Nhưng mà bọn họ không thừa nhận sinh vật tối cường Vạn Niên Luân Bàn lần trước cũng là mạnh nhất trong Luân Bàn lần này.
Trong lòng Nại Hà nữ vương cũng suy nghĩ như thế, nếu như không tận mắt nhìn thấy Luân Bàn Hoàng Tổ xuất hiện, bọn họ làm sao biết được lão nhân gia đã bị thời gian đào thải hay chưa?
Hoàng Tổ quét mắt một vòng phát hiện đám cường giả thời đại nơi này chỉ có sáu vị, bốn vị khác tựa hồ không có ở trong Thiên cung.
Lúc này Nhân mẫu đã bay đến bên cạnh Luân Bàn Hoàng Tổ, nàng dùng tinh thần âm nói:
"Luân Bàn!"
"Còn có bốn cường giả khác đâu?"
Hoàng Tổ hỏi.
"Cường giả thời đại thứ tư đã chết non rồi, ba vị khác đang giúp chúng ta đối kháng Thiên Yêu Ma."
Nhân mẫu hồi đáp.
"Xem ra vẫn còn cường giả thời đại thanh tĩnh." Text được lấy tại Truyện FULL
Hoàng Tổ nói.
Nhân mẫu nhìn lướt qua sáu vị cường giả thời đại ở trước mặt mình.
Rất rõ ràng, sáu vị cường giả thời đại này đang muốn đánh một trận với Luân Bàn Hoàng Tổ.
Chỉ có Luân Bàn đại thần mới có thể đánh bại bọn họ, trận chiến này vốn không thể tránh khỏi.
"Ta sẽ trì hoãn đám cuồng đồ mượn gió bẻ măng này, ngươi mau tìm ra vị trí Lục Ma."
Luân Bàn Hoàng Tổ nói.
"Không thành vấn đề chứ?"
Nhân mẫu lo lắng hỏi ngược lại.
"Nại Hà hơi khó đối phó, những thứ khác. Hừ hừ, chỉ là tôm tép nhãi nhép tự cao tự đại."
Luân Bàn Hoàng Tổ cười lạnh nói.
Trên đời này cũng chỉ có một đời Vạn Niên Luân Bàn mới có thể coi rẻ cường giả cấp Bất Tử mà thôi.
"Có biện pháp ngăn cản Nại Hà xuất thủ không?"
Nhân mẫu vẫn tương đối bận tâm nơi này.
Luân Bàn Hoàng Tổ lắc đầu nói:
"Tính tình của nàng khó đoán lắm!"
Nhân vật có thể làm cho Luân Bàn Hoàng Tổ kiêng kị cũng chỉ có Nại Hà nữ vương.
Nại Hà nữ vương là cường giả thời đại thứ nhất, trên thực tế thực lực và tuổi thọ cũng không thua kém Hoàng Tổ Luân Bàn bao nhiêu.
Hơn nữa, Nại Hà nữ vương có rất nhiều năng lực quỷ dị khôn lường, chỉ riêng Phục Hoạt thuật đã là kỹ năng chủng tộc độc nhất vô nhị. Ngay cả Luân Bàn Hoàng Tổ cũng không dám chắc mình có thể giết nàng.
Thậm chí cho dù thân thể bị chia năm xẻ bảy, Nại Hà nữ vương vẫn có khả năng phục sinh như cũ.
"Nếu như Thiện Ác thuỷ tổ còn sống hẳn là ứng phó Nại Hà dễ dàng hơn."
Hoàng Tổ nói.
Thiện Ác thuỷ tổ là cường giả Vạn Niên Luân Bàn đời trước, nhưng mà tuổi thọ đã đến điểm cực hạn, sau khi tử vong được chôn trong vách đá phía sau Thiên cung.
Chủng tộc Thiện Ác hoa hẳn là diệt tuyệt theo Thiện Ác thuỷ tổ tử vong. Trên thế giới này xem như không còn tồn tại sinh vật gì có thể khắc chế Nại Hà nữ vương.
Dĩ nhiên, mặc dù nhân gian còn có á tộc Thiện Ác hoa, nhưng chủng tộc thiên phú yếu kém không thể nào đạt tới cảnh giới Bất Tử, trên cơ bản khó lòng chống lại Nại Hà nữ vương. Có thể nói Nại Hà nữ vương chính là nhân vật tối cường trong Hoa tộc hiện tại.
Thuỷ tổ không có nghĩa là tối cường, Luân Bàn Hoàng Tổ cũng không phải là tổ tiên Hoàng tộc. Ngược lại nó phải trải qua rất nhiều lần niết bàn trọng sinh mới đạt tới cấp bậc Hoàng Tổ. Cho dù mạnh mẽ thế nào cũng bị tổ tiên khắc chế nghiêm trọng, thí dụ như ác tính Thiện Ác nữ vương sẽ áp chế thiện tính Nại Hà nữ vương cực kỳ hữu hiệu.
"Rầm rầm rầm rầm rầm!"
Cuồng lôi không ngừng bạo tạc trên bầu trời Tranh Minh đại địa, tia chớp nhuộm rừng rậm, sơn mạch biến thành một màu tái nhợt đáng sợ.
Đại địa vốn là mảnh đất cỏ xanh mơn mởn, không khí mát lạnh nhu hòa. Nhưng lúc này mây đen nồng nặc ép xuống, bầu trời không còn một chút ánh sáng.
Nước sông nặng nề chảy xuôi, trên bờ là một căn nhà gỗ nhỏ được trang trí tinh xảo.
Trước cửa nhà gỗ, một nữ nhân xinh đẹp tựa lưng vào tường nhìn lên bầu trời mờ mịt, sấm chớp giăng đầy không gian.
Tầng mây đen kịt hạ xuống tạo thành khí áp trầm trọng, cảm giác cả vùng đất sắp sửa đối mặt với diệt vong.
"Hình như lại muốn thiên biến!"
Nữ nhân lẩm bẩm tự nhủ.
Nói xong câu đó, nàng xoay người trở về phòng.
Nhà gỗ rất đơn giản, không có quá nhiều vật trang sức, căn phòng của nàng được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
Trên giường gỗ là một nữ tử khí chất ôn nhu, thánh khiết như một vị tiên tử hạ phàm.
"Chủ thượng, kể từ khi nhật thực đến gần, tình hình nhân gian giống như thay đổi triệt để."
Hạ Chỉ Hiền nói.
"Gọi tên ta là được rồi."
Vũ Sa bình thản nói.
"Muốn ăn chút gì không?"
Hạ Chỉ Hiền hỏi.
"Không cần, không có khẩu vị."
Vũ Sa khẽ lắc đầu.
Vũ Sa nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói:
"Khí áp tương đối cổ quái."
"Ừ, tới chỗ nào cũng vậy, ta có cảm giác giống như trời sập."
Hạ Chỉ Hiền hồi đáp.
Hạ Chỉ Hiền từ lãnh thổ phương bắc chạy tới nơi này, tình huống bên phía lãnh thổ phương bắc cũng giống y như thế. Trong lòng nàng thật sự lo lắng, loại hiện tượng này hiển nhiên không phải là điềm lành. Bởi vậy rất nhiều địa phương đã hỗn loạn triệt để, vô số sinh vật nháo nhào chạy trốn.
Nhật thực quả thật mang đến nhân gian tai nạn khủng khiếp, vốn là thế giới tràn ngập sinh cơ bỗng nhiên biến thành Cấm vực nguy hiểm rình rập khắp nơi.
"Nơi này hẳn là gần một tòa Thiên Giới Bi đúng không?"
Vũ Sa mở miệng hỏi.
"Hình như vậy!"
"Đi tới đó xem một chút!"
Vũ Sa nói xong liền đứng lên rời khỏi giường.
Hạ Chỉ Hiền vươn tay đỡ nàng.
"Ta không sao!"
Vũ Sa lắc đầu nói.
"Lực lượng cường đại thế nào cũng là nữ nhân mà thôi. Ở thời kỳ này nữ nhân nào cũng sẽ suy yếu."
Hạ Chỉ Hiền nhỏ giọng khuyên nhủ.
Vũ Sa không có kiên trì, để cho Hạ Chỉ Hiền đỡ nàng đi ra ngoài.
Lãnh thổ phương bắc.
Trên mảnh thổ địa là mây đen vần vũ, chỉ có Bắc thành thỉnh thoảng lóe lên tia sáng mờ nhạt.
Nhật thực kéo dài quá lâu rồi, đêm tối mang đến cho tất cả mọi người áp lực càng lúc càng nặng.
Cho dù đi đến nơi nào cũng có thể nghe thấy thanh âm người lớn an ủi con cháu đang sợ hãi, ngày mai thế nào mặt trời cũng sẽ mọc lại như cũ thôi.
Nhưng kết quả ngày mai vẫn là một đêm dài vô tận.
Ly lão nhân đứng trên một tòa tháp canh, đưa tay vuốt chòm râu bạc, sắc mặt tương đối trầm trọng.
Ngư nhân công chúa đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt bất an nhìn lên bầu trời đen tối và sấm chớp giăng ngang chằng chịt.
Màn trời mỗi ngày một thấp, thế giới sao vào trong bóng tối khủng hoảng. Nếu như tình huống này tiếp diễn thêm vài ngày, không biết thế giới này sẽ biến thành hình dáng gì nữa.
"Có lẽ lời tổ tiên nhắn nhủ khi xưa đúng là sự thật?"
Ly lão nhân chậm rãi nói, ngữ khí nửa phần xác định nửa phần hoài nghi, do dự.
"Thiên Giới Bi sẽ không gạt người."
Ngư nhân công chúa thở dài bất đắc dĩ.
Sứ giả chính là đại biểu cho một chủng tộc giao tiếp thế giới bên ngoài, bọn họ am hiểu tri thức, trí tuệ cao siêu. Ngoài ra còn mang trên người sứ mạng trọng yếu, đó là tìm hiểu lịch sử được Thiên Giới Bi lưu lại từ thời xa xưa.
Rất nhiều năm trước, bọn họ đã tìm hiểu được một sự thật đáng sợ khắc trên Thiên Giới Bi.
Nhưng không có một ai tin tưởng chuyện này, dần dần tin tức đáng sợ kia cũng rơi vào quên lãng. Cho tới bây giờ hết thảy mọi chuyện đã phát sinh, bọn họ mới đột nhiên ý thức được lời tiên đoán của tổ tiên đang xảy ra ở trước mắt mình.
Có lẽ những tin tức kia vốn không phải là lời tiên đoán.
Mà là tổ tiên bọn họ dùng kinh nghiệm xương máu, tính mạng của mình truyền lại lời cảnh báo cho hậu duệ của mình.
Đệ Tam trọng thiên, Đệ Nhị trọng thiên, Đệ Tam trọng khôn, Đệ Nhị trọng khôn, cùng với thế giới hiện tại bọn họ đang sinh sống.
Trong khoảng năm tháng xa xưa, thật sự có năm thế giới hoàn hảo mà vạn vật có thể sinh tồn sao?
Nhưng vì chuyện gì bây giờ chỉ còn lại một thế giới duy nhất, những thế giới còn lại biến thành không gian độc lập tràn ngập khí tức hủy diệt?