Sủng Mị

Chương 589: Vực sâu trong lòng núi-Sào huyệt Ngô Công




Cự Sơn Đông Lộc là một lãnh thổ diện tích rộng lớn, bên trong đó rừng rậm và sơn mạch luân phiên nối liền nhau tạo thành một loại địa hình đặc thù. Đôi khi xuất hiện các mảnh đất bằng phẳng, cỏ dại mọc cao bằng đầu người tựa như đại dương xanh lục chập chờn theo làn gió.

Mục tiêu cuối cùng của Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa chính là bờ đông Thần Hồ, ẩn trong rừng rậm nguy cơ tứ phía.

Lúc này ở dưới chân núi, nữ chủ thượng đứng trên một tảng đá to, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm sườn núi phía trước.

Bên cạnh nữ chủ thượng chính là Phan Trịnh vừa mới bị thương linh hồn, Phan Trịnh bây giờ chỉ có thể triệu hoán hai con Hồn sủng, một con trong đó chịu trách nhiệm hộ tống Trầm Dịch Thành bị trọng thương gần chết.

"Chủ thượng, tại sao không đi nữa?" Phan Trịnh mở miệng hỏi.

"Các ngươi ở lại chỗ này đợi một chút." Nữ chủ thượng nói.

Phan Trịnh không biết rõ nguyên nhân trong đó, hiện tại phần lớn các tuyển thủ khác đã tiếp cận khu vực sơn mạch này. Nếu đi thêm đại khái nửa ngày sẽ tới được mục tiêu, theo lẽ thường lúc này bọn họ nên tranh thủ thời gian vượt qua Mê giới mới đúng.

"Chủ thượng lo lắng Lăng Hà? Trong số tuyển thủ bậc thang thứ hai căn bản không có người nào đủ sức chống lại hắn, huống chi còn có nhiều sát thủ như vậy tồn tại. Tiểu công chúa Yểm Ma cung và Hồn Điện Sở Thần làm sao địch nổi hắn? Nếu như không có kỹ năng dung hợp kia, ngay cả ta muốn giết hắn cũng rất đơn giản." Phan Trịnh nói.

Nữ chủ thượng không nói lời nào, chẳng qua là ra lệnh cho Phan Trịnh chờ đợi ở chỗ này, sau đó tự mình leo lên núi.

Phan Trịnh hiển nhiên không dám làm trái mệnh lệnh của nữ chủ thượng, đành phải đứng ở nơi đó nhìn nữ chủ thượng tiến vào trong sơn động.

Nữ chủ thượng chậm rãi đi vào sơn động đen thui, ánh mắt nàng dần dần phát ra tia sáng mờ nhạt.

Trong quá trình nàng bước vào sơn động, vạt áo trên người bỗng nhiên bay lên tựa như có lực lượng vô hình nào đó nâng đỡ cơ thể nàng, khí thế cường đại theo đó bộc phát toàn diện.

Chung quanh của nàng có rất nhiều cặp mắt đỏ ngầu, đó là những sinh vật Trùng hệ sống trong sơn động. Nhưng khi nữ chủ thượng đi ngang qua, những sinh vật kia đều bị khí thế của nàng dọa cho sợ hãi vội vàng trốn vào trong sào huyệt, không dám xuất hiện ở bên ngoài nữa.

Theo một đường nàng từ từ đi tới, bộ dạng giống như được giải trừ phong ấn trên người vậy, toàn thân bao phủ một tầng khí tức hắc ám lạnh lẽo đáng sợ. Cho dù là sinh vật hung tàn cũng không dám nhích lại gần nàng.

Ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn thẳng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nét cao ngạo không gì sánh nổi. Khí chất lạnh băng khiến cho người ta vừa kính vừa sợ, chỉ dám đứng xa mà nhìn.

Đi đến lối rẽ đầu tiên, nữ chủ thượng nhắm hai mắt lại bắt đầu cảm giác vị trí Sở Mộ.

Chỉ lát sau nàng chậm rãi mở mắt ra, trực tiếp rẽ sang một thông đạo không có một chút do dự, tựa như đã khẳng định bên phía đó chính là con đường Sở Mộ từng đi qua.

Bên trong sơn động luôn có một vài thanh âm kỳ quái, lâu lâu lại có bóng đen đột nhiên di động vụt qua rồi nhanh chóng chui vào trong đường ngang lối tắt. Ẩn trong bóng tối dày đặc chính là vô số nguy cơ tiềm tàng có thể cướp đoạt sinh mạng của bất kỳ sinh vật nào.

Mỗi một con Thiên Túc Ngô Công có hình thể dài hơn mười thước, đây là chủng tộc Hồn sủng được mệnh danh là quái vật khổng lồ chân chính. Thế mà sơn động trong lòng núi lại rộng lớn tới mức có thể dung nạp được rất nhiều tộc quần Ngô Công sinh sống.

"Băng Oánh, Lăng Băng Nhận."

Cẩn Nhu công chúa nhỏ giọng hạ chỉ lệnh cho Hồn sủng của mình.

Thân ảnh Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ từ từ mở rộng ra, trảo nhận tràn đầy sương lạnh đánh thẳng tới vách sơn động.

"Xẹt xẹt xẹt!"

Thiên Túc Ngô Công không thể nào ngăn cản nổi một kích sắc bén này, thân thể dài mười thước bị trảo nhận cắt thành mấy khúc rơi xuống mặt đất.

Cẩn Nhu công chúa thu hồi hồn niệm trở lại, nhìn lướt qua đống thi thể Ngô Công mà trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, từ ánh mắt có thể nhận ra được nàng không phải là người thích tàn sát.

"Vụt vụt vụt!"

Thanh âm chạy trốn cấp tốc từ một thông đạo đen thui truyền đến.

Thời gian qua không lâu lắm, Ly lão nhi chạy tới trước mặt Cẩn Nhu công chúa với tốc độ cực nhanh, vung cánh tay ngắn ngủn lên rồi nói: "Bọn họ đã tới, mau mau xuyên qua thông đạo bên kia."

Ly lão nhi nói xong lập tức cắm đầu chạy trốn về phía lúc nãy mới chỉ, ngay cả Cẩn Nhu công chúa cũng cảm giác được đám sát thủ đã xuất hiện ở vùng phụ cận liền vội vàng chạy theo sát Ly lão nhi.

Nhưng mà Cẩn Nhu công chúa còn chưa ra khỏi cửa động thì Mạc Tà kéo theo cái đuôi lửa Miện Diễm quay trở về rất đúng lúc.

"Ô ô ô..."

Mạc Tà kêu lên một tiếng muốn nói gì đó với Ly lão nhi và Cẩn Nhu công chúa, tỏ vẻ trên con đường này cũng có rất nhiều địch nhân.

"Đây … phiền toái a...aa!"

Trên mặt Ly lão nhi cũng đổ một trận mồ hôi lạnh.

Cẩn Nhu công chúa cắn nhẹ đôi môi hồng, trong khu vực sơn động gần đây tổng cộng có bốn thông đạo, đuổi theo phía sau nàng chính là Lăng Hà. Thực lực Lăng Hà quá mạnh nên Cẩn Nhu công chúa không dám va chạm chính diện với hắn.

Nhưng mà Ly lão nhi và Mạc Tà dò xét hai phương hướng kia cũng đã có đông đảo sát thủ xuất hiện. Số lượng kẻ địch rất nhiều cho nên một mình Cẩn Nhu công chúa căn bản đánh không lại, bây giờ còn chưa nghĩ ra được phương pháp nào đột phá vòng vây.

Mà con đường duy nhất còn sót lại chính là lối đi dẫn tới sào huyệt của Thiên Túc Ngô Công. Thông đạo này có gió lưu động hiển nhiên không phải là tử lộ, nhưng khẳng định bên đó có vô số Thiên Túc Ngô Công sinh sống, tiến vào đó cũng tương đương với tự tìm đường chết rồi.

"Băng Oánh, ngươi đi trước, Ám Ma Sát, hạn chế Thiên Túc Ngô Công không cho công kích tới chúng ta."

Cẩn Nhu công chúa cuối cùng vẫn phải quyết định tiến vào thông đạo tràn đầy Thiên Túc Ngô Công.

Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ mở đường, Ám Ma Sát chịu trách nhiệm bảo đảm Cẩn Nhu công chúa và Sở Mộ an toàn, Nham hệ quân chủ cản hậu không cho đám sát thủ có cơ hội đánh lén. Bạch Ma đi theo bên cạnh Cẩn Nhu công chúa, tùy thời chuẩn bị phát động công kích. Đọc Truyện Online Tại

Bạch Ma chính là Hồn sủng Bạch Yểm Ma của Cẩn Nhu công chúa, thực lực đã đạt đến chín đoạn trung giai - trung đẳng cấp quân chủ, từ khí tức u lãnh trên người nó là có thể nhận ra thực lực Bạch Ma rất tiếp cận cao đẳng quân chủ.

Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ có tính công kích cực mạnh, tất cả Thiên Túc Ngô Công chưa đạt tới mười đoạn đều bị trảo nhận của nó tàn sát.

Hồi lâu sau, Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ đã mở ra một con đường máu dài trăm thước, rải đầy thi thể Ngô Công. Cẩn Nhu công chúa bây giờ cũng bất chấp mùi vị khó ngửi và ác tâm của đống thi thể Trùng hệ kia, trực tiếp đạp lên vũng sình nội tạng bầy nhầy không ngừng chạy trốn.

"Bọn họ đã tới gần lắm rồi, sẽ đuổi kịp chúng ta nhanh thôi!"

Ly lão nhi hoàn thành nhiệm vụ dò xét vội vàng chạy ngược trở lại, mặt mày trầm trọng nói với Cẩn Nhu công chúa.

Cẩn Nhu công chúa không nói tiếng nào, ra lệnh cho Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ tiếp tục mở đường.

Sau khi giết thêm mười mấy đầu Thiên Túc Ngô Công, xuất hiện ở trước mặt Cẩn Nhu công chúa là một sơn động rộng rãi giống như cung điện hoàng gia.

Sơn động này cũng bị đục hàng trăm hàng ngàn lỗ thủng, thông đạo lên tới hàng chục cái, trên đó là dấu vết do Thiên Túc Ngô Công lưu lại đánh dấu địa bàn. Trong lúc nhất thời Cẩn Nhu công chúa không biết nên lựa chọn hướng đi nào cho tốt.

"Công chúa, cẩn thận dưới chân ngươi!"

Ly lão nhi bối rối nhảy lên trên lưng Chiến Dã, động tác vô cùng khoa trương chỉ xuống tầng nham thạch dưới chân.

Cái sơn động này phía trên là nham thạch cứng rắn như cương thiết, dưới đất là đất đá lởm chởm nhưng đặc biệt nhất là xuất hiện một khoảng không trống rỗng.