Sủng Mị

Chương 313: Dụ địch vào bẫy




"Ảnh Trảo."

Sí Lăng Hổ thi triển Ảnh Trảo công kích từ khoảng cách xa, nhất thời một cái Ma trảo màu đen bay thẳng tới chỗ Mạc Tà.

"Nộ Viêm."

Lúc này Trương Khâm cũng đã triệu hồi ra bảy đoạn năm giai Tà Diễm Yêu, nó vừa mới xuất hiện đã nhanh chóng hoàn thành chú ngữ Nộ Viêm phóng ra một luồng hỏa diễm đuổi theo Mạc Tà.

Tùng Lâm Sơn và hai người khác phản ứng cũng không chậm, tất cả đều cho Hồn sủng buông thả kỹ năng đánh tới Sở Mộ.

Ảnh Trảo lao tới đầu tiên nhưng Mạc Tà chỉ cần đảo nhẹ một vòng trên không trung là có thể né tránh Sí Lăng Hổ công kích.

Phía sau Ảnh Trảo chính là Nộ Viêm nổ tung ầm ầm ngay bên cạnh. Lúc đó Mạc Tà liền sử dụng Cửu Vĩ Mê ngăn cản ngọn lửa từ Nộ Viêm. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Vù vù vù!"

Phạm vi Tà Diễm đốt cháy đến gần ba mươi nhưng không thể làm gì được Cửu Vĩ Viêm Hồ. Mạc Tà lợi dụng lực phản chấn từ vụ nổ nhảy lùi ra sau một quãng. Sau đó trực tiếp trèo lên vách đá ổn định thân hình.

Ba cái kỹ năng khác hoàn toàn không có tính chất uy hiếp, lấy năng lực né tránh tinh diệu của Mạc Tà căn bản không thể chạm vào một cọng lông trên người nó. Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, Mạc Tà đã chạy ra khỏi phạm vi đám Hồn sủng công kích.

Sở Mộ không hề quay đầu lại, trực tiếp khống chế Mạc Tà biến mất ở phía sau vách núi dựng đứng.

"Đuổi theo."

Thanh Lực lạnh lùng cười một tiếng, khống chế Sí Lăng Hổ đuổi theo đầu tiên.

Trương Khâm cưỡi trên lưng tám đoạn Tiên Huyết Thú chạy sát theo sau Sí Lăng Hổ.

"Thanh Lực, nếu ta không nhìn lầm thì tiểu tử này khống chế Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ."

Trương Khâm quét mắt tập quang vào con Hồn sủng màu trắng bạc ở phía xa xa, cao giọng nói với Thanh Lực.

Sắc mặt Thanh Lực cũng không tốt lắm. Bản thân hắn không phải là người có kiến thức hạn hẹp, vừa nhìn là biết Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ có thực lực vượt xa cấp thống lĩnh, lực chiến đấu vô cùng kinh khủng. Lúc trước Thanh Lực đã hơi coi thường Sở Mộ, bây giờ mới tỉnh ngộ nhìn nhận lại vấn đề.

"Trước tiên giết hắn rồi lại nói."

Thanh Lực hừ lạnh, niệm chú ngữ hồn kỹ gia trì hiệu quả Long Thừa Phong lên trên người Sí Lăng Hổ để gia tăng tốc độ.

"Ừ, cẩn thận một chút, chỉ sợ tiểu tử này chơi thủ đoạn gì đó." Trương Khâm lên tiếng nhắc nhở.

Tốc độ Mạc Tà cực nhanh, dưới tình huống không có gì trở ngại đã chạy tới khe núi phát sinh chiến đấu lúc trước.

Chung quanh khe núi toàn là dấu vết hủy hoại, Diệp Khuynh Tư dựa vào Bàn Mộc Linh đã che dấu khí tức ẩn núp vào một góc vắng vẻ. Khi Sở Mộ xuyên qua khe núi cố ý nhìn thoáng qua hướng Diệp Khuynh Tư đang ẩn núp, cố ý dặn dò nàng không được hiện thân.

Diệp Khuynh Tư ẩn núp rất cẩn thận, từ đằng xa chỉ lộ ra hai tròng mắt quan sát Sở Mộ và Mạc Tà chạy vút qua.

Diệp Khuynh Tư cắn chặc bờ môi, trong lòng chợt sinh ra cảm giác bất an. Dù sao Sở Mộ hành động như vậy cũng quá mức nguy hiểm.

Sở Mộ vừa mới chạy lướt qua, phía sau đã có năm thân ảnh đập vào mắt Diệp Khuynh Tư. Năm người đều dồn lực chú ý vào Sở Mộ, một lòng vội vã đuổi theo nên không có ai lưu tâm tìm kiếm Diệp Khuynh Tư.

"Hắc hắc, hoàn hảo, không có bị phát hiện." Ly lão nhi nằm co rúc dưới tảng đá khẽ dãn rộng thân thể, nhìn thấy đám người Nguyên Tố môn chạy qua liền nở nụ cười gian trá.

"Vù vù vù vù!"

Gió lớn lạnh thấu xương gào thét bên tai, càng lên cao sức gió càng mạnh, có những lúc làn gió tựa như lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào mặt đau rát.

Thiên Tinh Phong cao trên năm ngàn thước. Sở Mộ và Mạc Tà đang ở vị trí ba, bốn ngàn thước, đã bắt đầu xâm nhập vào trong tầng mây mù.

Chạy lên tới nơi mới thấy sương mù cũng không dày đặc lắm. Sở Mộ dõi mắt nhìn xuống vẫn có thể thấy thân ảnh đám người Nguyên Tố môn truy đuổi rất gấp.

Sở Mộ cố ý để cho Mạc Tà thả chậm tốc độ chờ đợi đám người Thanh Lực đuổi theo. Chốc lát sau cảm thấy thời cơ đã chín mùi, hắn mới bảo Mạc Tà bay thẳng lên trên, chạy một hơi thẳng tới khu vực lãnh địa Quỷ Khung Quân Vương.

Lãnh địa của Quỷ Khung Quân Vương vẫn là một cái khe núi, nhưng nơi này rộng lớn hơn nhiều, chỉ tính riêng chiều ngang đã tới mười thước. Khe núi hình thành một cái dốc nghiêng kéo dài lên tới tận đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy toàn là mây đen mù mịt.

Sở Mộ quét mắt một vòng liền phát hiện cách đó ba trăm thước có một động quật to lớn, bên đó nhất định là hang ổ của Quỷ Khung Quân Vương rồi.

"Đi qua."

Sở Mộ nhỏ giọng ra lệnh cho Mạc Tà tiếp cận Quỷ Khung Quân Vương.

Mạc Tà cũng tài cao gan lớn, bốn chân dậm mạnh lao thẳng về phía hang động kia.

Năm người truy đuổi cũng xuất hiện ở trên khe núi rất nhanh, vừa mới nhìn thấy Sở Mộ ở phía trước lại càng không có suy nghĩ quá nhiều. Cả đám lập tức khống chế Hồn sủng nhào tới.

"Hừ hừ, xem ngươi còn chạy đi đâu." Sí Lăng Hổ mở rộng hai cánh bay thẳng lên cao rồi nhanh chóng hạ xuống ngay trước mặt Mạc Tà, ngăn cản đường đi tới của Sở Mộ.

Trương Khâm là người chạy tới kế tiếp, tám đoạn Tiên Huyết Thú nhảy lên khe núi ở một hướng khác không cho Sở Mộ có cơ hội nhảy xuống. Ba người khác lại che chắn đường lùi của Sở Mộ.

"Trốn? Ta chỉ tìm một nơi thích hợp chiến đấu mà thôi." Sở Mộ vô cùng trấn định nhìn lướt qua năm người này.

"Vốn là ngươi có thể không chết, nhưng lại cứ thích đâm đâu vào chỗ chết."

Trong mắt Thanh Lực lóe lên sát ý, Sí Lăng Hổ lập tức gầm lên một tiếng cuồng bạo.

Sí Lăng Hổ gầm thét có lực chấn nhiếp cực mạnh, thậm chí hình thành một cơn cuồng phong đập vào mặt Sở Mộ, toàn bộ khe núi cũng phải run rẩy, chấn động liên hồi.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, giải quyết hắn đi."

Trương Khâm nhìn thoáng qua Sở Mộ, nhận thấy Sở Mộ chỉ có Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ hơi khó đối phó, còn hai con Hồn sủng khác quá mức tầm thường rồi. Vì thế lo lắng trong lòng hắn cũng giảm bớt.

Sở Mộ bình tĩnh đứng ở nơi đó, Diệp Khuynh Tư gia trì cho hắn hiệu quả Thủy Mạc Chiến Khải vẫn còn tác dụng nên những công kích bình thường rất khó xâm phạm.

Sở Mộ đã triệu hồi Chiến Dã ngoài, ngay khi Chiến Dã vừa mới xuất hiện thì Băng Không Tinh Linh đã ưu tiên gia trì cho nó một đạo Huyền Tinh khải giáp.

Hiệu quả Huyền Tinh khải giáp có thể tăng cường lực phòng ngự của Chiến Dã lên tới cấp bảy hậu kỳ. Cộng thêm sinh mạng lực ương ngạnh, trừ phi là kỹ năng có uy lực gần tới cấp chín, nếu không rất khó giết chết Chiến Dã trong một, hai chiêu.

Thực lực Chiến Dã chỉ mới sáu đoạn một giai, nên lúc Sở Mộ triệu hoán nó ra lập tức khiến cho năm người Nguyên Tố môn nở nụ cười khinh miệt. Một con sáu đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh ở trong mắt bọn họ quả thực là đồ bỏ đi, căn bản không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào.

"Giết."

Thanh Lực lạnh lùng ra lệnh, Sí Lăng Hổ dẫn đầu nhào tới, trảo nhận sắc bén phá vỡ không khí thi triển ra kỹ năng Phấn Toái Trảo.

Không gian và vách núi lần lượt nát bấy, Mạc Tà nhẹ nhàng đảo chín cái đuôi qua che dấu thân thể ở phía sau. Trong chớp mắt đó, thật thể của nó đã di động sang một chỗ khác, Phấn Toái Trảo đánh tới chỉ có thể công kích vách núi sau lưng Mạc Tà mà thôi.

"Năng lực né tránh mạnh thì thế nào?" Thanh Lực mỉm cười lạnh lùng, bọn họ tổng cộng có năm người, mỗi người triệu hoán một con Hồn sủng cũng đủ đòi mạng Sở Mộ rồi.

Tùng Lâm Sơn triệu hoán vẫn là Băng Không Tinh Linh, nhưng mà lúc này khí tức phát ra từ Băng Không Tinh Linh của hắn rõ ràng là thua kém Ngưng của Sở Mộ rất nhiều.

Ngưng đã đạt đến bảy đoạn, năng lực khống chế Băng hệ vượt qua cấp thống lĩnh đỉnh phong đủ để coi thường một đám đồng tộc cùng đẳng cấp. Cho dù đồng thời phải đối mặt với ba con Nguyên Tố giới Hồn sủng nhưng khí thế vẫn tuôn trào không dứt.

"Hàn Băng Vũ."

Tùng Lâm Sơn đã nổi lên cảm giác ghen tỵ, tức giận hét lớn ra lệnh cho Băng Không Tinh Linh thi triển kỹ năng.

Tùng Lâm Sơn - Băng Không Tinh Linh bắt đầu niệm chú ngữ, kỹ năng này cũng không hao phí nhiều thời gian. Vì thế Băng Không Tinh Linh của hắn khẳng định có thể hoàn thành rất nhanh.

Nhưng ngay khi chú ngữ mới vừa kết thúc, Tùng Lâm Sơn bỗng nhiên cảm giác vách đá bên cạnh mình xuất hiện một cặp mắt quỷ dị. Ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm vào Băng Không Tinh Linh của hắn lộ ra địch ý nồng đậm.