Sủng Mị

Chương 580: Cạm bẫy vô hình




Thực lực Cẩn Nhu công chúa hiển nhiên là cường đại, Lưu Chưởng khẳng định rất khó hạ thủ. Nhưng vấn đề là Cẩn Nhu công chúa không quen sinh hoạt trong Mê giới nguy cơ trùng trùng, cho dù nàng cẩn thận tới mức nào cũng có lúc rơi vào bẫy rập do Lưu Chưởng hoặc đám sát thủ giăng sẵn.

"Vù vù vù!"

Ba móng vuốt lạnh lẽo xẹt qua vị trí Sở Mộ gần trong gang tấc, một đám cây cối phía sau lập tức bị chém ngã một mảng lớn. Chỉ cần Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú né tránh chậm một chút khẳng định sẽ bị chém ngang thân rồi.

Sắc mặt Sở Mộ cực kỳ trầm trọng, hiện tại hắn đã rơi vào cạm bẫy của đám sát thủ, trước tiên phải tìm cách thoát khỏi nơi này mới có thể chạy đi tìm hiểu tình huống bên phái Cẩn Nhu công chúa.

"Mạc Tà."

Sở Mộ không còn đủ thời gian lo lắng vấn đề bảo tồn thực lực, nhanh chóng triệu hoán Mạc Tà ra trước mặt mình.

Ánh trăng xuyên thấu qua cành lá chiếu sáng mặt đất, Mạc Tà vừa xuất hiện lập tức hóa thân thành Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ. Ngay sau đó một đạo Miện Diễm trảo lóe sáng trong đêm tối chém chết một con Lục Nhãn yêu thú ngăn trở ở trước mặt Sở Mộ.

Trong khu vực thung lũng.

Cẩn Nhu công chúa đang ngồi yên lặng trên bãi cỏ xanh mượt, ánh mắt nàng nhìn xuống ao nhỏ phía trước lộ ra rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Cái ao nhỏ này thật ra là một vũng nước hình thành do mặt đất trũng xuống, diện tích khoảng chừng hai mươi thước. Mặt nước trong như gương phản chiếu ánh sao rực rỡ trên bầu trời.

Chẳng biết tại sao từ khi Sở Mộ rời khỏi, trong lòng Cẩn Nhu công chúa tự nhiên có cảm giác bất an.

Thật ra Cẩn Nhu công chúa tương đối tín nhiệm Sở Mộ, bởi vì nàng biết tính cách Sở Mộ. Nếu như hắn đã chấp nhận làm bạn đồng hành nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho nàng.

Về phần Lưu Chưởng, Cẩn Nhu công chúa vốn không tín nhiệm hắn lắm. Bởi vì nàng chưa từng xâm nhập tìm hiểu rõ con người này, huống chi trước kia hai bên chưa bao giờ tiếp xúc.

"Lưu Chưởng, hình như ta nhận thấy bên kia có động tĩnh, ngươi đi quan đó xem thế nào."

Cẩn Nhu công chúa đứng dậy, lạnh nhạt nói với Lưu Chưởng.

Lưu Chưởng nhìn quanh bốn phía rồi nói:

"Lúc nãy ta đã dò xét kỹ rồi, thậm chí cố ý bố trí một cái bẫy rập nho nhỏ giữa các nhánh cây. Nếu có người đi qua ta sẽ lập tức nhận ra ngay, công chúa điện hạ không cần lo lắng."

Cẩn Nhu công chúa vẫn cảm thấy không an tâm, chỉ về phía hồ nước nói:

"Ta cảm giác bên đó có động tĩnh, hồn niệm của ta rất mạnh."

"Rồi, ta đi xem một chút, nhưng công chúa điện hạ phải cẩn thận, thung lũng này cũng là Mê giới, không cẩn thận rất dễ lạc đường." Lưu Chưởng gật đầu nói.

Sau khi nói xong, Lưu Chưởng lập tức khống chế Yêu Linh của mình đi theo hướng Cẩn Nhu công chúa mới chỉ, cẩn thận thăm dò tình huống khu vực bên đó.

Tốc độ Yêu Linh của Lưu Chưởng rất nhanh, chỉ chớp lóe mấy cái đã chui vào trong rừng rồi nhanh chóng biến mất.

Nhưng thật ra hắn không có đi xa, chỉ tùy tùy tiện tiện đi dạo một vòng quanh khu vực đó mà thôi.

Phía nam không thể nào có nguy hiểm, Lưu Chưởng có thể khẳng định trăm phần trăm. Bởi vì bên này là địa điểm đám sát thủ bố trí trận doanh sát thủ. Ngoại trừ cái tên Hồn Điện Sở Thần biến thái kia mới có năng lực xông vào, những người khác tuyệt đối không thể nào làm được.

Hơn nữa, Lưu Chưởng biết hiện tại Hồn Điện Sở Thần khẳng định đã bị đồng bọn của mình khống chế rồi.

Một số thủ hạ của Lưu Chưởng thường xuyên rảo quanh khu vực này xem xét tình huống, cho nên hắn biết rất rõ hết thảy mọi thứ trong khu vực này. Lúc Cẩn Nhu công chúa bảo hắn đi tới phía nam xem xét, hắn chỉ đi dạo một vòng để tiêu trừ nội tâm nghi ngờ của Cẩn Nhu công chúa. Có như vậy hắn mới có cách dẫn dụ tiểu công chúa Yểm Ma cung tiến vào cạm bẫy.

Không bao lâu sau Lưu Chưởng chậm rãi quay trở về, hắn đi tới ao nhỏ lúc trước mở miệng nói:

"Công chúa điện hạ, là ta, nơi đó không có nguy hiểm, ngài có thể đi ra."

Thanh âm văng vẳng trong rừng sâu vô cùng rõ ràng, chẳng qua là Lưu Chưởng không nhìn thấy thân ảnh Cẩn Nhu công chúa.

"Công chúa điện hạ?"

Lưu Chưởng cố ý hô to thêm một tiếng, nhưng vẫn không có người trả lời.

Chốc lát sau Lưu Chưởng liền ý thức được có cái gì đó không đúng, sau khi tìm kiếm cẩn thận một vòng xung quanh ao nhỏ nhưng không có phát hiện tung tích Cẩn Nhu công chúa.

"Đáng chết, để nàng chạy mất rồi."

Lưu Chưởng lập tức đoán ra lúc nãy Cẩn Nhu công chúa cố ý lừa gạt hắn đi xa, thế là hắn mắng to một tiếng vội vàng đưa tay lên miệng huýt sáo.

Thanh âm này phá vỡ rừng rậm yên tĩnh, vài giây sau từ phía xa xa bỗng nhiên có thanh âm Hồn sủng gào thét truyền tới. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Bên trong rừng rậm dần dần hiện ra mấy bóng đen từ các phương hướng, một nhóm người đang nhanh chóng di chuyển xuyên qua cành cây rậm rạp tiến về phía Lưu Chưởng.

"Vụt vụt!"

"Vụt vụt vụt!"

Mười mấy bóng đen từ trong rừng nhảy ra, mấy cặp mắt xanh lục lóe lên một tia tàn nhẫn, không khí trong rừng cây bỗng nhiên rét lạnh đến khó thở.

"Hừ, một tay mơ lạc vào Mê giới, cho dù thông minh đi nữa nhưng làm sao thoát khỏi chúng ta truy tung?"

Lưu Chưởng tra xét mặt đất một hồi liền phát hiện phương hướng phía tây xuất hiện dấu vết băng sương mờ nhạt, hiển nhiên đây là vết tích do Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ lưu lại.

Trong lúc di chuyển vô tình lưu lại dấu vết là sai lầm cơ bản chỉ có đám tiểu tử chưa ra đời phạm phải. Trên thực tế Lưu Chưởng rất kinh ngạc vì Cẩn Nhu công chúa có thể đoán ra được vỏ bọc ngụy trang của hắn. Thế nhưng, cho dù đã khám phá ra sự thật thì thế nào? Nếu như Hồn Điện Sở Thần còn ở trong đội ngũ thì dựa vào năng lực sinh tồn kinh khủng của hắn có lẽ sẽ thành công đào thoát ra khỏi vòng vây.

Chỉ có điều một mình Cẩn Nhu công chúa tuyệt đối không thể nào làm được điểm này, cánh rừng này đã bị bọn họ giăng đầy thiên la địa võng rồi, chỉ cần vô tình chạm vào một cái sẽ lập tức truyền vào tai đám sát thủ.

Lưu Chưởng nhảy lên trên người Yêu Linh của mình, nhanh chóng đuổi theo phương hướng do Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ lưu lại.

Một lát sau thân ảnh Lưu Chưởng đã biến mất ở phía xa xăm, bên trên mặt nước bỗng nhiên xuất hiện trạng thái rung động.

Sau đó thân thể Cẩn Nhu công chúa từ từ hiện lên, cặp mắt nàng đầy vẻ ưu tư nhìn theo phương hướng Lưu Chưởng ly khai.

Cẩn Nhu công chúa vẫn luôn đeo khăn che mặt, ở bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhận ra nội tâm của nàng tương đối bất an.

Trên thực tế, Cẩn Nhu công chúa không có đoán được quỷ kế và thân phận của Lưu Chưởng.

Thậm chí trước đó Cẩn Nhu công chúa vẫn có ý tín nhiệm gã Hồn sủng sư lưu lạc đang hiệu lực cho mình.

Vì muốn chứng thật người này có thể tin tưởng, Cẩn Nhu công chúa cố ý tách hắn ra ngoài, sau đó tạo ra giả tượng mình đã chạy trốn.

Nếu như Lưu Chưởng là người đáng tín nhiệm và có lòng trung thành, vậy thì Lưu Chưởng phản ứng đầu tiên nhất định là lo lắng cho nàng, hẳn là tìm kiếm khắp nơi mới đúng.

Nếu như Lưu Chưởng có mục đích khác, khi hắn phát hiện nàng biến mất sẽ lập tức lộ nguyên hình.

Vì thế không phải là Lưu Chưởng ngụy trạng bị đoán được, mà là hắn tự mình làm lộ bản thân. Cẩn Nhu công chúa chẳng qua là biết cách nắm giữ lòng người mà thôi.

"Bây giờ nên làm gì đây? Lưu Chưởng khẳng định sẽ phát hiện dấu vết băng sương là giả nhanh thôi."

Cẩn Nhu công chúa khẽ nhíu mày suy nghĩ, tận lực giữ vững tĩnh táo tìm giải pháp.

Đám sát thủ hiển nhiên là nhằm vào nàng, Cẩn Nhu công chúa đã có thể khẳng định điểm này.

Nhưng nàng thật sự không quen hành động trong hoàn cảnh rừng rậm, bất kể nàng di động theo phương hướng nào cuối cùng vẫn có thể rơi vào vòng vây của bọn chúng.

"Băng Oánh, ngươi có thể cảm giác được khí tức Mạc Tà không?"

Cẩn Nhu công chúa biết hiện tại có thể dựa vào Sở Mộ, nàng âm thầm hối hận lúc trước tại sao chia tay với Sở Mộ quá sớm.

"Ô ô ô!"

Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ gật đầu một cái.