Sủng Mị

Chương 494: Bắt lầm Hồn sủng




Thân thể ma diễm quỷ dị lẳng lặng ngồi trên lãnh thổ mênh mông, hai mắt mê mang nhìn về phía đường chân trời, tựa như có thể nhìn thấy điểm cuối cùng thế giới.

"Ầm ầm ầm!"

Va chạm kịch liệt vang lên trong không gian Hồn sủng, Sở Mộ biết đó là Mạc Tà đang ra sức công phá phòng tuyến.

Mỗi không gian Hồn sủng đều là một nơi độc lập, nguyên nhân tội lỗi thôn phệ linh hồn Sở Mộ chính là Bạch Yểm Ma đã đạt tới tám đoạn. Mạc Tà liều mạng công phá không gian Hồn sủng chính là muốn phá tan không gian cực hạn, chạy tới ngăn cản dã tâm của Bạch Yểm Ma.

Chẳng qua là hành động này rất khó thành công, trừ phi thực lực Mạc Tà vượt xa Sở Mộ, có thể đạt tới trình độ trốn tránh. Nếu không Mạc Tà không thể nào đánh nát không gian Hồn sủng hạn chế, cũng không thể nào ngăn cản Bạch Yểm Ma hành động.

"Mạc Tà, không nên lãng phí sức lực, ta không có việc gì."

Sở Mộ biết Mạc Tà đang muốn cứu mình, nhưng làm như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì. Sở Mộ muốn chiến thắng cái tên ma quỷ kia phải dựa vào lực lượng của chính mình.

"Ô ô ô!"

Mạc Tà lo lắng tru lên một tràng dài, nhưng sau đó vẫn nghe lời nằm gục bên trong không gian Hồn sủng, không còn cử động gì nữa.

Sở Mộ hít sâu một hơi bình phục tâm tình của mình, để mặc cho Bạch Yểm Ma tùy ý thôn phệ linh hồn, vừa cố gắng bỏ qua cảm giác đau khổ vừa điều chỉnh trạng thái thật tốt.

Nhiều năm qua Sở Mộ luôn luôn giằng co giữa hai đường sinh tử với Bạch Yểm Ma, vô số đêm Sở Mộ phải chịu đựng ma diễm hành hạ chờ trời sáng, vì thế hắn hầu như miễn dịch với linh hồn thiêu đốt kiểu này.

Cái hắn muốn là vinh quang ở bậc thang thứ hai.

Hắn muốn đánh bại thiếu nữ trốn tránh đoạt lại tôn nghiêm của mình.

Hắn muốn trở thành một cường giả chân chính đứng ở trước mặt phụ thân.

Hắn muốn ngồi trên vương tọa cao nhất trong lĩnh vực Hồn sủng sư.

Cái con Bạch Yểm Ma giảo quyệt này làm sao ngăn cản nổi hành trình chinh phục cực hạn của Sở Mộ đây?

Ma diễm bao phủ hai mắt Sở Mộ hiện ra một màu trắng toát, nhưng mà cặp mắt trống rỗng này từ đầu đến cuối vẫn lưu chuyển quang mang kiên định nhất, ý chí kiên cường bất khuất vĩnh viễn không bại.

Nhiệt độ ma diễm không ngừng tăng cao, nhưng nghị lực Sở Mộ càng lúc càng ương ngạnh, ma diễm biến thành công cụ rèn luyện giúp cho linh hồn Sở Mộ từ từ thăng hoa.

Linh hồn thăng hoa cũng có nghĩa là hồn niệm tăng cường - Sở Mộ đang rảo bước tiếp cận năm niệm Hồn Chủ.

Sau trận đại chiến Ly thành, Sở Mộ được Thánh Huyết Bích Tuyền tẩy lễ từ trên xuống dưới, từ linh hồn cho đến thân thể biến hóa rất lớn. Thực lực đã có khuynh hướng tiến vào cảnh giới bốn niệm Hồn Chủ, trong quá trình từ Đôn thành đi đến Thiên Hạ thành liên tục lịch lãm đã thành công tiến nhập bốn niệm Hồn Chủ cấp bậc.

Hiệu quả của Thánh Huyết Bích Tuyền chưa có kết thúc, mà vẫn tiếp tục thúc đẩy Sở Mộ từ từ tiếp cận năm niệm Hồn Chủ. Quãng thời gian gần đây hắn cũng không ngừng rèn luyện chính mình, bây giờ bị Bạch Yểm Ma uy hiếp cuối cùng đã tiến nhập cấp bậc năm niệm Hồn Chủ.

Hồn niệm tăng cường cũng có nghĩa là linh hồn càng thêm mạnh mẽ, một khi linh hồn Sở Mộ trở nên mạnh mẽ hơn thì ý thức hắn biến thành chủ đạo, dần dần chuyển sang áp chế ngược lại Bạch Yểm Ma.

Theo quá trình Sở Mộ tăng cường hồn niệm, cảm giác thống khổ do linh hồn đốt cháy dần dần yếu ớt. Thật ra không phải là nhiệt độ linh hồn hạ thấp, mà là vì linh hồn Sở Mộ đã vững chắc hơn, cường đại hơn trước rất nhiều.

Ma diễm trên người Sở Mộ từ từ giảm xuống, ý thức Sở Mộ cũng được hồi phục, sắc mặt hắn lúc này tái nhợt không còn chút máu.

Sở Mộ vừa thở dốc vừa lau mồ hôi trên trán, những hắn lại đang nở nụ cười vui vẻ, hồn niệm tăng cường đã giúp cho đám Hồn sủng trở nên mạnh mẽ hơn. Dạ Lôi Mộng Thú thi triển kỹ năng Yêu Linh nhất định sẽ cường đại hơn rất nhiều, điều này quả thật là một bước đề thăng rất lớn đối với Sở Mộ.

Năm niệm Hồn Chủ, nếu chỉ tính toán đơn thuần từ cấp bậc hồn niệm, vậy thì Sở Mộ bây giờ đã mạnh hơn cao thủ bậc thang thứ hai một chút, bởi vì phần lớn nhóm người này chỉ vừa ở vào cấp bậc sơ niệm Hồn Chủ.

"Khặc khặc!"

Dã tâm Bạch Yểm Ma lại bị Sở Mộ đè xuống một lần nữa, cái con ma quỷ ác liệt này cảm giác được Sở Mộ phát ra khí thế quá mức cường đại. Vì thế nó chỉ có thể đứng đàng hoàng ở trong không gian Hồn sủng, không dám có bất kỳ cử động nào.

"Không cần phải đau lòng, thôn phệ linh hồn người khác là bản năng của ngươi."

Sở Mộ bình ổn lại nguy cơ Bán Ma hóa, lúc này mới cảm thấy tâm tình Bạch Yểm Ma biến hóa. Nhưng hắn không hề chán ghét Bạch Yểm Ma, mà nhẹ nhàng lên tiếng trấn an nó.

"Khặc!"

Bạch Ma Quỷ kêu lên một tiếng, đàng hoàng đứng yên tại chỗ xám hối tội lỗi. Lần này Bạch Yểm Ma đúng là sợ Sở Mộ, nhất là thời điểm thực lực Sở Mộ trở nên mạnh hơn, nó vô cùng lo lắng Sở Mộ sẽ có một ngày mệt mỏi vì dã tâm của nó, rồi đuổi nó ra ngoài.

Nhưng kết quả cái con ma quỷ ác liệt này không ngờ tới, chính là Sở Mộ không chỉ không tiến hành trừng phạt ngược lại còn trấn an nó. Điều này làm cho nội tâm Bạch Ma Quỷ dần dần sinh ra một chút dao động.

Sở Mộ chưa bao giờ kỳ thị bất kỳ một con Hồn sủng nào, bao gồm cả Bạch Yểm Ma dã tâm bừng bừng. Ở trong mắt Sở Mộ thì Bạch Yểm Ma thôn phệ linh hồn chỉ là hành động theo bản năng, trách cứ hay trừng phạt Bạch Ma Quỷ hoàn toàn không có ý nghĩa.

Hơn nữa, nếu như không có Bạch Yểm Ma từng bước ép sát, thực lực Sở Mộ chắc chắn không thể nào tăng cường nhanh như vậy. Cho nên Sở Mộ tuyệt đối không đối đãi nghiêng lệch với Bạch Yểm Ma, từ đầu đến cuối vẫn xem Bạch Yểm Ma là Hồn sủng của mình.

Hồn niệm tăng cường giúp cho tinh thần Sở Mộ khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, hiện tại hắn đang ở một nơi nào đó hoàn toàn không thể nhận biết phương hướng, vì thế Sở Mộ khẽ nhíu mày suy nghĩ.

Dõi mắt nhìn chung quanh chỉ thấy toàn là khí lưu hỗn loạn, Sở Mộ trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi hướng nào để rời khỏi nơi này.

"Biến thành người tốt từ khi nào vậy?"

Sở Mộ kiểm tra vết thương trên người cười khổ lẩm bẩm.

Nếu như không cứu Đình Lan thì bản thân hắn cũng không sa vào trong nguy hiểm thế này. Sở Mộ dần dần phát hiện mình hình như càng lúc càng nhân tính hóa.

"Dạ."

Sở Mộ niệm chú ngữ triệu hoán Dạ Lôi Mộng Thú ra trước mặt mình.

Nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú, Sở Mộ trước tiên ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú chọn đại một phương hướng di chuyển, thông qua đó từ từ cảm giác sức gió biến hóa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sở Mộ bây giờ không thể nào nhận ra phương hướng, nhưng hắn biết chỉ cần đi theo hướng gió yếu khẳng định sẽ có thể đi tới ranh giới Vô Phong.

Sở Mộ đi không bao lâu, ở trước mắt hắn bất chợt xuất hiện một nữ tử thương tích đầy mình, nữ tử này đã bất tỉnh một đoạn thời gian ngắn rồi, y phục lam lũ, làn da trắng nõn xuất hiện vô số vết máu đã khô. Đầu tóc bị gió thổi xơ xác trải dài dưới đất.

"Đình Lan?"

Sở Mộ bảo Dạ Lôi Mộng Thú đi về phía nữ tử bất tỉnh kia, sau đó đút cho nàng một bình dược tề chữa thương cấp tám.

Thương thế trên người Đình Lan từ từ khôi phục, chẳng qua là nàng rất khó tỉnh lại ngay lập tức. Dù sao uy lực kỹ năng Phong hệ cấp chín đúng là quá mạnh, hiệu quả choáng váng có tác dụng không nhỏ đối với tinh thần con người.

Sở Mộ thấy không có cách nào lay tỉnh Đình Lan liền bế nàng lên trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú, sau đó mang nàng tiếp tục tìm đường trở về đại môn Thánh vực.

Đi thêm được một đoạn khá xa, Sở Mộ phát hiện nơi này đã rất gần vị trí không gian loạn lưu trước kia, thậm chí ánh mắt Sở Mộ đã có thể nhìn thấy một mảnh khí lưu đục ngầu quen thuộc. Tình hình khu vực bên đó càng thêm hỗn loạn, hiển nhiên đó là do kỹ năng Phong hệ cấp mười tạo thành.