Tựa như trong giới tự nhiên có rất nhiều Hồn sủng, thời điểm chúng nó gặp phải nguy hiểm uy hiếp đến tính mạng sẽ liều mạng chém giết chỉ vì mục đích sinh tồn.
Nhân loại cũng là một loại Hồn sủng, đồng dạng là đối mặt với thế giới tự nhiên đào thải, hoặc là tử vong uy hiếp sẽ trở nên kiên cường, bất khuất, mạnh mẽ đấu tranh cho chính mình. Chiến tranh bộc phát chính là thời khắc thử thách lòng dũng cảm và quyết tâm của mọi người.
Bốn ngày sau, quân đoàn Tân Nguyệt trú đóng ở Đông Cuồng Lâm và Thiên Sơn quan ải bắt đầu rút về các tòa thành.
Tất cả mọi người phân ra quét dọn chiến trường, thanh trừ toàn bộ thế lực còn sót lại trong Tân Nguyệt Địa.
Một tháng sau, mọi người đã tin chắc không còn bất kỳ quân địch nào ẩn núp trong lãnh thổ Tân Nguyệt Địa mới bắt đầu gầy dựng lại thành trì, dân chúng cũng lục đục trở về quê hương.
Trong trận chiến này, Tân Nguyệt Địa đã trả giá rất lớn, không những nhân lực tử vong trên quy mô lớn, mà tài nguyên cũng tổn thất nghiêm trọng. Rất nhiều Hồn sủng sư tự nguyện gia nhập vào đội quân thủ vệ đã hi sinh anh dũng.
Sau chiến loạn, số người còn sống sót không tới bốn thành.
Tân Nguyệt Địa giành độc lập và nhanh chóng phát triển, nhân tài xuất hiện lớp lớp, cường giả nhiều như mây.
Đánh một trận xong, Tân Nguyệt Địa trở nên tiêu điều, hoang vắng, khắp nơi toàn là thanh âm than khóc vì người thân tử trận.
Thế nhưng, mặc dù không khí thê lương, vắng lạnh, Tân Nguyệt Địa đã chứng minh được giá trị của mình. Toàn bộ thế giới nhân loại sẽ phải nhìn lại với cặp mắt khác xưa.
Tân Nguyệt Địa nhỏ bé chỉ tương đương với một khối lãnh thổ địa cương cấp ba, số lượng nhân khẩu thưa thớt không cần phải nói. Nhưng nơi này lại sản sinh ra một đám Hồn sủng sư ngông nghênh mười phần, lấy thực lực chính mình đánh sụp liên minh tám thế lực lớn. Sau khi tin tức này truyền ra đã dẫn đến oanh động thật lớn, bản đồ Tân Nguyệt Địa biến thành một thanh thiết kiếm nhuộm đầy máu tươi chỉa thẳng tới Ô Bàn đại địa và Tranh Minh đại địa.
Lúc này đã không còn bất kỳ thế lực nào dám đánh chủ ý lên khối lãnh thổ màu mỡ này, thậm chí còn có tin đồn rất nhiều địa phương trong Tân Nguyệt Địa vào ban đêm văng vẳng thanh âm quỷ hồn gào khóc.
Những tin tức này chính là lời cảnh cáo tất cả những kẻ có ý định xâm nhập, liên minh tám thế lực lớn cũng bởi vì coi thường khối thổ địa này, tham lam tài nguyên phong phú mới biến thành một đám quỷ hồn chết thảm nơi đất khách quê người.
Tân Nguyệt Địa trở thành vùng lãnh thổ nổi danh, đồng thời cái tên Song Tà ma nhân - Sở Mộ cũng lan truyền ra khắp thế giới nhân loại.
Đề tài Dị Nhân hệ đột nhiên trở nên nóng bỏng, tất cả mọi người đều hưng phấn đàm luận, suy đoán lai lịch vị cường giả thần bí này. Sở Mộ dẫn dắt Tân Nguyệt Địa quật khởi hiển nhiên trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý.
Cường giả cấp lãnh tụ tổng cộng chỉ có mấy người, trong cuộc chiến tranh này Sở Mộ đã đích thân giết chết hai vị lãnh tụ. Kể từ đó hung danh của hắn nổi như cồn, cho dù là đám người kia cố gắng bôi nhọ nhân phẩm hắn thế nào cũng không che giấu được sự thật, hắn chính là cường giả khó lường nhất, thần bí nhất trong lịch sử mấy trăm năm.
Hơn nữa, thực lực chân chính của hắn đã mạnh hơn phần lớn nhân vật lãnh tụ.
Chỉ cần có hắn bảo hộ Tân Nguyệt Địa một ngày, đừng hòng có người nào mơ tưởng chiếm đoạt khối thổ địa này.
Rất nhiều người nắm quyền đã nhận thấy được liên minh tám thế lực lớn thất bại dẫn đến đủ loại hậu quả nghiêm trọng. Những phe phái trước đó vô cùng mạnh mẽ bỗng nhiên sẽ bị thay thế một nhóm lớn người, cảm giác này giống như mọi chuyện đột ngột phát sinh biến hóa chỉ trong một đêm. Nhưng không một ai biết được nguyên nhân cụ thể xuất phát từ đâu.
Có người nói Tân Nguyệt Địa trải qua chiến tranh tẩy lễ đã trở thành hình tượng tiêu biểu cho những vùng lãnh thổ độc lập, thậm chí còn có khả năng phát triển thành thế lực thứ chín.
Nhưng đây chỉ là một số người suy đoán trong những lúc trà dư tửu hậu, bởi vì hai đại hoàng tộc sẽ không cho Tân Nguyệt Địa có cơ hội đi tới một bước này. Trừ phi Tân Nguyệt Địa có được lực lượng khiến cho hai đại hoàng tộc kiêng kỵ.
Bên ngoài phong vân biến ảo, các thế lực lớn không ngừng rung chuyển kéo theo một loạt thay đổi trong thế giới nhân loại.
Một tháng sau đó, Tân Nguyệt Địa phát ra Phong Địa thủ lệnh.
Tân Nguyệt Địa sẽ phong bế thời gian một năm, không cho phép người ngoài tiến vào Tân Nguyệt Địa, ai xâm phạm giết trước báo sau.
Cũng bởi vì một đạo Phong Sát lệnh này trực tiếp đẩy Tân Nguyệt Địa vào trong bức màn thần bí. Tuy rằng rất nhiều người vô cùng nghi ngờ, nhưng không có một ai dám mạo hiểm xông vào. Dù sao tấm gương tám thế lực lớn vẫn còn sờ sờ ra đó.
Nhờ có Thổ hệ Hồn sủng hỗ trợ, các tòa thành gầy dựng lại với tốc độ cực nhanh.
Đến tháng thứ ba sau chiến tranh, Vạn Tượng thành đã khôi phục trạng thái yên lặng và trang nghiêm như trước kia.
Thời gian ba tháng cũng dần dần hòa tan cảm xúc bi thương trong lòng người dân nơi này.
Đại đa số người lại bắt đầu hành trình tìm kiếm Hồn sủng mới, dần dần thoát khỏi tâm trạng buồn bã sau chiến tranh.
Vạn Tượng thành trở thành tín ngưỡng trong lòng người dân Tân Nguyệt Địa, chỉ cần nó vẫn tồn tại sẽ giống như một liều thuốc trấn an tinh thần mọi người, không có đau khổ nào không thể qua.
Ba tháng trước, cả tòa thành vẫn còn tràn ngập khí tức tử vong và hủy diệt.
Ngày hôm nay, những núi thi thể và máu tanh đã được thanh tẩy sạch sẽ, Trữ Mạn Nhi trồng lên đó những gốc đại thụ có tác dụng tinh lọc không khí.
Linh thụ trải dài trên đường phố, trên thân Linh thụ được khắc tên những người anh hùng đã hi sinh trong trận chiến bảo vệ lãnh thổ, để cho người đời sau nhớ đến bọn họ và không lãng quên đoạn ký ức hào hùng này.
Trữ Mạn Nhi nói rằng tính mạng là một vòng tuần hoàn. Sau khi tử vong sẽ tiến vào vòng luân hồi mới, trong quá trình đó không thể nào xác định điểm bắt đầu và kết thúc. Một người trước kia là vương giả có thể biến thành cô hồn dã quỷ trải qua cuộc đời mê mang, cô độc, giàu thành nghèo, hoặc thành dã thú súc vật... thứ gì cũng có.
Khắc tên lên Linh thụ là để gợi nhớ ký ức khi bọn họ còn sống, cũng là giúp cho người chết tìm được một nơi an nghỉ, chờ đợi vòng luân hồi mới bắt đầu.
Trữ Mạn Nhi làm thế được rất nhiều người tán thành. Trong khoảng thời gian sau đó, những tòa thành bị chiến tranh tàn phá lần lượt xuất hiện từng dãy Linh thụ.
Theo quá trình Linh thụ lớn lên, cánh hoa nở rộ, bay múa càng nhiều, nụ cười trên mặt Trữ Mạn Nhi dần dần rạng rỡ hơn.
Tất cả mọi người đều âm thầm cảm tạ vị tiên tử mỹ lệ này, nụ cười của nàng, nội tâm tinh khiết và nụ cười của nàng giúp cho bọn họ quên đi sầu não. Không biết từ lúc nào, Tân Nguyệt Địa đã thoát khỏi vỏ bọc đau thương vì chiến tranh, trên đường phố lại xuất hiện trẻ con đùa giỡn, từng đôi tình lữ dẫn nhau đi lịch lãm, trong Thú luyện trường lại vang lên thanh âm chiến đấu hăng hái.
Đối với một nhóm người, trong cuộc đời không cần phải trải qua quá trình mạo hiểm, ngày ngày chiến đấu. Bọn họ cảm thấy bình thản sống qua ngày, vui vẻ bên người thân đã là hạnh phúc nhất rồi.
"Ca ca, Giao Nhân cổ xưa rất lợi hại sao? Còn mạnh hơn quân đoàn chinh phạt?"
Trữ Mạn Nhi kéo kéo ống tay áo Sở Mộ, mở miệng hỏi.
"Có lẽ vậy!"
Sở Mộ cười nói.
"Có ca ca bảo vệ, nơi này sẽ rất an toàn đúng không?"
Trữ Mạn Nhi lại hỏi tiếp.
"Ừ!"
Sở Mộ gật đầu khẳng định.
Bản thân Sở Mộ cũng không biết mình yêu mến khối lãnh thổ này từ lúc nào, bất kể chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó, tuyệt đối không cho phép người khác xâm phạm. Cho dù đó là Nhân tộc, hay là Hải tộc...
"Ca ca, có một thằng bé trai nãy giờ nhìn ngươi mãi!"
Trữ Mạn Nhi cười nói, ngón tay chỉ tới vị trí tường thành.
Sở Mộ quay đầu lại liền thấy một tiểu thiếu niên mặc khải giáp chuẩn Thánh vệ đứng ở nơi đó, bộ dạng rất muốn đi tới nhưng không có dũng khí cất bước.
Sở Mộ có chút ấn tượng đối với tiểu thiếu niên này, chính là cái tên được hắn cứu ra từ đống phế tích tại Băng thành. Sau đó đích thân hắn tiến cử vào đội Thánh vệ dự bị.
Chương 1592: Cẩn Nhu phục sinh (Hạ)
Nhìn thấy tiểu thiếu niên ngại ngùng đứng yên tại chỗ, Sở Mộ bất chợt hồi tưởng lại thời điểm mình cũng ở độ tuổi này. Khi đó hắn đối mặt một vị cường giả cũng biểu hiện giống y như thế.
Tiểu thiếu niên hít vào một hơi thật sau, cuối cùng vẫn... đứng yên tại chỗ.
Trước giờ Sở Mộ vẫn luôn là nhân vật thần bí, không ngờ ngày hôm nay lại đứng trên tường thành ngắm nhìn phong cảnh. Vì thế tiểu thiếu niên mới nảy ra ý định tiến lại gần nói chuyện với Sở Mộ mấy câu, nhưng hắn lại không có dũng khí làm chuyện này.
"Ca ca, ngươi không thể nghiêm mặt như vậy, chưa gì đã hù dọa người ta rồi."
Trữ Mạn Nhi bỗng nhiên nhắc nhở một câu.
"..."
Sở Mộ hơi ngạc nhiên, ít nhất hắn cảm thấy mình bây giờ đã tốt hơn trước kia gấp trăm lần.
"Ngươi trở về đi, ta đi Yểm Ma Thánh vực một chuyến."
Sở Mộ nói với Trữ Mạn Nhi.
"Ta cũng muốn đi!"
Trữ Mạn Nhi nhào tới nắm lấy chéo áo hắn.
Sở Mộ làm như không nghe không thấy, trên người nổi lên ma diễm, một trận gió nhẹ thổi qua cuốn theo thân thể Sở Mộ biến mất ngay tại chỗ.
Thấy Sở Mộ chạy mất, Trữ Mạn Nhi tức giận dậm chân, miệng không ngừng mắng "ca ca xấu".
Lần này tiến nhập Yểm Ma Thánh vực, Trữ Mạn Nhi đoán cái liền biết hắn đi tìm ai.
Sở Mộ nhanh chóng tiến vào Yểm Ma Thánh vực, xuyên qua lãnh thổ Yểm Ma thế triều, bay về phía khu vực Ma Linh nhất tộc sinh sống.
Vì bảo vệ Vạn Tượng thành, Ma Linh nhất tộc đã trả giá rất lớn, bây giờ toàn bộ linh hồn trong Bất Hủ thành và Phong Ấn tháp đều dùng làm tài nguyên để cho Ma Linh nhất tộc từ từ khôi phục.
Sở Mộ bay đến lãnh thổ Ma Linh đúng lúc nhìn thấy Bạch Ngữ từ trong đi ra.
Bạch Ngữ thấy Sở Mộ cũng biết ý định của hắn, lắc đầu nói:
"Còn chưa có tỉnh lại!"
Sở Mộ gật đầu, không nói câu nào.
Sau khi Cẩn Nhu công chúa kết thúc trận đồ Ma Linh đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, hiển nhiên lần chiến đấu này đã khiến nàng tiêu hao quá lớn.
"Ta đã đeo Ngọc Trụy (dây chuyền) cho nàng, nó có tác dụng dung hợp linh hồn và thể xác. Nhưng mà không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian."
Bạch Ngữ chậm rãi nói.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên.
Bạch Ngữ nói Ngọc Trụy chính là đồ vật lấy được từ vị gia chủ Ẩn Đồng hoàng tộc, nó ẩn chứa nguồn năng lượng sinh mạng có thể giúp cho Cẩn Nhu công chúa sống lại một đoạn thời gian ngắn.
"Nếu như nàng không có lừa gạt ta, có lẽ lần này nàng sẽ phục sinh thật sự."
Bạch Ngữ nói xong câu đó rồi vỗ vỗ vai Sở Mộ:
"Ta phải rời khỏi vài ngày, ngươi trông nom nàng cẩn thận."
"Ngươi không đợi nàng tỉnh lại?"
Sở Mộ ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Bạch Ngữ lắc đầu nói:
"Nữ nhân kia không cho ta quá nhiều thời gian. Thôi kệ, sau này ta vẫn còn nhiều cơ hội. Cho dù không có ta ở đây, ngươi cũng sẽ giúp ta hoàn thành tâm nguyện."
"Biết rồi!"
Sở Mộ gật đầu nói.
"Nói thật ra, lúc ban đầu ta cũng cảm thấy lừa mình dối người, ta không tin người chết lại có thể phục sinh. Nhưng ta không hối hận, nếu như không bước lên con đường này, ta căn bản không còn ý nghĩa gì để tiếp tục sống, còn không bằng biến thành ma quỷ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không cần suy tư..."
Bạch Ngữ nói xong liền thở dài một hơi.
"Không thể nói như vậy, bi thương và đau khổ vẫn tốt hơn một cỗ thi thể không cảm xúc."
Sở Mộ đã từng hóa thân thành ma, hiển nhiên hắn là người rõ nhất cảm giác cô độc thống khổ đến mức nào.
Cái cảm giác ma diễm không ngừng thiêu đốt, thời thời khắc khắc hành hạ làm cho đầu óc hắn điên cuồng, thống khổ là vì không biết mình là ai, mình muốn làm gì...
"Nói cũng phải!"
Bạch Ngữ gật đầu, xem như đồng ý với nhận định của Sở Mộ.
"Bạch Ngữ đại thúc, đừng có đi Ẩn Đồng hoàng tộc nữa. Nữ gia chủ kia bồi hồi ở bình cảnh bất tử đã lâu, có lẽ nàng sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình."
Trên mặt Sở Mộ lộ vẻ lo lắng.
"Nại Hà Hoa có năng lực phục sinh, nhưng không có cách nào làm cho người ta trường sinh bất tử. Nói không chừng sau khi ta và ngươi đạt tới cảnh giới kia, lúc đối mặt với sinh lão bệnh tử cũng sẽ làm ra vài chuyện khiến người ta giận sôi."
Bạch Ngữ cười cười nói.
"Ta trước giờ đâu có coi mình là người tốt."
Sở Mộ cũng cười phụ họa.
Bạch Ngữ ngẩn người ngạc nhiên, hồi lâu sau mới lắc đầu bất lực. Bởi vì câu Sở Mộ vừa nói chính là chân lý.
Bất kỳ người nào tu luyện đến cảnh giới này cũng hai tay dính đầy máu tươi, có ai chưa từng đồ sát trăm vạn người? Không từ thủ đoạn là chuyện hiển nhiên, bởi vì những người nhân từ, sĩ diện háo danh đã chết từ lâu rồi.
Sở Mộ là một người như thế, Bạch Ngữ cũng vậy. Chỉ có điều mỗi người sẽ có một điểm mấu chốt, không phải ai cũng tàn ác đến mức sát hại thân nhân của mình.
"Ta đi!"
Bạch Ngữ nói.
"Ừ, cẩn thận đó!"
Sở Mộ gật đầu nói.
Trên người Bạch Ngữ bốc cháy ma diễm màu bạc, biến thành một mũi tên sáng chói bay về nơi xa.
Nhìn Bạch Ngữ rời khỏi, trong lòng Sở Mộ ngập tràn cảm xúc.
Thiên Giới Bi lựa chọn những người trải qua vô số nguy hiểm, cuộc đời khúc chiết nhấp nhô, đồng thời còn có ý chí kiên cường và chấp nhất trở thành Bi Khấp Giả. Sở Mộ nghĩ rằng nếu như Bạch Ngữ có cơ hội gặp một tòa Thiên Giới Bi, hắn sẽ là một vị Bi Khấp Giả vô cùng xuất sắc.
Chẳng qua là Sở Mộ chưa từng cảm ứng trên người Bạch Ngữ có bia khóc dao động.
Hắn chậm rãi đi vào Ma Linh bộ lạc.
Thiên Tiên Băng Trớ Ấn yêu hồ ngửi thấy khí tức Sở Mộ trước tiên, nó lập tức chạy ra ngoài vẫy đuôi nghênh đón.
Dáng vẻ Thiên Tiên Băng Trớ Ấn yêu hồ rất là linh động, sôi nổi chạy trước dẫn đường cho Sở Mộ.
Đến một tòa Băng đàn, Sở Mộ nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa.
Nàng đang nằm ở trung tâm Băng đàn, thân thể mềm mại gợi cảm làm cho người ta phải động tâm.
Làn da nàng trắng nõn khác thường, đây là vì nàng bị băng phong quá lâu. Cũng may còn có năng lượng Bất Hủ tuyền thủy giúp cho thân thể nàng không bị tổn hại.
Sở Mộ bỗng nhiên nghĩ tới tình cảnh ở trong Trầm Thụy thế giới.
Rất nhiều năm đã trôi qua, Sở Mộ không còn là thanh niên nhiệt huyết bừng bừng, hắn bây giờ đang ở vào thời kỳ trầm ổn, lão luyện. Nhưng mà Cẩn Nhu công chúa lại không hề biến hóa, bộ dạng nàng vẫn xinh đẹp hoàn mỹ như cũ.
Trên cổ nàng đeo sợi Ngọc Trụy màu xanh thẫm, bên trong ẩn chứa năng lượng sinh mệnh tạo thành vầng sáng bao phủ thân thể nàng.
Cẩn Nhu công chúa nhắm mắt ngủ say.
Đôi mắt này đã nhiều năm không có mở ra, U Linh Cẩn Nhu vẫn thường xuyên xuất hiện ở trước mặt mình, yên lặng xuất thần nhìn chính mình tử vong.
Bây giờ linh hồn Cẩn Nhu công chúa đã dung nhập vào trong thân thể, về phần có thể phục sinh hay không còn phải đợi một ít thời gian. Bởi vì linh hồn Cẩn Nhu công chúa quá hư nhược sau trận chiến bảo vệ Vạn Tượng thành.
Công lao bảo vệ Vạn Tượng thành lớn nhất không phải là Sở Mộ, mà là Cẩn Nhu công chúa dẫn theo Ma Linh nhất tộc bày trận ngăn cản quân đoàn địch nhân ở ngoài thành.
Rất nhiều người ghi tạc hình ảnh kia vào trong đầu, vì thế thời điểm mọi người gầy dựng lại tòa thành đã ra lệnh cho Tượng sư điêu khắc một bức tượng đá hình dáng nữ tử. Vị nữ tử đó chính là U Linh nữ thần uy nghiêm, thần bí từng bảo vệ người dân Vạn Tượng thành thoát khỏi vận mệnh bị đồ sát.
Sở Mộ đi lên Băng đàn, vươn tay ra chạm vào thân thể băng sương lạnh giá.
Cánh tay nàng nhẵn nhụi bóng loáng, không có một chút nhiệt độ, ngón tay hắn đụng vào chợt có cảm giác lạnh lẽo lan truyền khắp toàn thân.
Mái tóc dài đen nhánh phủ trước ngực nàng.
Sở Mộ nhìn kỹ mới phát hiện mái tóc Cẩn Nhu công chúa hình như dài ra một chút.
Người chết thì đầu tóc sẽ từ từ khô héo, mái tóc của nàng còn bảo tồn đến bây giờ là nhờ hiệu quả Bất Hủ tuyền thủy.
Nhưng bảo tồn ở trong băng phong không thể nào tiếp tục sinh trưởng, thế mà lúc này đây Sở Mộ lại phát hiện một sự tình động trời.
Sở Mộ ghi nhớ hình ảnh nàng quá sâu rồi, cho dù thân thể nàng biến hóa rất nhỏ cũng không thể qua được ánh mắt của hắn.
Đầu tóc bắt đầu sinh trưởng đã chứng minh rằng Cẩn Nhu công chúa thật sự sống lại.