Sủng Mị

Chương 614: Cơ hội kiếm tiền




"Ý của ta là nàng không hề đáng sợ, nàng đối xử với ta tốt như vậy."

Sở Mộ trực tiếp thay đổi giọng nói, giở chiêu da mặt dày một bước ép sát Diệp Khuynh Tư.

"Ai đối xử với ngươi tốt? Chẳng qua là … chẳng qua là ngươi giúp ta rất nhiều, ta mới giúp ngươi lại."

Diệp Khuynh Tư cảm giác được Sở Mộ đang cố ý tiếp cận, giọng nói càng lúc càng nhỏ, trái tim đập rộn lên.

Cuối cùng Diệp Khuynh Tư chịu không được xấu hổ vội vàng chạy ra xa, dùng hai tay che gương mặt nóng hổi trốn ra sau một tảng đá.

Lúc nãy Sở Mộ cố ý cúi đầu xuống dự định hôn nàng một cái, Diệp Khuynh Tư bị khí tức nam tử của Sở Mộ áp tới lập tức trái tim nhảy loạn, làm gì còn rảnh rỗi mang tâm tình oán trách nữa chứ.

Sở Mộ cười cười đắc ý nhìn Diệp Khuynh Tư trốn tránh ra sau tảng đá, gương mặt đỏ hồng của nàng thật sự là xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng hỏa hầu của hắn còn chưa đủ, xem ra sau này phải tìm cơ hội cẩn thận tiếp xúc, xâm nhập bồi dưỡng một chút tình cảm.

Thật ra Sở Mộ không biết mình thích Diệp Khuynh Tư từ lúc nào, có lẽ lúc ban đầu gặp phải Diệp Khuynh Tư đã bị nét thanh nhã, lạnh lùng, cơ trí của nàng hấp dẫn. Sau đó theo quá trình tiếp xúc cảm giác tốt đẹp tăng trưởng thành ưa thích, hắn hoàn toàn không có phát giác được là vì mọi thứ diễn ra vô cùng tự nhiên. Bây giờ tích quá trình lũy tương đối đầy đủ, Sở Mộ mới chân chính ý thức được Diệp Khuynh Tư đã chiếm cứ một vị trí rất lớn trong tâm trí mình. Đặc biệt là hình bóng Diệp Khuynh Tư yếu ớt úp mặt vào tường khóc ở Tây Nhai đã đánh động trái tim Sở Mộ. Ngay lúc đó tức giận vô hình dâng lên khiến cho Sở Mộ mất đi khống chế, lúc đó hắn đã nhận ra mình quan tâm đến nàng, không muốn nàng bị một chút ủy khuất và đau khổ.

"Sở Mộ, mau tới!"

Bỗng nhiên Diệp Khuynh Tư dùng hồn niệm truyền vào trong thế giới tinh thần của Sở Mộ.

"Tại sao?"

Sở Mộ phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Khuynh Tư.

"Ôm ta!" Diệp Khuynh Tư hạ thấp giọng xuống, nói nhỏ.

Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, sau đó bất chợt hai mắt sáng rực lên, Diệp Khuynh Tư có tính giác ngộ cao như vậy từ lúc nào nhỉ? Chẳng lẽ lại động tình nhanh như vậy?

"Mộng Thú của ta cảm nhận được một tia hồn niệm dao động ở phía dưới, hơn nữa đứng ở chỗ này sẽ có cảm giác bị nhìn trộm."

Diệp Khuynh Tư dùng hồn niệm nói với Sở Mộ.

Trong lúc nói chuyện, Diệp Khuynh Tư giả vờ thân mật với Sở Mộ, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua hông chủ động ôm chặt thân thể hắn.

Sở Mộ há miệng cười khổ, xem ra lúc nãy mình suy nghĩ lung tung mất rồi.

Sở Mộ hiểu được ý định của Diệp Khuynh Tư, chỉ có điều hắn không hề ngụy trang, mà vô cùng oai phong, hào hùng giang rộng vòng tay ôm lấy Diệp Khuynh Tư, tận tình hưởng thụ thân thể mềm mại của mỹ nhân, Đồng thời buông thả hồn niệm ra chung quanh dò xét tình huống.

Lúc ban đầu Sở Mộ không có nhận ra điều gì khác thường, nhưng mà dựa vào kinh nghiệm của Sở Mộ thì vách núi phía dưới có một vùng khí lưu hỗn loạn, rất có thể là có người ẩn núp.

Sở Mộ tập trung hồn niệm vào vị trí đó quả nhiên phát hiện một luồng khí tức yếu ớt, hơn nữa khí tức này có vẻ quen thuộc.

"Như thế nào?"

Diệp Khuynh Tư dán mặt vào vai Sở Mộ, hơi thở tỏa ra mùi thơm phả vào tai hắn.

"Là thủ lĩnh của nhóm tù nhân trước kia, Thái Kế." Sở Mộ thấp giọng nói.

Lúc trước hai người Sở Mộ trốn dưới con suối đã nghe thấy bốn gã tù nhân nói chuyện, mấy người khác đã tiết lộ thân phận Thái Kế là tù nhân cấp tám.

"Đúng là rất có nhã hứng, ở địa phương này cũng dám thân mật, quả nhiên là một đám thanh niên không biết sống chết. Cái tên tiểu tử Yểm Ma cung lười hạ thủ đối với các ngươi, nhưng ta đây không ngần ngại làm chuyện đó."

Ánh mắt Thái Kế nhìn thấy tình hình phía trên liền phát ra tia sáng âm lãnh.

Hồn sủng của Thái Kế đang lặng lẽ bám vào sau vách núi, chuẩn bị tiến hành đánh lén Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư.

Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư ôm nhau không có hưởng thụ cảm giác say đắm kia, ánh mắt bọn họ đang lập lòe hàn quang, an tĩnh chờ đợi 200 triệu kim tệ mắc câu.

Hồn sủng của Thái Kế làm một đầu Ảnh Chiêu, thực lực mười đoạn cấp thống lĩnh đỉnh phong.

Con Hồn sủng thống lĩnh đỉnh phong này lực lượng có hắc ám, cho nên năng lực ẩn giấu trong bóng tối rất tốt. Trong lúc Ảnh Chiêu bò dọc theo vách đá thật sự không thể thấy rõ thân ảnh của nó.

Ảnh Chiêu đang từng bước tiếp cận, hiện tại chỉ còn cách Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư không tới ba mươi thước. Ở khoảng cách này nếu không có bất kỳ đạo phòng ngự nào thì Hồn sủng sư nhất định sẽ bị một kích mất mạng.

"Ảnh Nhận."

Trên mặt Thái Kế nở nụ cười lạnh lẽo, hạ chỉ lệnh cho Ảnh Chiêu cấp thống lĩnh đỉnh phong công kích.

Thân thể Ảnh Chiêu nhẹ nhàng rung động từ từ xuất hiện ở mép vách đá, nhưng nó không có lập tức công kích, mà vẫn tiếp tục bò tới trước thêm một đoạn nữa.

"Ảnh Nhận."

Thái Kế lại phát ra mệnh lệnh công kích một lần nữa.

Thứ sủng cuối cùng vẫn là thứ sủng, ngay cả phản ứng cũng chậm trễ như vậy. Nếu như là chủ sủng thì nó sẽ lập tức lao ra trong nháy mắt. Trong lòng Thái Kế âm thầm bất mãn đối với Ảnh Chiêu của mình.

Nhưng mà hắn phát ra mệnh lệnh lần thứ hai cho Hồn sủng, nhưng Ảnh Chiêu cấp thống lĩnh đỉnh phong vẫn không có công kích. Thân thể màu đen vẫn dán sát vách đá tiếp tục bò tới, lúc này đã tới vị trí cách Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư hai mươi thước.

Thái Kế tức giận cắn chặt hàm răng, hắn đã ý thức được có điểm gì đó không đúng.

Cho dù Ảnh Chiêu phản ứng chậm lụt cỡ nào cũng không thể không có phản ứng sau khi nhận lệnh lâu như vậy.

"Mộng Thú."

Thái Kế tỉnh ngộ trong giây lát, híp mắt lại nhìn tới liền phát hiện Dạ Lôi Mộng Thú và Tử Sam Mộng đang phát ra tia sáng mờ ảo. Thì ra chúng nó đang sử dụng năng lực mộng cảnh khống chế tinh thần Ảnh Chiêu.

"Đáng giận, không ngờ lại bị phát hiện."

Sắc mặt Thái Kế trở nên âm trầm giận dữ.

Nếu như đánh lén không thành công, hắn chỉ có hai con thứ sủng không có cách nào chống lại hai người này. Vì thế Thái Kế không thèm quản Ảnh Chiêu đang bị khống chế tinh thần, vội vàng nhảy lên lưng một con yêu thú nhảy xuống khe sâu. Hắn lựa chọn chạy trốn vô cùng quyết đoán.

"Tần, Cụ Phong, cuốn hắn lên."

Sở Mộ hiển nhiên sẽ không để cho hai trăm triệu kim tệ chạy trốn dễ dàng như vậy, Phược Phong Linh đã mai phục từ sớm lập tức phát động công kích.

Phược Phong Linh không cần niệm chú ngữ, cặp mắt trong suốt khẽ lóe lên quang mang sắc lạnh. Theo cánh tay giơ lên liền thả ra một đạo Cụ Phong cấp chín quét ngang khe sâu, Thái Kế và yêu thú liền bị cuồng phong bay ngược lên trên cầu đá.

"Yêu thú của hắn là một con mười đoạn Hồn sủng chuẩn quân chủ, không thể khinh thường rồi."

Diệp Khuynh Tư lập tức nhận ra thực lực của con yêu thú kia, vội vàng nhắc nhở Sở Mộ.

Phược Phong Linh Cụ Phong thi triển kỹ năng chỉ có thể tạo ra tác dụng choáng váng đối với Thái Kế và Hồn sủng của hắn. Sau khi Thái Kế bay lên cầu đá lập tức điều chỉnh lại trạng thái, biết có trốn cũng không thoát nên tức giận khống chế mười đoạn chuẩn quân chủ lao tới Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư.

"Dạ, Ti Dạ."

Sở Mộ trước tiên ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú thả ra kỹ năng lĩnh vực.

Nếu không có lĩnh vực Ti Dạ, chín đoạn ba giai Dạ Lôi Mộng Thú rất khó né tránh mười đoạn chuẩn quân chủ công kích.

Lúc này đã là ban đêm, Dạ Lôi Mộng Thú gào thét một tiếng vang dội trường không, màn đêm đen nhánh tức thì xuất hiện một tầng khí tức hắc ám nồng nặc bao phủ. Khu vực chung quanh cây cầu đá biến thành một mảng tối thui đưa tay không thấy được năm ngón, ngay cả ánh sao cũng không thể chiếu xuyên qua.

Mộng đồng (mắt) của Dạ Lôi Mộng Thú lóe lên quang mang nhìn sang Diệp Khuynh Tư, đây là nó giúp cho tầm nhìn của Diệp Khuynh Tư không bị kỹ năng lĩnh vực ảnh hưởng.

Diệp Khuynh Tư nhanh chóng khôi phục thị giác và cảm giác, mắt thấy mười đoạn chuẩn quân chủ mang theo khí thế mãnh liệt công đến, Diệp Khuynh Tư lập tức ra lệnh cho Bàn Mộc Linh bố trí hàng loạt rễ cây hai bên vách đá, chỉ lát sau đã hình thành bức tường rễ cây chằng chịt ngăn cản phía trước mặt.

"Vụt vụt vụt!"

Mười đoạn chuẩn quân chủ lực lượng kinh người, Bàn Mộc Linh bố trí tường rào chỉ gây một chút trở ngại cho hành động của nó, sau đó từng dãy rễ cây lần lượt bị nó xông phá.

"Chút ít năng lực cỡ đó cũng muốn ngăn cản ta? Ha ha ha!"

Thái Kế cười rú lên cuồng vọng, khống chế mười đoạn yêu thú lao thẳng về phía Dạ Lôi Mộng Thú, rõ ràng là bí quá hoá liều muốn đi giải cứu Ảnh Chiêu thoát khốn.

"Ầm ầm!"

Mười đoạn yêu thú lao tới đánh vỡ tảng đá ngăn cản trước mặt, vô số đá vụn nổ tung bắn ra bốn phía, một số rơi thẳng xuống vực sâu hun hút.

Diệp Khuynh Tư khống chế Tử Sam Mộng Thú nhảy lên cao, Mộng Giác màu tím nổi lên từng đợt rung động kỳ lạ. Sau đó đột nhiên bắn ra một đạo một làn sóng tinh thần truyền vào trong thân thể mười đoạn Hồn sủng chuẩn quân chủ.

Đầu mười đoạn Hồn sủng hung tàn này trúng tinh thần công kích bỗng nhiên xuất hiện dấu hiệu mỏi mệt, hai mắt vô thần, tốc độ chậm lại rất nhiều.

Khi mười đoạn chuẩn quân chủ chạy đến gần Tử Sam Mộng Thú thì khí thế toàn thân hoàn toàn biến sạch, bộ dạng rệu rã cực kỳ quỷ dị.

"Đừng có bị kỹ năng tinh thần ảnh hưởng."

Thái Kế đã nhận ra Hồn sủng của mình biểu hiện khác thường, nhất thời giận dữ quát lớn.

Thái Kế bị phong ấn linh hồn nên không có cách nào thi triển hồn kỹ, nhưng hắn vẫn có thể dùng hồn niệm xung kích thế giới tinh thần Hồn sủng của mình.

Thực lực năm niệm Hồn Chủ buông thả tinh thần xung kích cực mạnh, cũng đủ để mười đoạn chuẩn quân chủ từ trạng thái thần thần bừng tỉnh.

"Rống rống rống!"

Sau khi nghe thấy tiếng chủ nhân và tinh thần xung kích, đầu cuồng thú lập tức gầm thét một trận vang dội, cặp mắt vốn ảm đạm lại tỏa ra sát khí dày đặc, bắt đầu hùng hổ đánh tới Tử Sam Mộng Thú.

Phần đuôi Tử Sam Mộng Thú xuất hiện một đạo quang mang màu tím, dần dần lưu chuyển lên đến giữa lưng rồi nhuộm cả người Tử Sam Mộng Thú thành một màu tím rực rỡ.

"Ầm!"

Mười đoạn chuẩn quân chủ bộc phát ra lực lượng Thú hệ cuồng bạo xông thẳng vào đối phương, nhưng thực tế đó chỉ là ảo ảnh lưu lại. Cuối cùng do lực quán tính quá mạnh đẩy nó húc đầu vào vách núi cách đó không xa, đợt va chạm khiến cho vách núi chấn động liên hồi. Đá núi nơi này vốn kiên cố hơn nham thạch khác gấp mấy lần vẫn không chịu nổi lực lượng cường đại bắt đầu xuất hiện vết nứt lan tràn ra y như mạng nhện.

Đầu mười đoạn Hồn sủng chuẩn quân chủ này đúng là mạnh mẽ kinh người, nếu như Tử Sam Mộng Thú né tránh chậm một chút khẳng định sẽ bị thương nặng.

Nhìn thấy Hồn sủng đối phương đã thối lui, Thái Kế lập tức mỉm cười đắc ý. Bởi vì nơi này rất gần Ảnh Điêu của hắn, nếu không bị tổn thất Hồn sủng thì hắn vẫn có thể đủ tiếp tục phục kích đám tuyển thủ nhằm miễn giảm tội danh.

Thái Kế nhanh chóng buông thả hồn niệm ra phạm vi ba mươi thước, bắt đầu tìm kiếm khu vực chung quanh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Kỹ năng Ti Dạ có hiệu quả cực mạnh, lúc trước Thái Kế chỉ biết dựa vào man lực đâm đầu vọt tới, hoàn toàn không thèm để ý đoạn đường đi qua. Bây giờ Thái Kế sử dụng hồn niệm tìm kiếm Ảnh Chiêu trong không gian tối đen như mực này, thế nhưng dò xét hồi lâu vẫn không thể tìm ra tung tích của nó.

"Ngao!"

Bỗng nhiên từ trong lĩnh vực Ti Dạ truyền ra một tiếng hét thảm, ngay sau đó là máu tươi sềnh sệch lan tràn tới dưới chân Thái Kế.

Thái Kế vô cùng kinh hãi, một luồng tinh thần đứt gãy đột nhiên đánh thẳng vào linh hồn hắn.

Sắc mặt Thái Kế tái nhợt trong nháy mắt, gân xanh nổi lên từng cục dữ tợn, bộ dạng đau đớn như không muốn sống.

Linh hồn thương tổn hiển nhiên là đến từ Ảnh Chiêu. Trong lúc Sở Mộ ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú buông thả lĩnh vực Ti Dạ che kín tầm mắt và năng lực cảm giác của Thái Kế đã lặng lẽ di dời Ảnh Chiêu đang bị khống chế sang nơi khác. Sau đó mới xuất thủ giết chết con Hồn sủng này.

Hồn sủng sư bị thương linh hồn chính là lúc yếu ớt nhất, Sở Mộ canh đúng thời gian, ngay khi vừa giết chết Ảnh Chiêu lập tức ra lệnh cho Phược Phong Linh phát động công kích.

Ở thời điểm này Phược Phong Linh đã hai giây rảnh rỗi, đoạn thời gian ngắn ngủi này cũng đủ để Phược Phong Linh thi triển kỹ năng Phong hệ cao cấp.

"Vù vù vù vù!"

Khí lưu mãnh liệt dẫn động cả màn sương mù phía dưới vực sâu, sau đó hình thành một cơn lốc dao động theo quy tắc kỳ lạ.

Lực lượng Độn Phong lúc ban đầu chỉ có thể lay động cục đá nho nhỏ, sau đó dần dần tăng cường biến thành Lệ trảo và Phong nhận đủ sức chém nát đá tảng trên núi.

"Vù vù vù!"

Thanh âm gió biến thành cuồng phong gào thét bên tai Thái Kế. Từ vị trí này không có khả năng ẩn núp hay né tránh, vì thế hắn vội vàng khống chế mười đoạn chuẩn quân chủ chạy trốn đến địa phương sức gió yếu nhất.

"Nhiên Mộc Tỏa Liên."

Bàn Mộc Linh của Diệp Khuynh Tư vốn không phải là bài biện, mười đoạn chuẩn quân chủ mới vừa di động thì dưới mặt đất đã xuất hiện một đám rễ cây quấn quanh con tứ chi yêu thú, giữ chặt nó cố định trên mặt đất.

Thái Kế rốt cuộc lộ ra thần sắc sợ hãi, con ngươi hắn trừng lớn cực kỳ kinh dị, ánh mắt nhìn vào Độn Phong khổng lồ ở trong màn sương mù, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy.

Lực lượng Độn Phong bỗng nhiên duỗi dài ra, đầu đuôi nối liền biến thành hai đạo Độn Phong Quỷ Nhận có đường kính trăm thước.

"Vụt vụt!"

Hai tiếng xé gió vang lên sắc bén, Độn Phong Quỷ Nhận vẽ ra một luồng sáng đen bạc đâm thẳng vào người mười đoạn chuẩn quân chủ.

Thân thể mười đoạn chuẩn quân chủ bị Độn Phong Quỷ Nhận công kích tạo thành thương thế tương đối lớn, thậm chí còn có dư lực đẩy nó lùi ra sau mấy thước nện lưng vào vách đá cứng rắng.

Hai lần va chạm kịch liệt đã hoàn toàn phá hủy kết cấu đá núi, từng tảng đá lớn theo vết nứt bắt đầu lăn xuống phát ra thanh âm cường liệt.

"Phụt!"

Máu tươi từ trên người mười đoạn Hồn sủng chuẩn quân chủ phun trào như suối, phạm vi bắn ra hơn mười thước đỏ lòm một mảnh.

Sở Mộ biết Phược Phong Linh đánh một kích không thể nào trực tiếp giết chết mười đoạn Hồn sủng chuẩn quân chủ, cho nên hắn lập tức ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú ngưng tụ Hủy Quang tiến hành oanh kích một lần nữa.

Diệp Khuynh Tư đồng thời hạ chỉ lệnh cho Bàn Mộc Linh và Tử Sam Mộng Thú chuẩn bị công kích. Cứ mỗi đạo kỹ năng đánh tới lại ép mười đoạn chuẩn quân chủ lún vào sâu hơn, kỹ năng liên tục oanh kích khiến cho vách núi gần như không chịu nổi, đỉnh chóp đã lung lay chờ đổ.

Sau khi hợp lực tiến công một loạt kỹ năng uy lực cường đại, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư tạm thời cho dừng công kích để xem xét tình hình.

"Không có khí tức sinh mệnh nữa rồi, 200 triệu kim tệ tới tay."

Trên mặt Sở Mộ hiện lên một nụ cười sảng khoái, ánh mắt nhìn vào khe nứt tựa như thấy kho tàng vậy.

"Xem ngươi kìa? Làm như chuẩn bị đi hốt cả đám tù nhân trong cảnh thứ tám vậy." Diệp Khuynh Tư cười nói.

Cường hóa Phược Phong Linh cần phải có một khoản tài chính rất lớn, ngoại trừ Phược Phong Linh ra thì hắn còn có những Hồn sủng khác. Vào lúc này Sở Mộ đúng là đang muốn lợi dụng quy tắc cảnh thứ tám này để tranh thủ kiếm tiền chi tiêu.

"Quy tắc này … hà hà … chính là cơ hội kiếm tiền thật tốt."

Sở Mộ nhếch môi cười cười nham nhở.

Sở Mộ tiến về phía đống đá vụn hỗn độn, từ trong khe đá vỡ vụn lấy ra chiếc nhẫn tù nhân cầm trong tay.

Sở Mộ đoán chừng cường hóa Phược Phong Linh đến cao đẳng quân chủ sẽ hao phí 2 tỷ kim tệ. Thật ra linh vật trị giá một tỷ cũng có thể cường hóa Phược Phong Linh trên một tỷ lệ nhất định, nhưng thay vì dùng linh vật có khả năng thất bại thì Sở Mộ tình nguyện trực tiếp bỏ ra thêm một khoản tiền thu mua linh vật cao cấp có tỷ lệ thành công cao hơn. Có như vậy mới bảo đảm tính an toàn, lỡ may cường hóa thất bại vừa mất tiền vừa làm cho Hồn sủng giảm sút tinh thần.