Sủng Mị

Chương 615: Tù nhân cấp chín-Phế vật Đoạn Tân Trạch




Cho nên ở trong cảnh thứ tám, Sở Mộ phải thu thập số lượng lớn chiếc nhẫn tù nhân mới có hi vọng nắm giữ thêm một con Hồn sủng cường đại, tiến vào cảnh thứ chín cũng bảo đảm hơn một chút.

"Chúng ta đi thôi." Sở Mộ nói với Diệp Khuynh Tư.

Khuynh Tư gật đầu một cái, nhảy lên trên lưng Tử Sam Mộng Thú đi theo Sở Mộ tiến về phía trước.

Nhìn đi bóng lưng Sở Mộ ở phía trước, Diệp Khuynh Tư khẽ mím môi trầm tư trong chốc lát, con ngươi lặng lẽ phát ra một luồng quang mang kỳ lạ, hạ thấp thanh âm xuống hỏi:

"Sở Mộ, sau Thiên Hạ Quyết ngươi tính toán đi đâu? Hay là dừng lại ở Thiên Hạ thành?"

"Hẳn là không, ta sẽ tiếp tục hướng đông." Sở Mộ hồi đáp.

"Tại sao?" Diệp Khuynh Tư hỏi.

"Có một lão nam nhân nói cho ta biết, hướng đông chính là con đường đi tới."

Sở Mộ cũng không quay đầu lại, vừa trả lời vừa dò đường phía trước.

Khuynh Tư gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi không nói gì thêm gì nữa.

Có lẽ Sở Mộ đã nhận ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn mới phát hiện Diệp Khuynh Tư đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười vui vẻ hỏi:

"Khuynh Tư, nàng đi cùng chứ?"

"Có lẽ thế!" Diệp Khuynh Tư đáp lại một tiếng.

"Có lẽ?"

Hai hàng lông mày của Sở Mộ liền chặp lại thành một đường, tăng thêm thanh âm hỏi lại.

"Nhất định!"

Diệp Khuynh Tư mở to hai mắt lườm lườm Sở Mộ (liếc mắt đưa tình), cũng thay đổi giọng nói trả lời.

"Vậy thì tốt!"

Giữa trưa, ánh nắng chiếu xuống Thiên Thọ sơn biến đại địa thành một màu vàng rực, nham thạch hai màu xám đen hấp thu năng lượng dần dần tỏa ra nhiệt lượng nóng hổi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy khói trắng bốc lên hòa chung vào sương mù chung quanh vực sâu. Đó chính là hơi nước ẩn trong lòng núi đang từ từ bốc hơi.

Khí trời Thiên Thọ sơn vạn dặm không mây, cả ngọn núi lơ lửng một tầng hơi nóng khiến cho tất cả mọi người chảy mồ hôi đầm đìa. Nếu hoạt động vào lúc này sẽ hao phí rất nhiều thể lực.

Đi vòng qua vách đá quanh co là một sơn đạo (đường núi) khác, một gã nam tử mặc y phục đơn sơ, cởi chân trần đang bước đi trên con đường nham thạch nóng hổi.

Mỗi lần nam tử này bước đi sẽ bốc lên một luồng khói trắng phía dưới chân. Bước tiến của hắn rất chậm, giống như là mỏi mệt không chịu nổi, vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán nhưng không rên rỉ một tiếng nào.

Ngón tay của hắn khô héo gầy trơ xương, vị trí ngón trỏ là một chiếc nhẫn ngoại hình đặc thù, đó không phải là không gian giới chỉ dành cho Hồn sủng sư, mà là một chiếc nhẫn dấu hiệu của tù nhân.

"Ầm!"

Bỗng nhiên từ sau lưng nam tử này truyền đến thanh âm Hồn sủng chạy tới.

Bụi mù bốc lên cuồn cuộn, phía dưới sơn đạo là sáu gã tù nhân cưỡi mười đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh đang lao tới như bay. Bọn họ hành động cực kỳ liều lĩnh, thế tới hung hăng bức người tựa như không sợ đánh động những người khác. Hiển nhiên là một đám tội đồ cùng hung cực ác, không việc gì không làm rồi.

"Phía trước có người, dừng lại cho ta."

Cầm đầu là một gã nam tử chừng bốn mươi tuổi, hắn mặc y phục của Hồn sủng sư trẻ tuổi, có lẽ đã từng cướp bóc từ trên người tuyển thủ cảnh thứ tám. Trên tay hắn là chiếc nhẫn tù nhân cấp tám đã bại lộ thân phân chân thật.

"Thạch Dũng, người này hình như hơi quen?"

Bên cạnh gã thủ lĩnh là một gã tù nhân cấp bảy nhỏ giọng nói.

"Mê Cung tù ngục lớn như vậy, có tù nhân nào chúng ta không quen mặt?"

Một gã tù nhân cấp bảy khác liền lên tiếng giễu cợt.

"Không cần quản hắn là ai, không vào đội ngũ thì đi chết."

Thủ lĩnh tù nhân Thạch Dũng lạnh giọng nói.

Sau khi nói xong, thủ lĩnh Thạch Dũng chợt phát hiện cái gã tù nhân phía trước còn đang tiếp tục leo trèo, làm như hoàn toàn không thấy nhóm người bọn họ tồn tại.

"Dám không nhìn Thạch Dũng ta? Đúng là chán sống rồi."

Thủ lĩnh tù nhân Thạch Dũng tức giận mắng lớn, khống chế Hồn sủng phóng tới chỗ gã tù nhân độc hành kia, rõ ràng là muốn trực tiếp đạp chết hắn.

"Ầm!"

Thạch Dũng đang ngồi trên lưng một con Giáp thú thống lĩnh cao tới năm thước, trong quá trình di chuyển cả sơn đạo cũng phải run rẩy phát ra thanh âm "ùng ùng". Nếu như đạp lên thân người khẳng định sẽ nát bét như tương.

"Đi tìm chết!"

Ánh mắt Thạch Dũng cực kỳ tàn nhẫn, khi còn cách gã tù nhân độc hành kia khoảng chừng hai mươi thước, hắn hạ lệnh cho Giáp thú thống lĩnh thi triển kỹ năng.

Mà lúc này gã tù nhân độc hành kia rốt cuộc ý thức được phía sau có công kích uy hiếp, vốn đang đi tới bỗng nhiên dừng bước lại, bàn chân bỏng rộp đạp lên nham thạch hình như không hề có cảm giác đau đớn. Hắn chậm rãi xoay người, cặp mắt màu vàng nhợt nhạt khác hẳn người bình thường bỗng nhiên thả ra lệ khí của hung thú tập trung vào người Giác Giáp Thú thống lĩnh đỉnh phong.

Lực lượng hồn niệm cường đại nhất thời biến thành một luồng năng lượng lạnh như băng tiến vào trong thế giới tinh thần của Giác Giáp Thú.

Giác Giáp Thú đang cắm đầu chạy tới đột ngột run lên mấy cái, thân thể khổng lồ lập tức cứng ngắc, khí thế thô bạo mười phần biến mất triệt để, chỉ còn lại thần sắc hoảng sợ tột đỉnh.

Đồng dạng như thế, gã thủ lĩnh tù nhân Thạch Dũng đang cưỡi Giác Giáp Thú cũng bị ánh mắt đáng sợ kia ngó chừng, cả người hắn cũng rơi vào trạng thái tê liệt.

"Ngươi … ngươi là … ngươi là … "

Tù nhân cấp tám Thạch Dũng mới vừa rồi còn đang hùng hổ lao tới lộ ra vẻ mặt vô cùng quái dị, từng giọt mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, thanh âm đứt gãy như là hụt hơi.

"Đoạn … Đoạn … Tân Trạch ngươi là … Đoạn Tân Trạch?"

Rốt cuộc thủ lĩnh tù nhân Thạch Dũng đã nhận ra thân phận của gã tù nhân đáng sợ này.

Thạch Dũng là tù nhân cấp tám nên có thể chèn ép cả đám tù nhân cấp bảy, tự đưa mình lên làm thủ lĩnh, với thực lực của hắn đúng là có tư cách hoành hành ngang ngược với phần lớn những người có mặt trên Thiên Thọ sơn.

Nhưng mà hiện tại xuất hiện ở trước mắt hắn chính là Đoạn Tân Trạch, một gã tù nhân cấp chín.

Đây là một kẻ thực lực mạnh đến mức kinh khủng, tàn ác đến mức làm cho người nghe tới là sởn tóc gáy. Tù nhân cấp chín không phải là nhân vật để cho một Hồn sủng sư tầm thường như Thạch Dũng trêu chọc.

Gã tù nhân xoay người thời điểm, những khác năm gã tù nhân cấp bảy hơn là một sắc mặt trắng bệch nơm nớp lo sợ nhìn cái này tại Mê Cung tù trong ngục xú danh rõ ràng vừa hung tàn vô cùng nam tử.

"Chớ có khẩn trương, ta bây giờ chỉ có một hồn."

Đoạn Tân Trạch nở nụ cười cực kỳ khó coi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vn

Tính cách và bề ngoài Đoạn Tân Trạch rất giống ca ca Đoạn Tân Hà của hắn, trời sinh đã làm cho người ta sinh chán ghét, khuôn mặt kinh tởm bất kể là cười hay khóc đều có thể trực tiếp hù chết cả đám tiểu hài tử hoặc nữ nhi yếu bóng vía.

Thạch Dũng tự biết rõ vị trí của mình đang đứng, coi như là Đoạn Tân Trạch chỉ có một hồn cũng dư sức đối phó cả nhóm bọn họ, bởi vì một hồn của người này có thể tạo ra vô số phân thân Lam Thực Trùng Quái.

"Đoạn … Đoạn đại ca, chúng ta … chúng ta bây giờ tình cảnh giống nhau, cho nên … nên..."

Thạch Dũng vội vàng hấp tấp nhảy xuống khỏi lưng Giáp thú thống lĩnh, bộ dạng co rúm lại như người hầu trung thành nhất.

"Ngươi mới vừa nói cái gì nhỉ? Hoặc là nhập đội ngũ, hoặc là chết?"

Đoạn Tân Trạch ngó chừng Thạch Dũng, hai mắt khẽ híp lại có ý trêu đùa.

"Không không không, chúng ta gia nhập, chúng ta gia nhập đội ngũ của ngài, hết thảy nghe ngài phân phó."

Thạch Dũng ăn nói cực kỳ khép nép, sợ hãi xua tay lia lịa hoàn toàn mất đi khí thế oai hùng lúc trước.

"Thạch Dũng đại ca …!"

Vào lúc này một gã tù nhân cấp bảy truyền hồn niệm vào trong tai Thạch Dũng:

"Thạch Dũng đại ca, ta nghe nói tất cả Hồn sủng cấp quân chủ trở lên của Đoạn Tân Trạch đều bị phong ấn hoặc giết chết. Hắn chỉ có thể triệu hồi ra một con mười đoạn Lam Thực Trùng Quái thống lĩnh đỉnh phong, thật ra không cần phải sợ hắn."