Vũ Sa ngẩng đầu, trên trán từng giọt mồ hôi chảy xuống.
Nàng thở hổn hển thêm mấy hơi, chậm rãi mở miệng nói: "Ta có nói qua giải trừ hồn ước là có thể ngăn chặn bản năng sinh sản của Thiện Ác thủy tổ sao?"
Sở Mộ ngẩn người, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn nàng: "Ngươi... ngươi có ý gì đó!"
"Còn không hiểu? Cho dù hồn ước giải trừ, Thiện Ác thủy tổ vẫn là muốn huyết thống của ngươi để dựng dục sinh sản!" Vũ Sa nói.
"Vậy ngươi tại sao lại đồng ý giải trừ hồn ước?" Sở Mộ nói.
"Chờ ta thanh tỉnh, có thể giết chết ngươi. Sau đó mạnh mẽ cắt đứt cái đoạn trí nhớ này. Làm gì còn phát sinh qua chuyện này nữa?" Vũ Sa lạnh như băng nhìn Sở Mộ nói.
"Ngươi là nữ nhân độc ác!" Sở Mộ có chút tức giận nói.
Mình hảo tâm thả nàng tự do, vốn định cùng nàng sau này nước sông không phạm nước giếng. Không nghĩ tới nàng vừa mới giải trừ hồn ước liền muốn giết mình, trên cái thế giới này có ai có lòng dạ rắn rết so với nàng không!
Biết vậy sớm đem một ngọn lửa thiêu đốt nhụy hoa của nàng không còn một mống!
"Ta ác độc? Có ác độc hơn so với ngươi không, ban đầu khi ngươi dùng ma diễm hành hạ ta, có nghĩ tới hay không mình thuộc dạng gì..." Vũ Sa chỉ vào Sở Mộ lên án mạnh mẽ nói.
Nhưng mà, thanh âm nàng lên án mạnh mẽ đó càng lúc càng nhỏ, cả người truyền đến một loại cảm giác mềm nhũn, còn có một loại nóng rang khó có thể đề phòng.
Sở Mộ cũng trừng tròn mắt, nội tâm đang tức giận dần dần bị một loại tâm tình khác chiếm cứ.
Rất khó tưởng tượng, hai người trợn mắt nhìn nhau, lửa giận đùng đùng khi thù nhân gặp nhau lại đột nhiên trầm mặc xuống, sau đó nhìn đối phương lẫn nhau, gương mặt tái nhợt vì linh hồn đau đớn lúc nãy dần dần trở nên ửng hồng.
Những đóa hoa thánh khiết và diễm lệ ở trong đại điện đều nở rộ lên, những nhụy Vũ Sa biến thành hoa tu tự động hồi phục như cũ, khôi phục thành màu tím như ban đầu.
Một thiếu nữ thánh khiết trắng nõn như ngọc với mái tóc dài màu tím dài thướt tha gợi cảm, hơn nữa một dung nhan tuyệt mỹ không chút tỳ vết làm cho người ta quên mất hô hấp, Sở Mộ ngơ ngác nhìn nữ nhân hương mỹ xinh đẹp ở trước mắt, câu hồn, tuyệt diệu, thánh khiết, toàn bộ trí nhớ trong đầu hầu như bị thanh trừ hoàn toàn.
Giống như đột nhiên trở lại thời gian thật lâu trước đây, bên trong một đóa Thánh Lam hoa, một vị thiếu nữ xinh đẹp dáng vẻ đáng thương đang không ngừng hướng về phía mình cầu cứu, khi đó, Sở Mộ chỉ là muốn giúp nàng thoát khỏi thống khổ mà thôi.
Nhìn khuôn mặt mỹ lệ mà quen thuộc đó, Sở Mộ cảm giác nàng lúc này rất giống vẻ thống khổ trước kia, cần sự trợ giúp của mình...
.....
Hắc ám và lạnh như băng cùng tồn tại, chất lỏng sềnh sệch chảy loạn toàn thân.
Vũ Sa chậm rãi mở mắt, đột nhiên phát hiện mình bị cái chất lỏng sềnh sệch mềm mại gì đó bao quanh.
Xiêm y của nàng đã bị hòa tan, thân thể bóng loáng cùng chất lỏng dinh dính hòa tan cùng một chỗ, khi nàng muốn tránh thoát những đồ vật này, nàng lại bỗng nhiên phát hiện chất lỏng sềnh sệch này giống như một loại huyết mạch của mình, đang đang không ngừng rót năng lượng gì đó vào trong thân thể của mình...
"Ta thế nào vậy?" Vũ Sa nhìn chính mình, nhìn nhụy hoa giống như trái tim đang đập ở tại trước mặt mình.
Nàng cố gắng nhớ lại.
Mình không phải đã chết rồi sao?
Tại phía trên vách đá hắc ám nhảy xuống, đó hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Nàng chỉ nhớ rõ, tại bên sườn vách đá lần lượt từng cái khuôn mặt làm nàng căn hận càng ngày càng xa, bởi vì nàng đang không ngừng rơi xuống.
Nàng nhớ rõ khi mình rơi xuống một đám ma đằng tựa như hang ổ mãng xà ở dưới vực sâu, những dây leo to như cuồng long bay múa chung quanh nàng, càng rơi càng xuống, lúc này một thân hình màu đen to kinh khủng che chắn tầm mắt của nàng...
Sau đó, bỗng nhiên hình như có một cái miệng, một ngụm đem mình nuốt vào trong, sau đó ý thức của nàng liền triệt để mơ hồ.
"Ta không phải hẳn là bị hoa yêu quái vật đáng sợ nhất trên cái thể giới này ăn rồi sao?" Vũ Sa trí nhớ dừng lại khi chính mình bị nuốt trong nháy mắt kia, một khắc kia làm nàng sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Chẳng qua, vì sao mình lại không chết, mà là bị cái chất lỏng sềnh sệch này trói buộc lại...
Nói chuẩn xác, chất lỏng sềnh sệch này chính là một phần thân thể của nàng, nàng thậm chí có thể cảm giác được linh hồn và tư duy trong thân thể của mình.
Nàng thử để cho thân thể của mình hoạt động xem.
Lúc này, nàng cảm giác tại chung quanh hắc ám cũng đang ngọa nguậy.
Trong bóng đêm, một con quái vật cực lớn xuất hiện, đó là một đóa Ma hoa to lớn, phía trên Ma hoa chi chít tà văn hoa văn đáng sợ.
Hoa đằng to lớn quấn giao, làn tràn, từng cánh hoa to bằng diện tích nơi này lúc này đang chậm chạp ngọa ngậy, xuyên qua hắc ám, nàng thậm chí không cách nào đem trọn thủy tổ Hoa và cuốn Hoa thu vào trong mắt, nhất định phải bay lên trên đỉnh đầu mới có thể thấy toàn cảnh thủy tổ Hoa
Thánh lam sắc, yên hồng sắc, một cái đại biểu cho thánh khiết, một cái đại biểu cho tà ác, Vũ Sa ngơ ngác đứng ở giữa hắc sắc chi đằng (rừng dây màu đen), cảm giác mình giống như rơi vào một tòa địa ngục, nếu không tại sao phải thấy một màn kinh hãi rung động như thế!
Nàng bị dọa sợ muốn xoay người chạy trốn.
Nhưng mà, đột nhiên, nàng cảm giác hết thảy mọi cái mà mình nhìn thấy đó có một loại liên lạc vô cùng mật thiết với nàng...
Tựa hồ... tựa hồ, lúc này nhìn qua một đồ vật vô cùng to lớn xấu xí như là một phần của mình.
Nàng chậm rãi giơ tay lên, đột nhiên, vậy là vô số bụi mây khổng lồ vây quanh Ma Hoa thủy tổ cũng từ từ nứt hở ra.
Mà trong Ma Hoa thủy tổ nở rộ ra, một Yêu Cơ với làn da hoàn toàn màu lam và màu đỏ xen kẽ nhau từ từ xuất hiện.
Tóc của nàng tung bay trong gió, trên thân thể của nàng là từng cánh hoa tựa như lân phiến, nàng có khuôn mặt nữ nhân, đồng thời có thân thể nữ nhân, càng làm cho Vũ Sa kinh hãi chính là, Yêu Cơ thủy tổ này chính là lấy hình dạng của nàng mà hiển hóa ra!
Xem khuôn mặt, ngoại trừ màu da, cơ hồ giống nàng như đúc, thậm chí vóc người cũng hoàn toàn phù hợp cùng nàng.
Nhìn nữ yêu đản sanh từ trong hoa, Vũ Sa cảm giác giống như mình soi gương thấy được một khuôn mặt yêu dị vô cùng xấu xí!
"Đây là ta... đây là ta sao... Ta làm sao biến thành như vậy..."
"Đây không phải là ta... Đây không phải là ta, bộ dáng này không phải là của ta!"
Vũ Sa té xuống mặt đất, hết thảy điều đó đối với nàng mà nói so với cơn ác mộng còn muốn đáng sợ hơn!!
Nàng hướng về phía sau bò đi, muốn xa rời cái địa ngục này.
Nhưng mà, bản thân nàng làm sao thoát được?
Cái tên yêu nữ trên người đầy cánh hoa kia mở mắt, cặp mắt kia giống nàng như đúc, thậm chí khi nàng đưa mắt nhìn mình, nàng từ trong ánh mắt của mình thấy được một cổ oán niệm, một cổ phẫn nộ, một cổ thù hận!
Cái oán niệm này, cổ phẫn nộ này, cổ thù hận này làm cho nàng khát vọng muốn có lực lượng, đem những khuôn mặt đáng căm hận tại trong đầu toàn bộ xé nát!
Bọn họ đáng chết, bọn họ giết người thân nhất của mình, phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy mới được.
Giờ phút này, nàng không lui về phía sau nữa.
Nàng nhìn thấy cái gã tà ác với mình, cố nén cổ sợ hãi hướng nàng đi tới, tựa như tại một lòng muốn chết lúc nhảy xuống vách đá hắc ám, nàng lựa chọn ôm yêu quái có chút đáng sợ và làm cho mình chán ghét này.
"Tỷ tỷ, ngươi biết không, ta tại vách đá đó phát hiện một bụi hoa, rất đẹp!" Một vị tiểu thiếu nữ khoan khoái chạy tới bên cạnh nữ tử, trên tay đang cầm một bụi hoa màu lam xen lẫn màu đỏ tươi.
Hai nữ tử đều mặc quần áo màu lam, tóc dài màu tím.
Các nàng có một bộ dáng xinh đẹp lung linh, đồng dạng có một khuôn mặt khả ái tinh xảo, thậm chí các nàng ăn mặc đều giống nhau như đúc, trên đầu đội mũ màu lam nhạt, cánh tay xinh xắn.... Nếu không chú ý nhìn kỹ, có một cái gương đặt ở trước mặt các nàng, cô bé trong gương kia chính là nữ tử ở bên ngoài.
"Ngươi hái ở đâu vậy?" Vị tỷ tỷ cẩn thận cầm gốc cây hoa, mở miệng hỏi.
"Là tại vách đá phía sau Thiên Cung, đây là hoa gì vậy, thật kỳ quái a, tại sao lại có hai loại cánh hoa nhỉ" Vị muội muội hỏi.
"Đây là Thiện Ác Hoa, là một loại hoa ra đời sớm nhất trên cái thế giới này, màu thánh lam đại biểu cho thiện, màu đỏ như máu đại biểu cho ác" Vị tỷ tỷ nói.
"Thiện? Ác? Cái gì là thiện ác?" Vị muội muội tiếp tục hỏi.
"Không biết" Tỷ tỷ lắc đầu.
"Tỷ tỷ còn không biết à? Trên sách cũng chưa nói qua sao?"
"Có rất nhiều thứ mà trên sách không giải thích được"
"Thứ gì?" Muội muội quả thực giống như một tiểu bảo bảo, cái gì cũng muốn hỏi.
"Tình cảm"
"Tình cảm là cái gì vậy?"
Tỷ tỷ khẽ mỉm cười, nụ cười không màn danh lợi, ôn hòa, tựa hồ đối với nàng hết thảy vấn đề cũng không suốt ruột.
"Ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi là muội muội của ta, giữa chúng ta đều tồn tại một loại tình cảm"
"Vẫn không hiểu..." Muội muội lúc lắc cái đầu.
"Người có tình cảm sẽ nguyện ý chia sẽ lẫn nhau, người nặng tình cảm chia xẻ càng nhiều hơn, vui vẻ, bi thương, tương hỗ lẫn nhau, gánh chịu lẫn nhau...
"Ta đã phạm phải sai lầm, tỷ tỷ cũng sẽ giúp ta gánh chịu?" Muội muội giảo hoạt hỏi.
"Được rồi"
... Tại một khắc ôm cái tà ác kia, nàng cảm giác có đồ vật gì đó tiến vào trong thân thể của nàng, từ sờ sờ làn da, rồi xuyên thấu vào trong cơ thể, đau đớn đến nỗi làm cho nàng tê tâm phế liệt.
Nàng bắt đầu hối hận, nàng không nghĩ tới ôm quái vật kia mình lại thống khổ như thế.