, nếu muốn tiếp tục đi lên đỉnh núi sẽ phải hao phí rất nhiều sức lực, người nào có Dực hệ Hồn sủng sẽ chiếm cứ ưu thế rất lớn tại nơi này.

Khe vực rộng hai trăm thước có thừa, ngoại trừ sơn đạo quanh co tạo ra độ dốc nghiêng vừa phải mới có thể đi lại, còn hai bên vách đá gần như dựng đứng thẳng tắp. Phía dưới cùng là một sơn cốc u ám.

Cuồng phong lạnh thấu xương không ngừng thổi quét khắp nơi, coi như là Dực hệ Hồn sủng cũng rất khó phi hành ở nơi này. Về phần những Hồn sủng khác men theo sườn núi nghiêng leo lên đã khó càng thêm khó, nếu như trên cao có địch nhân thả xuống kỹ năng xem như không chỗ né tránh, mất đi hết thảy thiên thời địa lợi.

Chính là vì tuyệt cảnh này vây khốn, cho nên Ly Triển và Đình Lan mới lâm vào tình cảnh nguy hiểm như thế, cả hai đã bị dồn vào một góc không còn chỗ nào có thể trốn tránh.

Trước mặt bọn họ là một gã tù nhân cấp tám và nhóm lớn tù nhân cấp bảy.

Mỗi một gã tù nhân khống chế hai con Hồn sủng, tất cả đều đã phát triển tới mười đoạn.

Trong trận chiến lúc trước, Đình Lan và Ly Triển đã giết chết 8 con mười đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh, nhưng dần dần cũng bị đám tù nhân dồn vào tuyệt cảnh, tính mạng bọn họ đã bị uy hiếp chân chính.

Ly Triển là thanh niên cường giả xếp hạng thứ ba của Hồn Điện, lấy thực lực của hắn đối mặt tù nhân cấp tám hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng mà hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính là tù nhân vốn phải phân tán ra giống như tuyển thủ dự thi, không hiểu sao lại tụ tập chung một chỗ đông như vậy.

Một khi tù nhân đạt tới số lượng nhất định thậm chí có thể uy hiếp tới tuyển thủ tối cường trong cảnh thứ tám này.

"Đình Lan tiểu thư, ngươi sẽ không có việc gì, hãy tin tưởng ta."

Ly Triển cắn răng ngó chừng một con Hồn sủng cấp thống lĩnh đang lao tới.

Còn Đình Lan mặt mày tái nhợt núp ở sau lưng hắn, cặp mắt mỹ lệ đã mất đi bình tĩnh thường ngày, lộ ra đường nét khủng hoảng rất rõ ràng.

Ngón tay của nàng đang run rẩy khe khẽ, mỗi một lần nghe thấy tiếng cười tàn bạo của đám tù nhân là nội tâm nàng lại run lên từng đợt.

Từ những ánh mắt nóng rực kia chiếu vào người là Đình Lan có thể biết được kết quả của mình một khi rơi vào tay bọn chúng. Nàng đã bắt đầu hối hận đáng ra phải mở bình dược tề gọi đội hộ vệ tới trợ giúp từ sớm, chứ không phải miễn cưỡng kiên trì cho tới bây giờ.

"Ha ha, hai hậu bối Hồn Điện, Thất Đồ Thánh Thú của các ngươi yếu quá rồi, rơi vào trong tay các ngươi đúng là lãng phí của trời."

Gã tù nhân cầm đầu nở nụ cười dâm tà.

Trên thực tế tất cả tù nhân đều có lòng ghen tỵ rất lớn đối với các thanh niên tuyển thủ, bọn họ là Hồn sủng sư thuộc nhóm trung niên đồng lứa phải tới ba mươi mấy tuổi mới chính thức có được một con Hồn sủng cấp quân chủ. Nhưng mà tại Thiên Hạ Quyết này, rất nhiều thanh niên đồng lứa đã có Hồn sủng cấp quân chủ chân chính. Phải biết rằng ở độ tuổi thanh niên, đám tù nhân cao nhất chỉ có thể khống chế Hồn sủng cấp thống lĩnh.

"Ầm!"

Rốt cuộc chín đoạn Lâm Dận Thú của Đình Lan không thể nào chịu nổi man lực của mười đoạn Hồn sủng chuẩn quân chủ, sau một lượt va chạm đã bị đánh lún vào trong vách núi.

Ngay sau đó, Nguyên Tố Hồn sủng của Đình Lan cũng bị mấy con Yêu Linh liên thủ khống chế, ngay cả kỹ năng cơ bản nhất cũng không thể thi triển.

Dưới tình huống này, một khi nó bị công kích nhất định sẽ chết ngay lập tức. Đình Lan không muốn thấy Hồn sủng của mình mất mạng đành phải niệm chú ngữ thu hồi vào trong không gian Hồn sủng, trước khi nó mất đi năng lực chiến đấu triệt để.

Trước đó Đình Lan tiến hành bốn khống nhưng trải qua một loạt công kích đã có hai con Hồn sủng bị triệt tiêu chiến lực, Lâm Dận Thú chịu trọng thương, Nguyên Tố Hồn sủng bị thu hồi. Về phần mấy con thứ sủng khác cho dù có triệu hồi cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị tàn sát.

"Xẹt!"

Bốn con Thú hệ Hồn sủng cấp thống lĩnh đồng thời vươn lệ trảo chém tới, tàn bạo vạch mấy đường thật sâu trên người Ban Lan Ma Hổ của Ly Triển.

Ban Lan Ma Hổ vốn đã thương thế chồng chất, lần này chịu thêm một lượt công kích chính là đả kích trí mạng đối với Ban Lan Ma Hổ, cuối cùng đành phải bất lực ngã xuống trong vũng máu, miệng không ngừng rên rỉ thê thảm.

Chỉ lát sau, Ban Lan Ma Hổ khí tuyệt tử vong.

Hồn ước đứt gãy khiến cho sắc mặt Ly Triển trắng bệch không còn chút máu, đầu óc hắn quay cuồng cảm nhận thống khổ tê tâm liệt phế phát ra từ sâu trong linh hồn.

"Thúc thủ chịu trói là tốt rồi, chúng ta vốn không muốn giết người. Chẳng qua là bắt các ngươi rồi giao cho đội hộ vệ mà thôi. Cần gì phải lãng phí tính mạng Hồn sủng đây?"

Gã tù nhân cấp tám mỉm cười giả nhân giả nghĩa.

Đúng là Ly Triển thúc thủ chịu trói sẽ không bị tổn thất bất kỳ một con Hồn sủng nào, cũng rất thuận lợi tránh thoát kiếp nạn lần này.

Nhưng mà bảo Ly Triển trơ mắt nhìn Đình Lan sa thân vào trong nguy hiểm thật sự là không thể. Ly Triển là một gã Hồn sủng sư đã thấm nhuần tư tưởng nghĩa hiệp của Hồn Điện, hành vi nhắm mắt làm ngơ với chuyện bất bình rõ ràng là không có cách nào làm được.

Ở trong nhận thức của rất nhiều Hồn sủng sư luôn luôn tồn tại những thứ cần bảo vệ trọng yếu hơn cả tính mạng, trong đó có một sứ mệnh quan trọng nhất là tín niệm dành cho Hồn Điện.

Ly Triển từ thuở nhỏ đã quen biết với Đình Lan, quan hệ với nhau rất tốt. Ly Triển vẫn luôn chú ý Đình Lan, yên lặng bảo vệ nữ nhi của một vị trưởng lão Mính Tiên Điện, đây chính là sứ mạng của hắn được Hồn Điện giao phó.

Nếu như ném Đình Lan vào miệng hổ chỉ vì kéo dài hơi tàn, cả đời hắn sẽ không thể tha thứ cho mình.

"Đình Lan tiểu thư, ngươi ngươi còn có Dực hệ Hồn sủng không?"

Ly Triển nắm chặc quả đấm, thanh âm đã cực kỳ suy yếu.

"Ừ, nhất định phải đánh lui bọn họ một lần, Dực hệ Hồn sủng của ta sẽ có thể bay lên."

Đình Lan thu hồi Nguyên Tố Hồn sủng bị hạn chế chính là có mục đích triệu hoán Dực hệ Hồn sủng ra chạy trốn.

"Ta nắm giữ một kỹ năng Quang hệ, trong nháy mắt buông thả kỹ năng đó thì ngươi lập tức niệm chú ngữ triệu hồi Dực hệ Hồn sủng. Ta sẽ dốc toàn lực trì hoãn đám người kia, sau đó ngươi khống chế Dực hệ Hồn sủng chạy trốn."

Ly Triển dùng hồn niệm nói với Đình Lan.

"Vậy còn ngươi?"

Đình Lan khẩn trương hỏi.

"Ta sẽ bảo Phong hệ Hồn sủng ném ra lên không trung, nhất định phải nhớ kỹ, phải không ngừng bay lên cao. Chỉ cần chần chờ một chút, ngươi và Hồn sủng sẽ bị kéo xuống lại."

Giọng nói Ly Triển cực kỳ nghiêm túc.

"Nhưng mà Phong hệ Hồn sủng của ngươi …?"

Trong lòng Đình Lan có chút chua xót, hai giọt lệ nóng đã muốn trào ra rồi.

"Đừng nhiều lời!"

Ly Triển phất tay ngăn cản Đình Lan không cho nói tiếp, dưới tình huống linh hồn thương tổn vẫn cắn răng niệm chú ngữ.

Linh hồn thương tổn sẽ tạo thành phiền toái rất khó tập trung tinh thần thi triển hồn kỹ, nhưng mà Ly Triển vẫn kiên quyết cắn đứt đầu lưỡi để khôi phục tinh thần, nhanh chóng hoàn thành kỹ năng Quang hệ.

"Liệt Quang!"

Ngay lúc đó đột nhiên thân thể hắn phát ra một quầng sáng chói lòa bao trùm phạm vi gần trăm thước.

Quầng sáng này không có tính công kích, nhưng cường độ ánh sáng cực cao có tác dụng quấy nhiễu tầm mắt và giảm bớt năng lực cảm giác của đối phương, có thể nói là kỹ năng Quang hệ này chuyên dùng để phong bế hồn niệm và thị giác. Nguồn truyện: Truyện FULL

Giờ phút này Đình Lan không dám có bất kỳ do dự, tranh thủ thời gian hiếm hoi này niệm chú ngữ triệu hồi Dực hệ Hồn sủng ra ngoài.

Sau đó nàng nhanh chóng nhảy lên trên lưng Dực hệ Hồn sủng, nhìn thoáng qua Ly Triển lộ ra thần sắc lo lắng.

"Mau lên, nhất định phải bay lên thật cao, càng cao càng tốt."

Ly Triển hét lớn một tiếng, trên người thả ra quang mang càng thêm cường thịnh, căn bản không cho đám tù nhân và Hồn sủng có cơ hội khóa định Đình Lan.

Đình Lan lập tức ra lệnh cho Dực hệ Hồn sủng bay dọc theo vách núi xông thẳng lên trời cao.

Dưới sườn núi một đoạn không xa.

Quầng sáng màu vàng kim đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư, hai người vội vàng nhắm mắt lại phòng ngừa ánh mắt bị thương tổn.

"Bọn họ ở đâu?"

Sở Mộ đang đi ở phía trước, ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú thi triển ra kỹ năng Cực Ảnh tăng cường tốc độ lên vài phần.

Tia sáng màu đen lướt qua sơn đạo nhanh như chớp, trong quá trình Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú đi tới đã lặng lẽ ẩn mình vào trong bóng tối bên dưới vách đá.

Đình Lan đã bay lên đến độ cao trăm thước, khoảng cách này có thể thoát khỏi phần lớn Hồn sủng công kích.

Chẳng qua là trong lúc đang bay lên, thân thể Đình Lan bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, bởi vì đến lúc này nàng mới nhớ ra Ly Triển căn bản không có Phong hệ Hồn sủng.

Ly Triển đã không có Phong hệ Hồn sủng, dưới tình huống linh hồn bị thương chắc chắn không có khả năng nhảy lên tới độ cao này.