Không cần phải tiến hành vi khống, mười sáu thanh Băng Kiếm tập trung vào người Chu Sinh Thành, cho dù hắn thi triển ra Băng Khải phòng ngự cũng không làm nên chuyện gì. Huống chi trong lúc kỹ năng Băng hệ kinh khủng ập tới, Chu Sinh Thành căn bản không có thời gian chuẩn bị phòng ngự.
"Ầm!"
"Ầm ầm ầm!"
"Xẹt xẹt xẹt ~~~!"
Tiếng nổ vang quanh quẩn khắp quảng trường, thanh âm cắt xé da thịt làm đầu óc mọi người chợt run lên sợ hãi.
Trải qua một loạt công kích tàn bạo như thế tẩy lễ, chốc lát sau vị trí Chu Sinh Thành đứng đã bị mười sáu thanh Băng Kiếm công phá hoàn toàn thay đổi.
Một cái hố thật to hiện ra, vô số Băng Tinh bay lơ lửng, mặt đất nứt vỡ như lưới nhện lan tràn ra thật xa.
Chẳng qua là hết thảy những thứ đó không hề làm cho mọi người cảm thấy kinh hãi, cảm giác tạo ra kinh khủng chân chính và không rét mà run chính là bản thân Chu Sinh Thành bị mười sáu thanh Băng Kiếm chém thành một đống thịt vụn.
Máu thịt bay ngang, băng vụn dưới cũng là một phần thân thể của Chu Sinh Thành, dòng máu sềnh sệch, đỏ lùm chậm rãi chảy tràn ra bốn phía.
Một màn tàn nhẫn như thế lại làm cho quảng trường lâm vào an tĩnh tột độ.
"Ầm!"
Chốc lát sau toàn bộ chiến trường đột nhiên bộc phát thanh âm vang dội, tử vong mang đến hoảng sợ và hưng phấn lại nhấc lên một trận sôi trào nhiệt huyết trong lòng mọi người.
Từ rất lâu trước kia, phần lớn chiến đấu đều có quy định nghiêm cấm giết chết Hồn sủng sư, thậm chí có một vài nơi nghiêm khắc hơn còn cấm giết Hồn sủng của đối phương.
Đại hội tiến cử chính là vì mục đích lựa chọn ra cường giả tiến vào La Vực thành tiến hành tỷ thí, vì thế trong vòng đấu này cũng đồng dạng là hạn chế giết người.
Nếu như ở trong trận đấu có thể tìm được cơ hội trực tiếp giải quyết đối phương, mặc dù quy định có cấm nhưng hành vi giết người cũng được ngầm đồng ý.
Chẳng qua là nếu trực tiếp bằm xác đối phương thành một đống thịt vụn đúng là chưa bao giờ xuất hiện qua lần nào.
Cảnh tượng máu thịt bay ngang kiểu này quá mức khủng khiếp, không ai không nghĩ tới một trận chiến đấu thuộc tính áp chế bỗng nhiên xuất hiện một màn kinh người thế này.
Một khắc kia, mọi người còn đang nghị luận Sở Mộ làm thế nào để thoát khỏi hạn chế, chốc lát sau mười sáu thanh Băng Kiếm đã tươi sống sờ sờ chém nát đối thủ, máu thịt văng tung tóe khắp nơi.
"Tiểu tử Sở gia!" Gia chủ Chu gia - Chu Khuê Hiền từ vị trí của mình đột ngột đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn tới Sở Mộ ở trên chiến trường, da thịt trên mặt không ngừng run rẩy, từ ánh mắt của hắn có thể nhận ra lão giả này đang cố gắng đè nén tức giận trong lòng.
Gia chủ Chu gia - Chu Khuê Hiền vừa đứng bật dậy lập tức thức tỉnh những người khác, ánh mắt Sở Minh cũng tập trung vào người lão gia hỏa này, chỉ cần hắn có nửa điểm vọng động, Sở Minh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dương gia và Tần gia hoàn toàn bất động, nhưng vẫn có thể phát hiện ra hai nhà bọn họ đang cực kỳ kinh hãi.
"Khụ… hừ... trấn định một chút đi!" Lão chủ sự Hưu Quái đã cảm giác hai nhà bắt đầu dồn máu nóng lên đầu rồi, lạnh lùng nói một câu ngăn cản trước.
Chu Khuê Hiền hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt bỗng nhiên từ trên người Sở Mộ chuyển sang Sở Minh, căn bản không có che dấu tức giận và âm tàn: "Sở gia các ngươi sẽ phải trả giá rất đắt vì hành động này."
"Hừ, có ngon phóng ngựa tới đây, bớt nói nhảm đi!" Sở Minh cũng lạnh lùng mắng trả lại.
"Có chuyện gì để sau đại hội tiến cử từ từ giải quyết, không nên diễu võ dương oai ở trước mặt ta. Nếu không Hưu Quái lão nhân gia ta sẽ không khách khí đâu!" Thanh âm lão chủ sự truyền tới lần nữa. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Các bạn đang đọc truyện tại kiếm giới chấtruyenfull.vn.
Chu Khuê Hiền mạnh mẽ đè nén tức giận xuống, ngồi trở lại ghế của mình, cả người lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm.
Nhìn thấy gia chủ Chu gia - Chu Khuê Hiền đã ngồi trở lại vị trí của mình. Tâm tình Sở Minh tâm tình hơi hòa hoãn một chút, gợn sóng trong lòng lúc này vẫn chưa hồi phục bình thường, cố ý nhìn thoáng qua Sở Thiên Lâm và Sở Ti ở bên cạnh.
Sở Thiên Lâm và Sở Ti chỉ biết là thực lực Sở Mộ bây giờ rất mạnh, khí chất biến hóa cực lớn, nhưng không thể nào ngờ được Sở Mộ có thể hạ thủ tàn nhẫn như thế. Dĩ nhiên ngay từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị xong kế hoạch giết chết Chu Sinh Thành rồi.
Khiến cho Sở Thiên Lâm và Sở Ti cảm thấy rung động nhất chính là sau khi Sở Mộ giết người vẫn giữ nguyên thái độ hờ hững, vô tình, không hề có tâm tình dao động. Thậm chí vô cùng tĩnh táo cho Ma Thụ chiến sĩ bảo vệ mình, rồi bình tĩnh triệu hồi Băng Không Tinh Linh trở về tiến hành oanh kích ba con Hồn sủng vô chủ.
"Ca ca thật là đáng sợ." Ánh mắt Sở Y Thủy nhìn vào Sở Mộ thất thần rất lâu, cuối cùng mới nói ra được một câu như vậy.
Sở Y Thủy nói lời này quả thật là tiếng lòng của mấy người khác, đúng là hành động lúc nãy của Sở Mộ làm cho đám người Sở Hưng không rét mà run. Những đệ tử Sở gia như bọn họ nếu bị chèn ép cũng dám giết người, nhưng mà cảnh giới giết người tuyệt đối không đạt tới tầng thứ như Sở Mộ.
"Sở gia, Sở Mộ thắng."
Những Hồn sủng mất đi chủ nhân hoàn toàn không còn tinh thần chiến đấu gì nữa, trong bao lâu sau ba con Hồn sủng kia đã bị Băng Không Tinh Linh và Ma Thụ chiến sĩ giết chết.
"Sở Mộ!" Thiếu gia chủ Chu gia - Chu Thượng Khách đã không còn cách nào đè nén lửa giận trong nội tâm, dùng hồn niệm hóa thành tiếng gầm giống như dã thú từ bên ngoài thổi quét vào trong chiến trường.
"Vù vù!"
Cơn gió cuồng mãnh đập vào người Sở Mộ nhưng không ảnh hưởng gì đến hắn, toàn thân Sở Mộ vẫn bất động y như một pho tượng đá, ánh mắt không có một chút dao động. Tựa như giết rụng Hồn sủng sư và ba con Hồn sủng chỉ là một việc bình thường.
"Ngươi sẽ chết rất thảm, chết vô cùng thảm." Chu Thượng Khách không dám phá hư quy củ, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chiến trường thét lên điên cuồng.
Sở Mộ nhìn lướt qua thành viên Chu gia và những người khác đang bị trấn trụ, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Chu Phan, nhàn nhạt nói: "Hắn đã nói là có người muốn chết, chứ không phải Hồn sủng. Đây không phải là ta thỏa mãn yêu cầu của hắn sao?"
Khi nghe Sở Mộ nói những lời này, da mặt Chu Phan liền co quắp lại. Đúng là lúc trước Sở Mộ nói muốn giết tất cả Hồn sủng do Chu Lệ Quân triệu hoán ra và Chu Phan có nói câu kia.
Những lời này cho thấy Chu Phan sẽ trả thù với phương thức ác độc hơn, nếu có cơ hội nhất định sẽ giết thành viên dự thi của Sở gia. Chẳng qua là Chu Phan không có nghĩ đến người chết dĩ nhiên là người của Chu gia, hơn nữa còn bị người ta châm chọc ngược lại.
"Chu Phan, ngươi lên, làm thịt tiểu tử này cho ta." Chu Thượng Khách đã không thể nhẫn nhịn được nữa, lập tức bỏ qua thứ tự chiến đấu.
Chu Phan nhíu mày khó chịu, lúc nãy Sở Mộ sử dụng phương pháp giết người quá mức quỷ dị. Nếu khi đó mình là Chu Sinh Thành, Chu Phan cũng không cho rằng mình có thể tiến hành phòng ngừa hữu hiệu, nếu người này còn có kỳ chiêu nào khác thì chính hắn rất có thể cũng sẽ rơi vào kết quả đó.
"Ha ha ha, giết tốt, giết rất tốt." Bỗng nhiên một tiếng cười to quanh quẩn khắp không gian.
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Sở Hưng bỗng nhiên cười như điên cuồng kia, tiếng cười vừa trầm ổn vừa hùng hồn vang vọng tâm thần những người đang có mặt ở nơi này. Bọn họ có thể nhận ra trưởng tôn Sở gia - Sở Hưng đang buông thả tâm tình của mình triệt để.
Thành viên Sở gia bị tiếng cười của Sở Hưng lây sang cũng khôi phục tinh thần, cùng nhau biểu lộ vẻ mặt mừng như điên.
Đã bao nhiêu năm rồi Sở gia không có bá đạo như thế, đã bao nhiêu năm rồi đệ tử Sở gia luôn bị những gia tộc khác chèn ép khuất nhục.
"Giết tốt, giết quá hay!"
"Một đám phế vật Chu gia cũng dám càn rỡ, giết sạch chúng nó đi."
"Hung hăng giày xéo chúng nó, để cho bọn hắn biết đệ tử Sở gia lợi hại."
Sở Mộ lần này gây ra bạo động lập tức thiêu đốt cảm xúc tất cả thành viên của Sở gia.