Nhưng mà lý trí vẫn nhắc nhở hắn không thể tiếp tục chiến đấu.
"Chiến Dã, Đoạn Chi Trọng Sinh."
Sở Mộ hít sâu một hơi thật sâu, cho đến nam tử kia hoàn toàn biến mất mới phát ra mệnh lệnh.
Chiến đấu đã kết thúc, Sở Mộ không để cho Chiến Dã tiếp tục thừa nhận đau đớn kịch liệt như thế.
"Rống!"
Chiến Dã lắc đầu, chậm rãi quay trở lại bên người Sở Mộ, để mặc cho máu tươi tùy ý chảy xuôi trên người nó, rõ ràng là không muốn sử dụng kỹ năng Đoạn Chi Trọng Sinh.
Không có chiến đấu thì Đoạn Chi Trọng Sinh cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, Chiến Dã tình nguyện thông qua năng lực tự lành từ từ khôi phục thân thể.
"Yên tâm, chúng ta khẳng định còn có thể gặp lại hắn, đến lúc đó hắn và hoàng tộc Mặc Dã sẽ bị chúng ta dẫm ở dưới chân."
Sở Mộ trấn an lòng háo thắng của Chiến Dã.
Chiến Dã gật đầu, nó vốn tâm linh tương liên với Sở Mộ hiển nhiên biết không chỉ thắng lợi mới có thể mạnh hơn. Sỉ nhục lần này hoàn toàn không đáng kể đối với Chiến Dã, lần sau gặp nhau Chiến Dã sẽ xé nát con hoàng tộc Mặc Dã cao ngạo kia ra từng mảnh.
"Nói đi, tại sao ngăn cản ta chiến đấu với hắn."
Sở Mộ nói với Ly lão nhi.
"Thiếu chủ, cái tên kia tại lĩnh vực Hồn sủng quả thực là một tên ma quỷ. Nếu lúc nãy tiếp tục chiến đấu khẳng định Chiến Dã sẽ biểu hiện ra hai năng lực biến thái là sáu lần Đoạn Chi Trọng Sinh và Dũng Chập Tâm tăng cường thực lực vô hạn. Một khi Mặc Dã của ngươi thể hiện ra năng lực chiến đấu hơn người, cái tên kia tuyệt đối không ngần ngại giết ngươi sau đó cướp đoạt Hồn sủng." Ly lão nhi trầm giọng nói.
Sở Mộ lập tức nhíu mày, một khi Hồn sủng đạt tới bảy đoạn trở lên rất khó ký kết hồn ước với Hồn sủng sư, cho dù cái tên kia giết chết mình vẫn không thể ký kết hồn ước với Chiến Dã được.
"Chẳng lẽ cái tên kia có phương pháp gì đặc thù, có thể ký kết hồn ước với Hồn sủng bảy đoạn trở lên?" Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
"Đúng thế, cho nên ta mới nói hắn là một tên ma quỷ. Ngàn vạn lần không nên để hắn thấy những Hồn sủng làm cho hắn sinh ra hứng thú. Chiến Dã của ngươi có thiên phú thuộc tính vô cùng biến thái, mặc dù hắn đã có một con hoàng tộc Mặc Dã mạnh hơn, nhưng một khi thể hiện sáu lần sinh mệnh lực, Đoạn Chi Trọng Sinh, Dũng Chập Tâm rất khó bảo đảm cái tên ma quỷ ánh mắt cực cao kia không sinh ra ý nghĩ gian tà." Ly lão nhi tiếp tục giải thích.
Trong lòng Sở Mộ trầm xuống cực độ, nếu là như vậy lúc nãy không tiếp tục chiến đấu đúng là quyết định vô cùng sáng suốt.
"Đây vẫn không phải là vấn đề chủ yếu, lúc nãy ngươi đã thấy ánh mắt của hắn đúng không? Mất đi chiến đấu cũng có nghĩa là mất đi linh hồn, một khi xuất hiện chiến đấu thì con người hắn sẽ trở nên cực kỳ hiếu chiến. Chiến Dã của ngươi đến hậu kỳ chống lại hoàng tộc Mặc Dã hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà như vậy tương đương với kích thích chiến ý của hắn. Một khi hắn vùi đầu vào trong chiến đấu không bao giờ để ý tới vấn đề đơn khống hay là song khống. Phải biết rằng cái tên kia chắc chắn là có mười đoạn Hồn sủng, hắn là thanh niên siêu cấp cường giả được mệnh danh là tối cường trong bậc thang thứ nhất."
"Dĩ nhiên, nếu như ngươi lộ ra thân phận thiếu chủ Hồn Điện có lẽ hắn không dám đụng tới ngươi, nhưng mấy chuyện kiểu này rất khó nói trước, lỡ may hắn nổi lên sát niệm dứt khoát làm cho gọn gàng một chút coi như xong chuyện. Chúng ta không thể mạo hiểm như vậy!"
Ly lão nhi nói một hơi thật dài, trong lời nói càng lúc càng cho thấy sự tình nghiêm trọng.
Sở Mộ nghe mà sởn da gà, da vịt toàn thân. Hắn cảm thấy may mắn vì tránh được một kiếp, ngược lại nội tâm tự nhiên dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ.
Đó chính là cường giả bậc thang thứ nhất, là cường giả có mười đoạn Hồn sủng.
"Hắn là ai vậy?"
Sở Mộ phải nhớ kỹ tên của nam tử này.
Bởi vì sẽ có một ngày, Sở Mộ sẽ làm cho hắn không còn hứng thú chiến đấu hay là ánh mắt coi thường, mà thay vào đó là sợ hãi nồng đậm.
Ma quỷ Hồn sủng giới? Cái danh hiệu này hẳn là thuộc về mình mới đúng. Hơn nữa phải là độc nhất vô nhị.
"Hồn Minh, thanh niên tối cường - Tần Dạ."
Bỗng nhiên một thanh âm khàn khàn, có chút run rẩy truyền tới.
Sắc mặt đội trưởng Quách Chiến vẫn cực kỳ khó coi, mồ hôi lạnh trên trán còn đang rỉ ra lấm tấm. Cho đến khi nam tử thần bí rời khỏi một lúc lâu, hắn mới tạm thời khắc phục bóng ma trong nội tâm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Đội trưởng? Cái gì mà liên quan tới Hồn Minh? Ngươi nãy giờ biểu hiện rất kỳ quái, chẳng lẽ ngươi có huyết hải thâm thù với người kia?"
Lý Hách vội vàng đi tới bên cạnh đội trưởng, đỡ hắn ngồi xuống.
Sở Mộ xoay người thấy bộ dạng Quách Chiến chật vật như thế liền nghĩ rằng người này hẳn là biết chuyện nhiều hơn, lập tức đi tới gần Quách Chiến, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt hắn nói:
"Hồn Minh, hắn là thành viên Hồn Minh hả?"
"Đội trưởng, ngươi nhận ra hắn?"
Lúc này những người khác cũng xông tới, có thể nói cường giả như vậy đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi đám người Sơn Tĩnh hiểu biết.
Quách Chiến miễn cưỡng mỉm cười có vẻ sầu thảm, hình dáng có chút tiều tụy, hồi lâu sau mới mở miệng nói:
"Tại sao lại không nhận ra…"
Quách Chiến dừng một chút, sau đó dùng giọng nói đau đớn, chua cay nhất tiếp tục nói:
"Ta làm sao không nhận ra cái người khiến cho đội ngũ chúng ta toàn diệt."
"Đội ngũ các ngươi? Ý ngươi là..."
Sắc mặt Sơn Tĩnh lập tức biến đổi, có lẽ đã hiểu nhưng không dám xác định chuyện này.
Đội trưởng Quách Chiến chậm rãi gật đầu.
Thiên Hạ Quyết, quả nhiên là Thiên Hạ Quyết.
Lúc trước đội trưởng Quách Chiến không muốn nhắc đến sự tình ở Thiên Hạ Quyết, nhưng không ai nghĩ tới đội trưởng có một lần tham gia Thiên Hạ Quyết lại gặp phải sự kiện toàn quân bị diệt.
Mà nguyên nhân khiến cho đội ngũ bọn họ toàn diệt chính là nam tử thần bí lúc nãy, còn được gọi là Hồn Minh - Tần Dạ.
"Sáu năm trước thực lực của hắn đã cực mạnh hả?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Mạnh, cực mạnh, thời điểm hắn trở thành Cảnh chủ bậc thang thứ hai đã khiến cho vô số thanh niên cường giả trực tiếp bỏ qua thi đấu. Còn đội ngũ ba người chúng ta chính là một trong số ít dám đi khiêu chiến hắn. Kết quả... kết quả… ai dà, cũng là lỗi của ta, lúc ấy ta không nên khinh thường cái tên ma quỷ này, nếu không bọn họ sẽ không bị..."
Nói tới đây, khóe mắt Quách Chiến đã bắt đầu ướt át.
Quách Chiến đã hơn ba mươi tuổi, từ phong thái bề ngoài luôn luôn làm cho người ta có cảm giác bình tĩnh, trầm ổn, hẳn là một người nam nhân thành thục, kiên cường mới đúng. Nhưng mà bây giờ hắn lại biểu hiện ra một mặt bi thương, thống khổ như thế, làm cho những người bên cạnh tự nhiên sinh ra cảm giác chua xót.
Hồn sủng tử vong cũng là vận rủi của Hồn sủng sư.
Vô số cường giả không thể nào tránh được vận rủi này. Sở Mộ là một người chân chính quý trọng Hồn sủng nên hiểu được cảm giác mất mát này, thậm chí còn bi thống hơn cả mất đi thân nhân.
Thấy nam tử này lặng lẽ quay lưng lau nước mắt, Sở Mộ không kìm hãm được bỗng nhiên nghĩ tới cha mình.
Hắn bây giờ làm sao yên tĩnh được?
Hắn bây giờ không phải là mỏi mệt không chịu nổi, lặng lẽ ngồi ở một góc hẻo lánh nào đó tưởng nhớ Hồn sủng của mình sao? Hay là đang tìm kiếm Hồn sủng mới, cố gắng thu hồi lại vinh quang từng thuộc về mình, đồng thời cũng là nỗ lực trả thù cho đám Hồn sủng tự vẫn kia.
Sở Mộ biết trên vai Sở Thiên Mang gánh một sứ mạng vô cùng trầm trọng, nghĩ đến mình lúc còn tấm bé chỉ vì Hồn sủng trốn tránh mà tỏ ra cam chịu, bất lực nhất thời cảm thấy áy náy không dứt…
So sánh với giải trừ tất cả Hồn sủng hồn ước, so sánh với ba đại chủ sủng bị phong ấn, vậy thì Hồn sủng trốn tránh có nghĩa lý gì?
Sở Mộ nhớ lúc mình bị Hạ Nghiễm Hàn bắt đi, Sở Thiên Mang chỉ có một con tám đoạn Mặc Dã. Ngoại trừ tám đoạn Mặc Dã ra, Sở Mộ không thấy hắn triệu hoán bất kỳ Hồn sủng nào khác.
Sở Thiên Mang rời đi theo hướng đông, có lẽ hắn đang trở về con đường Hồn sủng sư. Có lẽ những lúc đối mặt với địch nhân từng bị đánh bại trước kia, hắn sẽ phải lựa chọn ẩn nhẫn, thối lui. Những lúc đó cảm thụ trong lòng hắn như thế nào?
Nhưng mà Sở Mộ tin tưởng, chỉ cần hắn còn sống, hắn nhất định có thể đứng trên lĩnh vực Hồn sủng sư đỉnh phong một lần nữa, dùng máu tươi của kẻ thù nhằm đoạt lại tôn nghiêm và vinh quang của mình.
Đến lúc đó hắn không còn phải cam chịu, nhẫn nhục nữa, không còn phải vĩnh viễn sống trong bóng ma khủng khiếp nữa. Mà sẽ dũng cảm tiến lên vị trí cường giả đỉnh phong.
Hiện tại Sở Mộ nhất định phải nỗ lực hết mình, để khi gặp lại sẽ biến thành một nhi tử khiến cho hắn có thể vỗ ngực tự hào.
Giờ phút này, ánh mắt Sở Mộ kiên định xưa nay chưa từng có.
"Hồn Minh tối cường, vậy thì thế nào? Vượt qua, nhất định mình sẽ vượt xa hắn …"