Sủng Mị

Chương 473: Hậu sa vực thần bí




Sa mạc trải dài tít tắp, mặt trời chói chan treo ở trên cao, bước vào nơi này dõi mắt nhìn lại cơ hồ không nhìn thấy bất kỳ một màu nào khác. Chỉ có cuối chân trời hiện ra một màu xanh thẳm cho thấy đó là đường ranh giới phân chia hai khu vực, thiên nhiên vô tình tạo thành khung cảnh vô cùng tráng lệ khiến cho lòng người dạt dào không dứt.

Chẳng qua là ở trong cảnh đẹp tĩnh lặng này ẩn giấu nguy cơ trùng trùng điệp điệp. Sở Mộ tìm được một chỗ tránh nạn trong Cổ hoang nguyên rồi nghỉ ngơi suốt bảy ngày, sau đó lại mất thêm bảy ngày mới bước vào lãnh thổ nóng rực này.

Kéo bản đồ ra nhìn xuống một đống dấu hiệu màu vàng nhạt, Sở Mộ đột nhiên nhận ra bản đồ ở trên tay đã không còn bất kỳ tác dụng gì. Bởi vì hoàn cảnh chung quanh giống nhau như đúc, căn bản không có cách nào thông qua vật thể làm tham chiếu, lại càng không thể xác định vị trí của mình ở đâu trên bản đồ.

"Một ngàn phần nọc độc sa mạc Cuồng Lăng Hạt, không biết trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu đây!"

Sở Mộ buông bản đồ xuống, dõi mắt nhìn ra phương xa tìm kiếm phương hướng.

Trong mắt Sở Mộ ngoại trừ cát vàng cũng chỉ là cát vàng trải dài liên miên bất tận, hoàn toàn không có bất kỳ Hồn sủng nào lui tới. Bản đồ đã không còn tác dụng rồi, hiện tại Sở Mộ đành phải đi thẳng về phía trước, có lẽ sẽ vô tình tiến vào lãnh địa của sa mạc Cuồng Lăng Hạt.

Nhiệm vụ có đề cập tới phía bắc Cổ hoang nguyên là sa mạc rất khắc nghiệt, số lượng Hồn sủng sinh sống chỉ có hạn. Trong đó Cuồng Lăng Hạt có thể nói là bá chủ của vùng đất này, chỉ cần xâm nhập vào sâu một chút là có thể nhìn thấy chúng nó.

"Gào!"

Một tiếng gầm thét bỗng nhiên văng vẳng trên bầu trời bao la, một con Dực hệ Hồn sủng khổng lồ vỗ cánh màu xanh thẳm bay xẹt qua đầu Sở Mộ. Hắn ngẩng đầu ngó chừng con Hồn sủng kỳ lạ kia chốc lát, sau đó mới tiếp tục cất bước nặng nề đi trên bãi cát vàng sáng lòa chói mắt.

"Xem ra thật sự cần phải có Dực hệ Hồn sủng rồi." Sở Mộ âm thầm tự nhủ.

"Ô ô…"

Mạc Tà cũng gật đầu phối hợp. Mạc Tà cảm thấy Sở Mộ có Dực hệ Hồn sủng thì nó sẽ có thể duy trì trạng thái Sở Liên đứng ở trên đầu Dực hệ Hồn sủng bay lượn trên bầu trời. Cảm giác vừa ngủ vừa nghênh đón gió mát ùa đến là chuyện tình vô cùng hưởng thụ.

Sở Mộ thu nhận một đám Hồn sủng thì Dạ Lôi Mộng Thú và Chiến Dã có Hắc Ám thuộc tính, ở trong sa mạc sóng nhiệt cuồn cuộn thế này rõ ràng là không thể thích ứng. Cho nên Sở Mộ đành phải cưỡi Mạc Tà từ từ tiến về phía trước.

Nhiệt độ trong sa mạc hầu như không ảnh hưởng gì đối với Mạc Tà có Hỏa thuộc tính, nhưng Mạc Tà chịu đựng không bằng Dạ Lôi Mộng Thú. Chạy đến thẳng một mạch đến buổi tối, Sở Mộ khẳng định phải thay Dạ Lôi Mộng Thú ra ngoài tiếp tục di chuyển, để cho Mạc Tà vào không gian Hồn sủng nghỉ ngơi.

"Kế tiếp chúng ta rất có thể lưu lại chỗ này một đoạn thời gian rất dài, chỉ mong thực lực sa mạc Cuồng Lăng Hạt không quá kinh khủng…" Sở Mộ nói với Mạc Tà.

"Ô ô ô ô…"

Mạc Tà tỏ vẻ rất muốn trở lại thành được tắm nước nóng thoải mái, nhằm tẩy rửa sạch sẽ mùi vị hôi thối, tanh nồng khó chịu trên người mình.

Một ngọn rồi lại một ngọn núi lần lượt xuất hiện trong tầm mắt, vô số ngọn núi lớn nhỏ khác nhau kéo dài liên tục không dứt hình thành một dải sơn mạch không có điểm cuối. Sở Mộ cảm giác giống như mình lọt vào một thế giới giống nhau, tương tự với trạng thái ảo ảnh thường xuất hiện trong sa mạc nóng bức. Những ngày sau đó, thay vì cảm khái thiên nhiên tráng lệ thì trong lòng Sở Mộ dần dần biến thành mông lung, mờ mịt như thuyền nhỏ bị lạc ngoài khơi mất đi phương hướng.

Lúc ban đầu đi dọc theo một phương hướng nhìn thấy mọi thứ giống nhau như đúc sẽ cảm thấy ngạc nhiên, hoặc là mê luyến cho rằng đây là cảnh sắc đặc thù. Nhưng mà liên tục đi lại vài ngày, trong mắt toàn là cát vàng, gió bụi thì cảm giác mệt nhọc lại càng lớn hơn, rất dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác lạc lối, tựa như mình tiến vào một mê cung vĩnh viễn không có điểm cuối, trong lúc vô tình khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.

"Ngao ô ô!"

Hai ngày sau, bộ dạng Mạc Tà đã hơi phờ phạc, không có thứ gì đơn điệu và khô khan hơn việc di chuyển trong sa mạc hoang vu, vắng lặng, cứ một mực đi tới đi tới không biết bao giờ mới tới đích. Mạc Tà cúi đầu lầm lũi, chậm chạp tiến về phía trước.

Sở Mộ không có ngồi trên lưng Mạc Tà nữa, mà lại tự mình sải bước đi bộ trên bãi cát nóng hổi. So sánh với Mạc Tà thì trạng thái tinh thần của Sở Mộ coi như là bình thường, bây giờ hồn lực Sở Mộ đã khôi phục đầy đủ, nhiệt độ sa mạc không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn.

Linh hồn Sở Mộ từ xưa đến nay luôn ở trạng thái nóng rực, hắn đã dưỡng thành thói quen với đau khổ như thế này rồi, nhiệt độ ở ngoại giới rõ ràng là bé nhỏ không đáng kể.

"Xèo xèo..."

Bỗng nhiên một thanh âm yếu ớt từ phương hướng khác truyền đến.

Mạc Tà nghe thấy tiếng vang lập tức dựng lỗ tai lên, cặp mắt vốn ảm đạm lóe lên tia sáng chói lòa, vội vàng chuyển động đầu tìm kiếm nơi thanh âm phát ra.

Sở Mộ cũng đã nghe thấy thanh âm kia, nhanh chóng phóng thích hồn niệm ra bốn phía truy tìm. Thoáng cái đã phát hiện một sinh vật đang từ từ trồi lên khỏi cát vàng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Sở Mộ cực kỳ mừng rỡ, ánh sáng phản xạ trên lớp giáp xác đã chứng tỏ đó là một con sa mạc Cuồng Lăng Hạt.

Đi lâu như vậy cuối cùng đã gặp được một con Cuồng Lăng Hạt, điều này cũng có nghĩa là hắn đang đi đúng hướng, càng lúc càng tiếp cận lãnh địa của tộc quần Cuồng Lăng Hạt.

"Mạc Tà, hoạt động gân cốt một chút đi."

Sở Mộ biết Mạc Tà đã nhàm chán với công tác di chuyển khô khan lắm rồi, nhỏ giọng nói với Mạc Tà bảo nó đánh tới con Cuồng Lăng Hạt kia.

Đầu Cuồng Lăng Hạt có thực lực đại khái là tám đoạn bốn giai, xem như tương đương với Mạc Tà. Nhưng Mạc Tà là Hồn sủng cấp quân chủ, sa mạc Cuồng Lăng Hạt chỉ là cấp thống lĩnh, Mạc Tà muốn giết nó đơn giản như trở bàn tay.

"Ô ô ô..."

Mạc Tà vô cùng hưng phấn tru lên một tràng dài, trực tiếp thả ra lực lượng Song Miện Diễm phóng chạy như điên, chín cái đuôi tung bay phất phới, tận tình buông thả dã tính của mình ra ngoài.

Sa mạc Cuồng Lăng Hạt:

Yêu Thú giới - Trùng hệ - Lăng Giác Hạt tộc - Sa mạc Cuồng Lăng Hạt á tộc – Cấp thống lĩnh.

Tám đoạn sa mạc Cuồng Lăng Hạt trưởng thành có chiều dài đạt tới năm thước, cao chừng hai thước.

Thân thể của được bao trùm một tầng khải giáp màu xám, sáng bóng như kim loại, hạt kìm (càng), chân trước, chân sau, phần đuôi đều có lăng giác (sừng, gai nhọn) rõ ràng, trên thân thể phân bố rất nhiều gai xương nho nhỏ.

Toàn thân Cuồng Lăng Hạt đều là vũ khí, đáng sợ nhất chính là cái đuôi bò cạp màu đỏ chót ở cuối thân, đầu mút là cái móc câu đỏ sậm chứa chất kịch độc. Chỉ cần đâm thủng làn da thì độc tố sẽ lập tức xâm nhập vào trong cơ thể con mồi.

Nhiệm vụ có ghi lại nội dung tin tức về sa mạc Cuồng Lăng Hạt tương đối rõ ràng, giai đoạn không giống nhau thì uy lực độc tố cũng bất đồng. Ly lão nhi đã thông báo cho Sở Mộ biết Cuồng Lăng Hạt độc tố ít nhất cũng ngang hàng với kết tinh cấp ba, nghĩa là tương đương với Lăng Băng, Nhiên Mộc…

Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ này, Sở Mộ đã mang theo hơn trăm bình dược tề giải độc cho nên không cần lo lắng đến vấn đề độc tính.

"Giết một con tám đoạn Cuồng Lăng Hạt đại khái có thể thu thập mấy phần độc tố?"

Sở Mộ mở miệng hỏi Ly lão nhi.

"Chỉ một phần thôi!" Ly lão nhi hồi đáp.

Sở Mộ trực tiếp im lặng không nói gì nữa, nếu như một con tám đoạn Cuồng Lăng Hạt chỉ có thể thu thập một phần độc tố, vậy thì chẳng phải là mình phải giết một ngàn đầu tám đoạn Cuồng Lăng Hạt hay sao?