"Điện thứ nhất chứa rất nhiều bộ sách, tất cả thành viên có thể tùy tiện tìm đọc, Điện thứ hai phải có thân phận và địa vị nhất định mới có quyền bước vào." Ly lão nhi nói.
"Tại sao lại có quy định này?" Sở Mộ khó hiểu hỏi.
"Đây là hiển nhiên, thế giới này rộng lớn vô biên vô hạn, có vô số chủng tộc Hồn sủng mà nhân loại không có cách nào giải thích, thậm chí là chưa từng biết đến. Coi như là bên trong lãnh thổ chúng ta đang quản lý cũng có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp. Ví dụ như những kinh nghiệm của thiếu chủ, lai lịch sinh vật thần bí trên Tù đảo, khởi nguyên Điệp Thiên Mê giới và sinh vật tối cường, vì sao Thiên Giới Bi tồn tại, phía nam Tây Giới Cấm Vực cùng với bức tượng xương trắng khổng lồ ở khu vực cuối cùng bậc thang thứ hai...v…v Đủ loại tồn tại thần bí kiểu này không có nằm trong bất kỳ bản văn hiến nào, cũng không có người nào đủ quyền uy và kiến thức cho ra đáp án cuối cùng. Tất cả quy định đều được phân chia cấp bậc nhằm tránh cho một số người không đủ trình độ bị lẫn lộn kiến thức hoặc nhận thức sai lầm." Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
"Phải đạt tới cấp bậc nào mới có thể tự mình tiến vào." Ly lão nhi chẳng qua là nói tùy tiện mấy câu nhưng làm cho Sở Mộ vô cùng hứng thú.
Hồi nhỏ Sở Mộ rất thích nằm ngửa trên bắp đùi phụ thân mình nghe kể những chuyện xưa hấp dẫn trên đại lục. Trước kia Sở Mộ vẫn luôn cho rằng Sở Thiên Mang thêu dệt ra nhằm dụ dỗ mình ngủ mà thôi, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi cách suy nghĩ, bởi vì những câu chuyện đó rất có thể là kinh nghiệm Sở Thiên Mang từng trải qua. Sau đó biến đổi chút ít nội dung mới kể cho mình nghe, nếu như những câu chuyện kia đều là chân thật, vậy thì Sở Mộ sẽ hiểu rõ hơn về kí tức của phụ thân mình.
"Cấp bậc hiện tại của thiếu chủ còn chưa đủ, ít nhất phải cấp tám mới có tư cách tiến vào."
Ly lão nhi lập tức giội một chậu nước lạnh vào mặt, kéo Sở Mộ trở về thực tế.
Thật ra Ly lão nhi nhắc đến những điều bí ẩn kia toàn là vị trí đỉnh phong trên đại lục. Còn Sở Mộ hiện tại chỉ có thể đàng hoàng đi dạo trong những Mê giới bậc trung mà thôi.
"Ngươi mới nói bức tượng xương trắng khổng lồ ở bậc thang thứ hai, đó là cái gì?" Sở Mộ dò hỏi.
"Đó cũng là bí ẩn không thể lý giải, nếu ngươi hỏi ta chuyện tình Thiên Giới Bi, ta cũng không có cách nào trả lời." Ly lão nhi tức giận bất bình nói.
"Vậy sinh vật thần bí trên Tù đảo thì sao?" Sở Mộ cố ý hỏi tiếp.
Sở Mộ nhớ là lúc ban đầu mỗi lần mình nhắc tới sinh vật thần bí trên Tù đảo, Ly lão nhi sẽ cố ý dời sang đề tài khác, hiển nhiên là không muốn bàn luận vấn đề này.
"Không biết, không biết, thiếu chủ đừng có lãng phí thời gian ở chỗ này, mau chóng đi tìm cô nương kia, sau đó tuyển chọn một quyển hồn kỹ rồi quay về cho sớm." Ly lão nhi rõ ràng là không có ý định hợp tác.
Sở Mộ cũng biết ép hỏi Ly lão nhi là hành động vô ích, cái lão già này mà nổi cơn chắc chắn là cứng đầu cứng cổ hơn ai hết. Thế là hắn lập tức hỏi thăm Điện vệ vị trí Đình Lan trong thư quán.
Sở Mộ đi tới bên cạnh một cái cửa sổ liền nhìn thấy Đình Lan đang ngả người tựa lưng vào một cái ghế, trong tay cầm một quyển sách về Hồn sủng.
Bởi vì là tư thế nửa nằm nửa ngồi, ngày hôm nay Đình Lan ăn mặc tương đối thoải mái, vóc người hoàn toàn lộ rõ dưới ánh sáng mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp, vòng eo động lòng người hiện ra trước mặt Sở Mộ không sót chút gì. Thậm chí ở chung quanh đang có không ít ánh mắt đảo qua đảo lại vị trí của nàng.
"Đình Lan."
Sở Mộ đi tới trước mặt, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Đình Lan ngẩng đầu lên phát hiện là Sở Mộ, có lẽ cảm thấy tư thế này nói chuyện không ổn, nàng vội vàng bỏ quyển sách xuống, chậm rãi đứng lên nở nụ cười chào đón:
"Sở công tử tới rồi."
"Gọi ta là Sở Thần đi!"
Sở Mộ cảm thấy cách gọi kia tương đối xa lạ, cũng không quen tai lắm.
"Ừ, ngày hôm nay sau khi ngươi rời khỏi, một vị trưởng bối đã nói với ấu sủng Phược Phong Linh sẽ được phóng sinh trở về chỗ cũ. Cho nên vẫn có cơ hội rất lớn bắt lại nó." Đình Lan nói.
"Vũ điện chủ đã nói với ta chuyện đó rồi." Sở Mộ gật đầu một cái.
Đình Lan giơ tay ra, giao một cái Hồn sủng giới chỉ cho Sở Mộ, nhẹ giọng nói:
"Đây là giới chỉ chứa tám đoạn cao giai Phược Phong Linh, Đình Lan tạm thời không có cơ hội tiến vào Phược Phong thánh vực. Ta nghĩ Sở công tử còn có một lần tiến vào đó, hi vọng Sở công tử giúp ta phóng thích tám đoạn cao giai Phược Phong Linh. Nếu như tìm được ấu sủng Phược Phong Linh thì Sở công tử nên tự mình ký kết hồn ước, ta nghĩ rằng Sở công tử đang cần một con Hồn sủng như vậy."
"Thật ra lúc ấy ta bắt sống Phược Phong Linh là vì bản thân mình, chỉ là vì không biết quy củ Hồn Điện mà thôi."
Sở Mộ bình thản nói ra ước nguyện ban đầu của mình cho Đình Lan nghe.
Đình Lan ngẩn người ngạc nhiên, qua một hồi lâu vẫn không thể nào hồi phục tinh thần.
"Thì ra là như vậy, Sở công tử thật sự là người tốt."
Rốt cuộc Đình Lan cũng hiểu ra vấn đề, khuôn mặt chợt hiện lên một nụ cười xinh đẹp, dáng vẻ phong tình và một chút gì đó khác lạ chỉ có nàng mới hiểu.
"Thật sự?"
Sở Mộ lần đầu tiên nghe thấy có người đánh giá mình như vậy, hắn chỉ không thích tiếp tục bị hiểu lầm mà thôi. Hơn nữa Sở Mộ cảm thấy sau khi chuyện kia phát sinh, thái độ Đình Lan đã có biến hóa rõ rệt.
"Quả thật là như thế, ta đã có danh hiệu cấp tám, cơ hội tiến vào Phược Phong thánh vực cũng không khó lắm. Lúc trước ta đã nói sẽ tặng ngươi một lễ vật, vốn dự định lựa chọn một quyển hồn kỹ cấp tám, đúng lúc chúng ta gặp nhau ở đây thì cùng nhau lựa một quyển đi." Đình Lan cười nói.
"Hồn kỹ cấp tám? Cái này được đó." Hai mắt Sở Mộ rực sáng như sao.
Sở Mộ với danh hiệu cấp bảy chỉ có thể lựa chọn hồn kỹ cấp bảy, trên thực tế hồn kỹ cấp bảy đã không còn bao nhiêu tác dụng đối với Sở Mộ, chỉ có hồn kỹ cấp tám mới thật sự hữu ích.
Đình Lan thấy bộ dáng Sở Mộ hưng phấn như thế không nhịn được cười nói:
"Ngươi đúng là không biết đến hai chữ khách khí."
Đình Lan vốn tưởng rằng Sở Mộ sẽ từ chối, nói như thế nào lúc nãy mình cũng đã tặng Phược Phong Linh cho hắn. Thế mà hắn còn chưa nói cảm ơn đã thẳng thắn nhận luôn hồn kỹ cấp tám.
Sở Mộ nhếch môi cười trừ, hồn kỹ cấp tám có giá trị hơn trăm triệu, tự nhiên từ chối làm gì chứ? Tốt nhất là cho luôn mấy quyển chẳng phải là mình giải quyết được rất nhiều vấn đề hay sao?
Đình Lan là Điện Quan danh hiệu cấp tám, hàng năm sẽ có một cơ hội lựa chọn hồn kỹ cấp tám. Trong lúc hai người nói chuyện, Đình Lan dẫn Sở Mộ đi vào thư viện chứa hồn kỹ cao cấp.
Tòa thư viện này cũng có không ít Điện vệ canh gác, hai người đi xuyên qua tầng tầng bảo vệ, xác nhận thân phận rõ ràng mới được phép tiến vào. Hiện ra trong tầm mắt của Sở Mộ chính là một gian phòng to lớn với vô số kệ sách nằm ngang dọc, chỉnh tề.
Thế lực Hồn Điện nắm giữ tài nguyên trọng yếu nhất chính là sách hồn kỹ, chỉ có Hồn Điện mới đủ tài lực cung cấp hồn kỹ làm phúc lợi hàng năm cho từng thành viên.
"Ngươi muốn loại hồn kỹ nào?" Đình Lan mở miệng hỏi.
Hồn sủng sư lựa chọn hồn kỹ sẽ phân chia theo các hệ, ngoài ra còn ưu tiên theo hiệu quả sử dụng, ví dụ như công kích, phòng ngự, phụ trợ, tốc độ …v…v
Sở Mộ bây giờ đang có hai nhu cầu thiết yếu, một là kỹ năng phòng ngự dùng trong tình huống nguy hiểm, hai là kỹ năng Hỏa hệ có lực công kích cực mạnh. Đọc Truyện Online Tại
Sở Mộ có thể hợp lực các kỹ năng Hỏa hệ lại với nhau. Nếu như hắn, Mạc Tà và Bạch Yểm Ma cùng nhau thi triển tạo thành một kỹ năng tổ hợp sẽ bộc phát ra lực sát thương cực mạnh. Thậm chí sẽ có thể tất sát một vài Hồn sủng đẳng cấp cao hơn.
Vấn đề hiện tại là Mạc Tà và Bạch Yểm Ma chưa có lĩnh ngộ kỹ năng Hỏa hệ cấp tám trở lên, vì thế cho dù hắn học xong kỹ năng Hỏa hệ cấp tám thì hợp lực cũng không có bất kỳ ý nghĩa.
"Đầu Mộng Thú của ngươi rất có tiềm lực, ta cảm thấy Yêu Linh thuộc tính không đủ thuần túy, cho nên ta đề nghị ngươi học tập một kỹ năng có thể giúp nó gia tăng năng lực hạn chế." Đình Lan đưa ra ý kiến của mình.
"À? Có hồn kỹ nào tương ứng không?" Sở Mộ hỏi.
"Hồn kỹ cấp tám Ti Dạ, có hiệu quả tăng cường Hắc Ám thuộc tính, Dạ Lôi Mộng Thú dựa vào hiệu quả Ti Dạ sẽ tăng cường hai thành chiến lực, kỹ năng mộng cảnh sẽ mạnh hơn rất nhiều." Đình Lan nói.
"À, Hồn sủng của ta đã lĩnh ngộ kỹ năng này rồi." Sở Mộ hồi đáp.
Đình Lan ngẩn người kinh ngạc, lúc này mới ý thức được Mộng Thú của Sở Mộ còn chưa thể hiện ra toàn bộ thực lực.
"Thiếu chủ, nàng vừa nhắc nhở một câu giúp ta nghĩ ra một loại hồn kỹ rất tốt." Giọng nói Ly lão nhi đột nhiên truyền ra.
"Ừ?" Sở Mộ chờ đợi Ly lão nhi nói tiếp.
"Cũng là kỹ năng lĩnh vực, thiếu chủ mất một hồn, đối chiến với cao thủ chân chính sẽ dễ dàng rơi vào hoàn cảnh xấu. Nhưng thiếu chủ có một ưu thế rất lớn, đó là cấp bậc hồn niệm, theo ta thấy những thanh niên cao thủ tại bậc thang thứ hai hầu như không có người nào đạt tới năm niệm Hồn Chủ. Nếu như ngươi có kỹ năng lĩnh vực gia tăng ưu thế của mình, vậy thì tỷ lệ chiến thắng khi giao đấu với cao thủ bậc thang thứ hai sẽ cao hơn rất nhiều." Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
Quả thật cấp bậc thực lực của Sở Mộ cao hơn thanh niên đồng lứa rất nhiều, nếu không tranh thủ phát huy ưu thế này không tránh khỏi quá mức đáng tiếc.
"Có đạo lý, ta đi xem hồn kỹ lĩnh vực một chút." Sở Mộ nói.
Hồn kỹ lĩnh vực tương đối hiếm thấy, muốn tìm được một quyển thích hợp lại càng gian nan, mới đầu Sở Mộ cho rằng thế lực Hồn Điện khổng lồ như thế hiển nhiên là sở hữu không ít kỹ năng lĩnh vực.
Nhưng mà hắn thất kinh chính là Hồn Điện lại có thể sưu tầm đầy đủ tất cả thuộc tính của hồn kỹ lĩnh vực.
"Hồn sủng của ngươi có con nào thuộc tính nhiều nhất, lựa chọn hồn kỹ lĩnh vực cho nó sẽ phát huy lợi ích lớn nhất." Đình Lan chỉ tới một kệ sách hồn kỹ khá lớn, nhắc nhở Sở Mộ một câu.
Hồn kỹ lĩnh vực Ám thuộc tính Ti Dạ thì Dạ Lôi Mộng Thú đã lĩnh ngộ, bây giờ Sở Mộ học tập cũng không có ý nghĩa gì. Những thuộc tính khác phải có quan hệ trực tiếp tới bản thân Hồn sủng, trong lúc nhất thời Sở Mộ không biết nên tuyển chọn thuộc tính nào cho tốt.
"Quyển hồn kỹ màu bạc này là loại gì?"
Sở Mộ quét mắt qua một vòng bất chợt nhìn thấy một quyển hồn kỹ kỳ lạ, lập tức mở miệng hỏi.
Đình Lan hiển nhiên là thường xuyên đi dạo ở nơi này, chỉ nhìn lướt qua liền mỉm cười giải thích:
"Đó là Dị hệ lĩnh vực, Dị hệ là loại thuộc tính vẫn luôn làm cho các vị học giả nhức đầu nhất, cách thức sử dụng cũng muôn hình vạn trạng, cực kỳ quỷ dị. Bản hồn kỹ Dị hệ này có độ chính xác dưới sáu mươi phần trăm, trong sách có miêu tả vị trí cất giữ bản hồn kỹ đầy đủ nhưng đó là văn tự cổ xưa hầu như không ai đọc hiểu nổi."
"Độ chính xác dưới sáu mươi phần trăm? Chẳng phải là uy lực kỹ năng phát huy không tới ba thành hay sao? Bản hồn kỹ này tên gì?"
Sở Mộ lấy làm thất vọng vì điều này.
"Tê Đồng là một kỹ năng rất kỳ quái, ta cũng không hiểu rõ tác dụng của nó, kỹ năng Dị hệ vốn phức tạp, trong số một trăm Hồn sủng sư chỉ có một người may mắn lắm mới có thể học thành." Đình Lan nói.
Đình Lan mới vừa dứt lời, thanh âm Ly lão nhi đã truyền tới:
"Thiếu chủ, học tập kỹ năng Tê Đồng này đi, nó rất thích hợp với ngươi."
"Ngươi biết tác dụng với hồn kỹ Dị hệ này?" Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
"Ừ, hồn kỹ Dị hệ này hầu như không có tác dụng đối với phần lớn Hồn sủng sư, bởi vì bọn họ không có cách nào phát huy được hiệu quả của nó. Nhưng ngươi lại không giống, ngươi có kỹ năng Bán Ma, trong số kỹ năng chủng tộc Bán Ma có Dị Đồng phối hợp với kỹ năng này sẽ tạo thành tác dụng hỗ trợ lẫn nhau."
Sở Mộ hiển nhiên là có ấn tượng với kỹ năng Dị Đồng, nó có thể đề cao tốc độ phản ứng thần kinh làm cho tất cả vật thể di động trong tầm mắt sẽ biến thành vô cùng chậm chạp.
Hiệu quả như thế cũng tương đương với trực tiếp tăng cường năng lực né tránh của mình, bởi vì chính mình hoàn toàn có thể cho ra phản ứng trước khi đối phương hành động.
"Kỹ năng Tê Đồng này có hiệu quả truyền một loại kỹ năng tinh thần vào trong mắt Hồn sủng, giúp cho chúng nó tăng cường năng lực phản ứng. Nếu thiếu chủ thi triển hồn kỹ này thì tất cả Hồn sủng sẽ lập tức tăng cường năng lực né tránh một mảng lớn, tốc độ phản ứng tuyệt đối cao hơn đối thủ rất nhiều. Từ đó những phương diện như phối hợp chiến đấu, bố cục chiến thuật sẽ gia tăng hiệu quả rất lớn, tỷ lệ chiến thắng cũng được đề cao. Nếu đối mặt với địch nhân mạnh hơn mình, chỉ cần hiệu quả Tê Đồng vẫn còn tác dụng sẽ có thể từ từ dựng thế." Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
Ly lão nhi vừa nói như thế, Sở Mộ liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nếu như mình không có kỹ năng Dị Đồng thì Tê Đồng đúng là hồn kỹ vô dụng. Còn bây giờ nhìn lại quả thực là bản hồn kỹ này tạo ra theo như yêu cầu của chính mình, còn có vấn đề gì trọng yếu hơn việc nắm giữ tình huống trên toàn bộ chiến trường đây?
"Kỹ năng Tê Đồng này kéo dài trên dưới một phút, thời gian một phút vô cùng trọng yếu đối với một trận chiến. Chỉ cần cẩn thận nắm chắc tình thế sẽ có thể nghịch chuyển cục diện, hồn kỹ lĩnh vực này đáng để thiếu chủ học tập." Ly lão nhi tiếp tục nói.
Trong vòng thời gian một phút đúng là có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nếu như mình ở vào hoàn cảnh xấu, vậy thì thi triển Tê Đồng sẽ giảm thấp tỷ lệ Hồn sủng bị công kích, tranh thủ cơ hội đó từ từ điều chỉnh lại trận thế.
Nếu như bên mình đang chiếm ưu thế, sử dụng Tê Đồng sẽ giúp cho Hồn sủng tiến công trở nên sắc bén hơn, độ chính xác cũng cao hơn nhiều. Bởi vì chúng nó có thể nhìn thấy hết thảy cử động của địch nhân, sau đó lựa chọn vị trí thích hợp nhất để công kích.
Một kỹ năng cấp tám dĩ nhiên tạo thành đả kích rất lớn, một kỹ năng phòng ngự dĩ nhiên có thể bảo đảm Hồn sủng an nguy. Nhưng có thứ gì quan trọng hơn nắm giữ toàn bộ thế cục đây? Mục tiêu chiến đấu chính là vì giành lấy thắng lợi, mà hiệu quả kỹ năng Tê Đồng đủ để biến chuyển cả chiến cuộc.
Mặc dù chỉ là một bản hồn kỹ Dị hệ cấp tám, nhưng mà kỹ năng này đối với Sở Mộ còn quý giá hơn cả hồn kỹ cấp chín. Không có tồn tại lý do gì mà không lựa chọn học tập.
"Ta sẽ lấy bản hồn kỹ này."
Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười vui vẻ, chỉ vào quyển sách hồn kỹ màu bạc nói.
"Ngươi không nghe lúc nãy ta nói gì sao?" Đình Lan ngạc nhiên nhìn sang Sở Mộ.
"Có nghe!" Sở Mộ gật đầu nói.
"Vậy thì tại sao ngươi còn tuyển nó, bản hồn kỹ Dị hệ cấp tám này có độ chính xác (phần trăm sao chép so với bản gốc) cực thấp, hơn nữa rất khó học tập."
"Đối với ta ưu hay khuyết, mạnh hay yếu đều không quan trọng. Chỉ có thích hợp mới là trọng yếu nhất, ngay cả lựa chọn Hồn sủng cũng giống như vậy." Sở Mộ nói rất nghiêm túc.
Đình Lan vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy lời nói này, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Sở Mộ tràn đầy tự tin.
"Không có ưu khuyết, thích hợp mới là trọng yếu nhất, Hồn sủng cũng giống vậy sao?"
Đình Lan lẩm bẩm lập lại lời nói của Sở Mộ một lần.
Sở Mộ gật đầu xác nhận.