"Bọn họ... bọn họ đánh bại Sở Việt và Sở Tranh Phàm?" Sở Thiến trợn tròn mắt lắp bắp mãi mới nói được một câu. Không thể nào tin nổi Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư lại có thể thắng lợi ba trận liên tục.
Một người được gọi là thanh niên đứng đầu có nghĩa là trong một trong khu vực hầu như không có địch thủ, mỗi một lãnh thổ tồn tại vô số tòa thành, số lượng Hồn sủng sư có thể tính bằng đơn vị hàng nghìn hàng vạn. Bất kỳ một người nào có thể nổi danh chắc chắn không phải là chuyện đơn giản.
Ví dụ như Sở Tiêm xuất thân từ một tòa tòa thành cấp tám, Sở Thiến đương nhiên cho rằng Sở Mộ chỉ thuộc về hàng ngũ thanh niên cao thủ mà thôi. Nhưng từ tình hình chiến đấu lúc nãy để suy đoán, vậy thì Sở Mộ rõ ràng là nằm trong nhóm đứng đầu địa vực.
Sở Tiêm đứng ở bên cạnh Sở Thiến còn chưa kịp phản ứng với kết quả Sở Mộ đoạt được thắng lợi. Bởi vì dù có nằm mơ đi nữa, nàng cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện Sở Mộ lại đủ sức đánh bại đệ tử mạnh nhất Đại Sở thế gia.
Thậm chí Sở Tiêm đã bắt đầu hoài nghi gã nam tử trước mắt này có phải thật sự là Sở Mộ hay không.
Trong sân lúc này vô cùng yên tĩnh, một trận chiến đấu hào nhoáng như thế, nhiều đột biến xảy ra như thế hiển nhiên làm cho tất cả mọi người rung động từ tận đáy lòng. Theo lý thuyết hẳn là đội ngũ Sở Việt và Sở Tranh Phàm bày ra thực lực siêu việt, kiêu ngạo càn quét đối phương mới đúng. Thế mà kết quả hoàn toàn ngược lại, hai người Sở Việt và Sở Tranh Phàm là mầm móng tuyển thủ lại bị hai kẻ vô danh tiểu tốt giải quyết gọn gàng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tình hình như thế làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như là hai con thỏ cắn chết hai con sư tử vậy, ngoại trừ kinh ngạc còn có mấy phần buồn cười khó nói nên lời. Hết lần này tới lần khác bây giờ có hơn trăm người chứng kiến tình cảnh quỷ dị này, dù không muốn tin cũng không được.
"Ha hả, hai tiểu đồ nhi của ngươi quá mức khinh địch rồi." Đồ lão cười phá lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói trầm trọng lan truyền ra khắp chiến trường.
Vẻ mặt Sở Dương không dễ coi chút nào, trên thực tế từ biểu hiện ban đầu Sở Mộ cho Mạc Tà khống chế Thiên Đằng Yêu. Sở Dương đã đoán được đệ tử mình không thể nào chiến thắng cuộc tranh tài này rồi, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới hai tên đồ đệ đắc ý của mình lại vô dụng như thế, vừa mới bắt đầu nhoáng một cái đã bại trận, tính toán thời gian còn chưa tới năm phút. Đúng là mất mặt hết chỗ nói rồi.
Tranh tài là do bốn Hồn sủng sư tiến hành đối chiến, có thể giải quyết đối thủ trong vòng mười phút coi như là chênh lệch cách xa rồi, về phần giải quyết trong vòng năm phút có nghĩa là song phương căn bản không cùng một cấp bậc.
Thanh niên đứng đầu lại bị hai kẻ vô danh xử lý nhanh gọn như thế. Từ nay về sau Sở Việt và Sở Tranh Phàm coi như triệt để mất hết mặt mũi rồi.
Tình huống bây giờ thậm chí còn bi đát hơn trước thua ba khống ngày hôm trước nữa, cặp mắt Sở Việt không che dấu được nội tâm oán hận, hung hăng nhìn vào Sở Mộ làm như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
"Ngươi… ngươi... ngươi chỉ dựa vào nữ nhân để chiến thắng, nếu thật sự đối chiến… ngươi chả phải là cái gì cả… có ngon… chúng ta đơn đả độc đấu." Sở Việt rốt cuộc không nhịn được oán khí trong lòng, vội vã tìm cách vãn hồi mặt mũi.
Lời Sở Việt nói có lẽ không sai, rất nhiều người đã nhận ra người tỏa sáng nhất trận chiến này khẳng định không phải là Sở Mộ, mà là Diệp Khuynh Tư và chủ sủng Băng Hỏa Yêu Tinh cường đại ngoài sức tưởng tượng.
Băng Hỏa Yêu Tinh có năng lực khống chế Băng hệ vượt xa Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh, vận dụng kỹ năng Hỏa hệ lại càng mạnh hơn tám đoạn Hỏa Tinh Linh. Thoáng chốc đã buông thả kỹ năng Băng Hỏa Mẫn Diệt Đồ uy lực tiếp cận cấp tám, thiếu chút nữa mạt sát bảy đoạn Lôi Đình Kiếm Sí Sư. Cho dù bản thân nó trả giá bị trọng thương, nhưng lợi tức thu về vẫn lời to.
"Ta muốn đổ chiến với ngươi, chấp luôn chủ sủng." Sở Việt chỉ thẳng vào mặt Sở Mộ, vô cùng phẫn nộ nói.
"Ta đổ chiến thường có yêu cầu rất cao." Sở Mộ bình tĩnh nhìn tới Sở Việt đã mất khả năng khống chế tâm tình, chậm rãi nói.
"Sở Việt, câm miệng lại cho ta, thua là thua, lại còn không biết xấu hổ." Sở Dương tức giận càng sâu, lúc này Sở Dương đã sớm đoán được hai tuyển thủ này tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bên ngoài, rất có thể chính là đại biểu cho Đồ lão dự thi.
"Ai dà, Sở Dương lão đệ, chuyện của những người trẻ tuổi, đám người già cả chúng ta đừng nhúng tay vào làm gì, bọn họ muốn đánh cuộc thì cứ để bọn họ đánh cuộc." Đồ lão lập tức ra tay ngăn trở Sở Dương.
Đồ lão hiển nhiên là biết thân phận chân thật của Sở Mộ, hiện tại nhìn thấy Sở Việt ngu ngốc lên tiếng khiêu chiến Sở Mộ đã sớm cười trộm trong lòng rồi.
"Cái tên đồ đệ của Sở Dương ngày hôm nay xem như hỏng bét rồi."
Sắc mặt Sở Dương vừa xám vừa đen, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
"Đồ lão cũng quá mức ác độc đi? Làm thế nào thần không biết quỷ không hay để cho hai đệ tử ngoài tộc dự thi coi như xong, bây giờ đụng tới đệ tử của mình còn không nói trước một tiếng, quả thực là cố ý chơi xỏ mình mà."
Đồ lão đúng là cố ý làm cho rối loạn, trong thời gian gần đây những vị trưởng lão, tộc sư …vân …vân, rõ ràng không còn tôn trọng nhân phẩm như trước, âm thầm chèn ép người khác, ra mặt bảo hộ đệ tử mình quá lộ liễu. Vì thế những trưởng lão cao tầng như Đồ lão bắt buộc phải biểu hiện một chút gì đó, nếu không chuyện này càng lúc càng lớn, uy tín gia tộc cũng bị ảnh hưởng.
"Đây là hồn tinh cấp bảy hai thuộc tính Hỏa- Thú tinh khiết có giá trị 200 vạn kim tệ, ngươi lấy ra cấp năm hồn giáp lần trước đổ chiến với ta. Ngươi triệu hoán chủ sủng, chủ sủng của ta đã bị thương, ta chỉ dùng thứ sủng chiến đấu với ngươi." Sở Việt đã tức giận váng não, không thèm quan tâm đến lời lão sư vừa nói.
"Không có hứng thú." Sở Mộ nhàn nhạt hồi đáp.
Trong lúc nói chuyện, Sở Mộ cũng niệm chú ngữ lấy cấp sáu hồn giáp đang mặc trên người ra ngoài. Sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra cấp bảy hồn tinh Băng thuộc tính, tùy ý ném hai món bảo vật xuống đất, chậm rãi nói:
"Tiền đánh cuộc là cấp sáu hồn giáp, lại thêm cấp bảy hồn tinh. Tiền đánh cuộc là cấp sáu hồn giáp trên người của ngươi và một trái Huyết Vĩnh Quả Thực. Phương thức chiến đấu, ta đơn khống, ngươi tùy tiện triệu hoán."
Ta đơn khống, ngươi tùy tiện triệu hoán.
Câu này đã là lần thứ hai Sở Mộ nói ra rồi, nhưng mà trước sau hai lần đều có ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn.
Ở trong Sở gia Cương La thành chỉ có thể miễn cưỡng đạo tạo ra thanh niên cao thủ, nhưng so sánh với cường giả chân chính của các lãnh thổ lại vô cùng nhỏ bé. Còn Sở Việt đã thuộc về nhóm cao thủ đứng đầu, dõi mắt cả Tây Giới cũng không có mấy người đủ sức đánh một trận với hắn.
Vì thế một câu này ở trong nhận thức của mọi người đúng là ngang ngược càn rỡ tới cực điểm.
Sở Mộ biểu hiện kiêu ngạo và liều lĩnh lập tức sẽ dẫn phát đám đệ tử Đại Sở thế gia tức giận sôi trào một mảnh. Thân là lão sư, Sở Dương lại càng trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không lường trước tiểu tử lại cuồng đến trình độ này.
Đồ lão cũng kinh ngạc tột độ, vốn tưởng rằng nhi tử Sở Thiên Mang đổ chiến chỉ kiếm chút tiền lẻ sử dụng, nhưng không ngờ được tiểu tử này muốn gài bẫy Sở Việt hốt một cú lớn, tâm địa cũng quá đen tối đi?
Lúc này Đồ lão đã âm thầm thở dài trong lòng: "Sở Việt ơi là Sở Việt, cái hầm này rất là sâu đó, sâu không thấy đáy luôn. Tiểu tử ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, hễ nhảy xuống rồi đừng có mong bò dậy."
Chỉ riêng giá trị tiền đánh cuộc đã trực tiếp lên tới con số 700 vạn, có thể nói là trận chiến này dù thắng hay thua thì tin tức sẽ được truyền đi khắp chốn.
Đám đệ tử Đại Sở thế gia ở ngoài quan sát còn đang bàn luận sôi nổi, cho dù trận đổ chiến này có đặc sắc hay không, chỉ riêng tiền đánh cuộc 700 vạn kim tệ không phải là hạng người như bọn họ có thể chịu nổi.
Huống chi, đây là một kẻ vô danh đơn khống đối chiến cao thủ đứng đầu Sở Việt ba khống, hành vi ngạo mạn này quá mức kinh người rồi.