Sủng Mị

Chương 453: Liệp sủng hội - Uông Húc




Sở Mộ gật đầu, đưa mình Hồn sủng giới chỉ cho tiểu Cầm rồi nói:

"Nơi này có mười đầu Hồn sủng, ngươi giúp ta xử lý trong Liệp sủng hội, ta đi tới cửa hàng dược tề mua một vài thứ cần thiết."

"À, vâng, ta sẽ lập tức nhờ Giám định sư kiểm tra mười con Hồn sủng này."

Tiểu Cầm cẩn thận nhận lấy chiếc nhẫn, dựa theo lời Sở Mộ phân phó chạy đi làm việc.

Hiện tại trên người Sở Mộ có tổng cộng 6000 vạn, cần phải tìm thêm 4000 vạn nữa mới có thể mua được trái tim Cửu Vĩ Viêm Hồ.

Mặc dù trái tim Cửu Vĩ Viêm Hồ rất có thể là một cái bẫy do Hạ Nghiễm Hàn bố trí, nhưng mà Sở Mộ thật sự cần món linh vật này. Cho nên hắn vẫn phải kiếm cho đủ tài chính rồi nhờ Vũ Điện chủ giúp mình giao dịch, đường đường một vị Điện chủ ra mặt khẳng định cái tên núp ở sau màn kia không dám đùa bỡn chiêu trò.

Sở Mộ mua 50 bình dược tề chữa thương, dược tề giải độc các loại cũng chuẩn bị thỏa đáng, mặt khác Sở Mộ hạ quyết tâm mua 10 bình dược tề chữa thương cấp tám quý giá.

Chỉ 10 bình dược tề chữa thương cấp tám đã có giá 500 vạn kim tệ rồi, vừa mua xong Sở Mộ cũng đau lòng không dứt. Chỉ có điều muốn xâm nhập Mê Giới cấp tám chắc chắn phải chuẩn bị thứ này đề phòng những trường hợp nguy hiểm.

Thu mua dược tề đã phải tiêu mất 700 vạn kim tệ, mặt khác Sở Mộ dùng 300 vạn bổ sung hồn hạch làm thức ăn hai tháng cho Hồn sủng, thoáng cái không tới nửa giờ đã bay sạch 1000 vạn. Hắn lại trở về số kiếp nghèo rớt mồng tơi.

May mà lúc trước Sở Mộ đã góp nhặt rất nhiều linh vật, thi thể Hồn sủng, tài liệu, hồn tinh, hồn hạch …v…v, xử lý sạch toàn bộ những thứ này có lẽ gần đủ 1000 vạn chừng, xem như là bù đắp vào khoản chi tiêu kinh khủng này.

Tiểu Cầm xử lý công việc rất nhanh, khi Sở Mộ trở về thì nàng vừa cười vừa giao ra không gian giới chỉ có chứa 4000 vạn kim tệ.

"Nhanh như vậy?"

Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, tiểu Cầm khi còn bé đã ở chỗ này nên quen biết rất nhiều đại thúc, ta giao chiếc nhẫn cho bọn họ liền trực tiếp định giá và thu mua. Thiếu gia, ngài đúng là yên tâm đối với tiểu Cầm nha! Tại sao lại dễ dàng giao đám Hồn sủng trị giá 4000 vạn vậy chứ?" Tiểu Cầm ngại ngùng nói.

"Ừ, cám ơn. À, tiểu Cầm, Cổ hoang nguyên có nhiệm vụ nào không?" Sở Mộ mở miệng hỏi.

Sở Mộ đã báo cho Vũ Điện chủ mình muốn nhận nhiệm vụ cấp tám tại Mê Giới cấp tám từng thăm dò trước đó - Cổ hoang nguyên. Nếu như Liệp sủng hội cũng có nhiệm vụ chỗ đó thì Sở Mộ cũng sẽ tiếp nhận, xem như đi một chuyến thu hoạch hai lần tiền vậy.

"Ừ, thiếu gia đợi một chút."

Tiểu Cầm gật đầu định quay người đi lấy tài liệu, thế nhưng nàng đột nhiên nhận ra vấn đề, hai mắt trừng lớn lên nhìn chằm chằm vào Sở Mộ:

"Sở Thần thiếu gia, Cổ hoang nguyên chính là Mê Giới cấp tám đó, ngài đi tới đó lịch lãm?"

"Ta có danh hiệu cấp sáu, chẳng lẽ không thể xem xét?" Sở Mộ hỏi.

Tiểu Cầm nhìn vẻ mặt Sở Mộ cũng biết nam tử này thật sự muốn đi Cổ hoang nguyên.

Mê Giới cấp tám là địa phương vô cùng đáng sợ, tuy rằng tiểu Cầm không biết nguy hiểm tới mức nào nhưng mà nhiệm vụ nơi đó đều là cấp tám, một người đeo danh hiệu cấp sáu tiến vào khu vực cấp tám chẳng phải là hành vi tự sát hay sao? Nàng làm sao cũng không nghĩ tới Sở Mộ lại muốn tiếp nhận nhiệm vụ cấp tám.

"Quy củ vốn là không thể xem xét, nhưng thiếu gia muốn thì tiểu Cầm vẫn có thể giúp ngài." Tiểu Cầm nhỏ giọng nói lí nhí y như muỗi bay.

Sở Mộ liền nở nụ cười vui vẻ, không nghĩ tới thiếu nữ này còn có thủ đoạn như thế, nếu như có thể tiếp nhận một nhiệm vụ cấp tám tại Liệp sủng hội. Cộng thêm nhiệm vụ của Hồn Điện thì hắn đi một chuyến nói không chừng có thể kiếm đủ 2 trăm triệu. Trang bị cho Chiến Dã, linh vật cho Dạ Lôi Mộng Thú và Bạch Yểm Ma sẽ có thể giải quyết gọn gàng rồi.

Sở Mộ chờ đợi trong đại sảnh Liệp sủng hội một lát, vô tình nhìn thấy Tân nhân vương Lạc Bành từ ngoài đi vào.

Bên cạnh Lạc Bành là một nam tử làn da ngăm đen, nam tử này thoạt nhìn thuộc về cái loại rất khó được ai chú ý. Nhưng nếu cẩn thận đánh giá sẽ phát hiện con ngươi hắn có màu nâu, khí thế trầm trọng mà lăng lệ, những kẻ yếu tim chắc chắn sẽ khiếp đảm khi bị hắn ngó chừng.

"Uông đại ca, ta làm sao dám so sánh với ngươi trong Liệp sủng hội chứ? Ngươi bây giờ đã có thể tự mình đột phá Mê Giới cấp tám, còn ta vẫn đang di động tại Mê giới cấp bảy."

Lạc Bành vừa đi vừa cung kính nói chuyện với nam tử kia.

Nam tử da đen hiển nhiên là có thân phận không tầm thường, vừa đi vào đại sảnh Liệp sủng hội đã có không ít thành viên đứng lên hành lễ với hắn, nhưng tên này chỉ thong dong đi ngang qua giống như chỗ không người.

"Là Uông Húc! Nghe nói cách đây không lâu hắn đã mang về một con ấu sủng trung đẳng cấp quân chủ, sau đó bán được với giá 2 trăm triệu kim tệ. Khoản tiền này hẳn là tăng cường thực lực Hồn sủng của hắn thêm một bậc." Mấy người đứng ở bên cạnh Sở Mộ bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

"Hắn lần này tham gia bậc thang thứ hai của Thiên Hạ Quyết, chín tháng nữa sẽ chính thức bắt đầu đại hội. Đội ngũ hắn dẫn dắt khẳng định sẽ leo lên vị trí tương đối cao, tranh đoạt vinh quang cho Liệp sủng hội chúng ta."

"Ừ, nghe nói trước kia Uông Húc chỉ là một gã sai vặt bình thường của Liệp sủng hội mà?"

"Cái này đã không phải là bí mật gì rồi, bởi vì hắn vốn không có bối cảnh, hoàn toàn dựa vào thực lực của mình đi đến trình độ bây giờ."

Nam tử được gọi là Uông Húc đi vào đại sảnh Liệp sủng hội lập tức trở thành tiêu điểm cho mọi người bàn tán, Sở Mộ chỉ im lặng lắng nghe tin tức về nam tử này.

Nếu như là cường giả dự thi bậc thang thứ hai, Sở Mộ hiển nhiên phải cẩn thận lưu ý rồi. Dù sao chín tháng sau, người này sẽ biến thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp với mình.

"À? Ngươi cũng ở đây hả? Đúng là đi mòn dép cũng không gặp, chúng ta xem ra rất có duyên với nhau."

Lát sau, Lạc Bành đã phát hiện ra Sở Mộ đang ngồi bình thản trong một góc đại sảnh.

Sở Mộ bây giờ không còn suy nghĩ Lạc Bành là đối thủ cạnh tranh của mình nữa rồi, chỉ hờ hững nhìn hắn một cái rồi lờ đi như không thấy gì hết.

"Uông đại ca, đây là Hồn Điện - Sở Thần mà ta từng đề cập trước kia."

Lạc Bành không có để ý tới thái độ của Sở Mộ, cố ý chỉ vào Sở Mộ nói với Uông Húc.

"À, ngươi chính là người đã đánh bại Lạc Bành, Hồn Điện quả nhiên là xuất ra không ít cao thủ."

Uông Húc đứng ở nơi đó nhìn vào Sở Mộ.

Ánh mắt Uông Húc không phải là khinh miệt, mà lấy tư thái một kẻ cao hơn nhìn xuống Sở Mộ. Ánh mắt này làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, nhất là người này có lẽ muốn trút giận dùm cho Lạc Bành, hai tròng mắt giống như dã thú dần dần lộ ra một tia sắc bén.

Cặp mắt Sở Mộ cũng trở nên lạnh như băng, khi người khác đã bộc lộ sát khí hung lệ thì Sở Mộ cũng không ngần ngại trực tiếp nghênh chiến.

Uông Húc nhận thấy Sở Mộ muốn đối kháng chính diện, lập tức buông thả hoàn toàn khí thế của mình ra ngoài.

Bốn tròng mắt nhìn nhau xẹt lửa, tựa như hai thanh bảo kiếm lần lượt va chạm vào nhau, sát khí vô hình tràn ngập khắp đại sảnh khiến cho không khí chung quanh đột ngột oi bức đến khó thở.

Lạc Bành đứng ở bên cạnh kinh ngạc nhìn hai đầu dã thú giằng co khí thế, phải biết rằng Lạc Bành cũng là người thường xuyên lui tới các Mê Giới hung hiểm. Nhưng mà hắn có cảm giác hai người này còn đáng sợ hơn cả hung thú trong rừng sâu.

"Đây không phải là Uông ca ca sao?"

Tiểu Cầm không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn nhẹ nhàng chạy tới chào hỏi Uông Húc. Bỗng nhiên bị sát khí của Sở Mộ và Uông Húc hù dọa làm cho sắc mặt trắng bệch.

Nhìn thấy tiểu Cầm khả ái xuất hiện trong đại sảnh, Uông Húc là người đầu tiên thu hồi khí thế bức người, chỉ cười cười không nói bày ra bộ dáng làm như không hề xảy ra chuyện gì hết.

"Tiểu Cầm muội muội, gần đây càng lớn càng xinh ra đó!" Uông Húc cười lên ha hả. Nguồn: http://truyenfull.vn

"May quá!"

Tiểu Cầm còn chưa kịp khôi phục tinh thần lại như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn sang Uông Húc, rồi lại sợ hãi chầm chậm liếc về phía Sở Mộ.

"Đại ca còn có việc phải xử lý, đi trước đây!"

Uông Húc không có nhiều lời làm gì, trực tiếp sải bước đi vào trong đình viện Liệp sủng hội.

Tiểu Cầm còn đangmơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, còn Lạc Bành thì ngạc nhiên ngây người như phỗng.

"Sở Thần, ta muốn tái chiến với ngươi, ngươi xác định thời gian và chiến trường đi!"

Lạc Bành hiển nhiên là không rời khỏi đơn giản như thế, vừa mới khôi phục tinh thần liền quay sang khiêu chiến Sở Mộ.

"Chờ ta trở về từ Mê Giới rồi lại nói sau." Sở Mộ nhàn nhạt hồi đáp.

"Ta cũng đang dự định đi tới Mê giới cấp bảy lịch lãm, sau khi trở về chúng ta sẽ tái chiến một trận. Thời gian cứ định vào hai tháng sau, chiến trường tùy ngươi lựa chọn." Lạc Bành tràn đầy lòng tin đối với thực lực của mình.

Sau khi nói xong, hình như Lạc Bành còn có chuyện muốn nói với Uông Húc, vội vội vàng vàng chạy theo vào trong đình viện, cũng không quản Sở Mộ rốt cuộc có đồng ý tỷ thí hay không.

Sở Mộ cũng không thèm để ý chuyện này, ánh mắt hắn dần dần hòa hoãn nhìn tới tiểu Cầm, âm thầm kỳ quái vị thiếu nữ Liệp sủng hội này khả năng thật sự không nhỏ, không giống như là một nhân viên bình thường.

"Có nhiệm vụ Cổ hoang nguyên không?"

Sở Mộ không có ý định hỏi thăm lai lịch tiểu Cầm, thật ra hắn chỉ quan tâm đến công việc của mình mà thôi.

"Có, là nhiệm vụ 1 trăm triệu kim tệ, nhưng mà…" Tiểu Cầm vội vàng gật đầu rồi lại lộ vẻ lo lắng.

Nội sảnh Liệp sủng hội.

"Khó trách ngươi thua ở trên tay hắn, tiểu tử Hồn Điện kia khẳng định là một trong mấy tên thanh niên biến thái." Uông Húc nhìn thoáng qua Lạc Bành, chậm rãi nói.

"Uông đại ca, ta lúc ấy chỉ gọi về một con chủ sủng, hơn nữa hai tháng sau, ta sẽ tăng cường hai con chủ sủng lên tới tám đoạn chuẩn quân chủ, khi đó hắn tuyệt không thể nào là đối thủ của ta." Lạc Bành không phục nói.

"Ngươi thua không phải vì Hồn sủng. Hắn có sự tĩnh táo và thong dong, tự tin với năng lực của mình, phải là người trải qua quá trình rèn luyện lâu dài và đối mặt rất nhiều nguy hiểm mới có được. Cho dù Hồn sủng của ngươi mạnh hơn vẫn có tỷ lệ chiến bại rất lớn."