Sủng Mị

Chương 1697: Một Người, Một Điệp, Chiến Ý Thao Thiên (2+3)




Quỷ hệ, Thi hệ xưa nay chỉ biết tiến tới, một đường quét ngang không biết sợ hãi là gì. Bây giờ bỗng nhiên đối phương xuất ra một gã Hồn sủng sư cường đại làm cho cả quân đoàn ngừng bước, chuyện này chẳng khác gì vả một cái bạt tai lên mặt bọn họ.

Có thể tiêu diệt hàng vạn Thi quỷ cấp đế hoàng thì thế nào? Cho dù có giết hết cũng không thành vấn đề, bởi vì chúng nó tồn tại chỉ có tác dụng làm thây thịt đỡ đạn mà thôi.

"Quân đoàn Liêu quỷ, giết qua cho ta. Không được để bất kỳ tên nào sống sót!"

Phái chủ Đan Tạ cường ngạnh hạ lệnh.

"Quân đoàn Hủ thi, biến tòa thành kia thành địa ngục trần gian cho ta."

Chỉ hai mệnh lệnh đơn giản, nhưng ẩn trong đó là một cỗ sát khí kinh người.

Thi hải và quỷ lãng (biển thây, sóng quỷ) di chuyển không nhanh, chính là thế áp lực đè nặng tinh thần càng lúc càng lớn. Trong tầm mắt mọi người dần dần xuất hiện quân đoàn ma quỷ mặt xanh, nanh vàng, lệ trảo lập lòe hàn quang vô cùng đáng sợ.

Lần này đại quân Thi quỷ tiến công có trên mười vạn, một khi áp tới cổng thành, sợ rằng Đông Cuồng Lâm quan ải chống đỡ không được bao lâu.

"Tại... tại sao nhiều vậy, trong tình báo không phải nói Vong Linh cung chỉ phái ra 1500 chúa tể và hai vạn đế hoàng hay sao? Nhưng … nhưng mà phía trước hình như phải hơn mười vạn?"

Trên mặt các tướng lĩnh Đông Cuồng Lâm lộ vẻ kinh hãi, lắp bắp nói không thành lời.

Đại quân Thi quỷ còn cách rất xa, nhưng mọi người lại có cảm giác ở ngay trước mắt rồi. Cả quân đoàn dữ tợn ùn ùn kéo tới khiến cho bọn họ quên mất hô hấp.

"Thi hệ có thể diễn sinh rất nhiều thi nô, trong số mười mấy vạn Thi quỷ chỉ có khoảng chừng hai vạn là chân thật mà thôi, còn dư lại đều là Thi nô. Vong Linh hệ Hồn sủng có tác dụng rất lớn ở trong chiến tranh, một khi chiến tranh kéo dài sẽ có vô số sinh vật không ngừng tử vong. Cứ như thế, đại quân Vong Linh sẽ không giảm bớt, ngược lại càng đánh càng mạnh."

Quân sư La Nghị nói.

Mười mấy vạn đã là cực hạn dung nạp trong khối thổ địa này, hiện tại chỉ cần tùy ý thi triển kỹ năng, không cần khóa định mục tiêu cũng có thể tiêu diệt một mảng lớn Thi quỷ.

Mùi vị thi thể rửa nát và máu tanh rất dễ làm cho lòng người loạn lạc, Sở Mộ rất ít khi tiếp xúc với Vong Linh hệ, cho nên hắn không quen với mùi vị kinh tởm này.

Không cần Sở Mộ hạ lệnh, trăm vạn Vong điệp đã bắt đầu vỗ cánh, nhanh chóng tản ra biến thành tấm lưới khổng lồ bảo vệ Đông Cuồng Lâm quan ải vào trong.

"Để ta xem lực lượng của ngươi sau khi niết bàn đi nào!"

Sở Mộ mỉm cười nói với Vong Mộng.

Hắn vừa mới dứt lời, kết giới Vong Lôi cà sa bao phủ thiên địa bỗng nhiên hạ xuống đỉnh đầu đại quân Thi quỷ.

"Ầm ầm ầm!”

Vong Lôi không ngừng nổ tung, điện lưu bắn ra toán loạn, từng con Vong điệp bám vào thân thể Thi quỷ trực tiếp bạo tạc. Năng lượng Vong Lôi theo đó tích lũy lớn mạnh, dần dần cả khu vực chiến trường biến thành lĩnh vực lôi điện ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.

Vong điệp có trên trăm vạn, uy lực lôi điện dung hợp càng lúc càng cường đại. Thi quỷ cấp đế hoàng làm sao đỡ nổi Vong Lôi công kích?

Kết giới Vong Lôi chậm rãi thu hẹp phạm vi, quân đoàn Thi quỷ cũng tiêu tán tử vong từng mảng lớn. Vào lúc này, khắp núi đồi chỉ còn lại khói đen mù mịt và tro bụi màu xám tro phủ đầy mặt đất.

Thi thể địch nhân chất chồng lên nhau không chừa một khe hở nào, sau khi kết giới Vong Lôi biến mất, khu vực chiến trường thoáng cái trống trải hơn rất nhiều. Đại quân Vong Linh xưa nay tự hào số lượng vô cùng vô tận lại bị tiêu diệt đơn giản ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Thi quỷ chân chính không thể chống đỡ Vong Lôi, vậy thì Thi nô không còn phải nói làm gì. Huống chi, một khi bản thể tử vong thì chúng nó cũng không có cách nào tồn tại.

Vong Mộng một lần nữa biểu hiện ra khí phách uy nghiêm của hoàng giả, chỉ dùng một cái kỹ năng quét sạch quân đoàn Thi quỷ.

Còn dư lại Thi quỷ chỉ là số ít cấp chúa tể và đế hoàng may mắn không bị công kích. Hoặc là chúng nó miễn cưỡng hợp lực tiến hành phòng ngự mới còn sống sót cho tới lúc này.

Mười vạn Thi nô bị mạt sát trong nháy mắt, dưới tình huống này quân đoàn Thi quỷ đã mất đi tính uy hiếp vốn có.

“Đây là lực lượng Ám Hoàng sao? Cũng quá kinh khủng rồi!"

Ôn Dịch nhân trợn trắng mắt nhìn tới đại quân Thi quỷ, qua hồi lâu vẫn không thể phục hồi tinh thần.

Cả Vong Linh cung chỉ có một vài người làm được chuyện này, một cái kỹ năng tiêu diệt mười vạn Thi nô nói dễ vậy sao? Thậm chí hắn còn nhớ rõ tên họ từng người một trong đám cường giả đó.

Nhưng mà đầu Vong Lôi Ám Hoàng này xuất hiện quá đột ngột, tuy rằng thực lực còn chưa tới cao đẳng Bất Hủ, nhưng lực lượng bộc phát lại mạnh mẽ hơn nhiều lắm.

Phái chủ Đan Tạ mặt mày xanh mét, đồng thời nội tâm cũng rung động không dứt.

Từ khi nào Tân Nguyệt Địa có một cường giả mạnh mẽ như thế này?

"Phái chủ, hi vọng ngài tự mình xuất thủ. Chúng ta không phải là đối thủ của hắn."

Ôn Dịch nhân lúc này mới ấp úng nói.

Những người có năng lực dùng một chiêu mạt sát đại quân Vong Linh tuyệt đối là nhân vật cấp chưởng môn trở lên. Đám người này tồn tại sẽ mang đến lực uy hiếp kinh khủng đối với quân đoàn cấp chúa tể và đế hoàng.

Ánh mắt Đan Tạ lạnh lẽo nhìn lướt qua Sở Mộ.

"Đợi Xà Long phái chạy tới rồi lại nói!"

Đây là chiến trường, Đan Tạ không ngu xuẩn đến mức một mình xuất thủ.

Phái chủ Đan Tạ ôm một bụng thù hận đi tới nơi này, nhưng nàng không đến nổi để cho thù hận che mờ lý trí.

Thực lực gã nam tử kia đã tiếp cận cấp lãnh tụ rồi. Một mình Đan Tạ xuất chiến chính là tự tìm đường chết, ít nhất Đan Tạ cũng không đủ lòng tin lấy sức mình đối phó đầu Ám Hoàng vương giả kia.

Hơn nữa, cho tới lúc này gã nam tử kia chỉ mới triệu hoán một con Hồn sủng. Có trời mới biết hắn còn có bao nhiêu Hồn sủng cường đại như thế.

"Ngao ngao ~~~!”

"Tê tê tê!”

Không bao lâu sau, trên đường chân trời phía sau quân đoàn Vong Linh đột nhiên xuất hiện vô số thân ảnh Cực mãng. Tiếng gầm thét chấn cho mọi người đinh tai nhức óc.

Thân thể Cực mãng dài ngoằng xếp thành trận thế hình mũi tên chầm chậm di động về phía trước.

Đó là Xà Long.

Mỗi một đầu Xà Long đều có hình thể dài hơn năm mươi thước, Xà Long cấp chúa tể dài tới trăm thước, Xà Long cấp Bất Hủ lại càng kinh khủng, có khi dài tới vài trăm thước thậm chí ngàn thước.

Khoảng cách Đông Cuồng Lâm quan ải và Sở Mộ chỉ có mười dặm, nếu như vài con Xà Long cấp Bất Hủ xếp hàng cũng có thể vượt qua dễ dàng.

"Xà… Xà Long giáo."

Các tướng lĩnh vừa nhìn đã nhận ra lai lịch quân đoàn này.

Xà Long lan tràn như cỏ dại, vô số thân ảnh hung dữ che trời lấp đất. Xà Long giáo vốn nổi danh tàn ác khắp Tranh Minh đại địa, chỉ cần ai chọc giận bọn họ thế nào cũng bị đuổi tận giết tuyệt, trong đó nổi tiếng nhất là ỷ mạnh hiếp yếu, nịnh bợ kẻ mạnh hơn. Vì thế đám người tại Tranh Minh đại địa tránh Xà Long giáo như tránh tà, không muốn có quan hệ gì với đám người này.

Thực lực Vong Linh quân và Xà Long giáo chênh lệch không quá xa, Vong Linh đại quân đã bị Sở Mộ hù dọa kinh sợ, cho nên quân đoàn Xà Long cũng không dám manh động. Sau khi tiến vào chiến trường liền tụ hợp với quân đoàn Vong Linh.

Xà Long phái lần này xuất ra một ngàn Xà Long cấp chúa tể, hai vạn Xà Long cấp đế hoàng. Tất cả Xà Long đồng loạt mở rộng cái miệng đầy răng nanh trắng hếu, phun ra nọc độc vào khu vực Vong điệp bao phủ.

Nọc độc Xà Long có hiệu quả hủ thực rất mạnh, vừa mới chạm vào đã lập tức hòa tan thân thể Vong điệp phát ra thanh âm ‘xì xèo’ quỷ dị.

Số lượng Vong điệp bắt đầu giảm xuống nhanh chóng.

Thế nhưng, Vong điệp hiển nhiên không thể ngồi yên chịu chết, những con Vong điệp còn sống lập tức tăng tốc lao tới quân đoàn Xà Long và Thi quỷ.

Trong quá trình đó, Vong điệp bị Xà Long và Thi quỷ thi triển kỹ năng giết chết từng mảng lớn. Thân thể chúng nó mờ dần rồi hóa thành hư ảo.

"Gào ~!"

Một đầu Xà Long vàng kim đột nhiên há miệng cắn một phát, trực tiếp nuốt trọn cả đoàn Vong điệp.

Có lẽ nó cảm thấy mùi vị rất ngon, đầu Xà Long này tiếp tục tiến tới, di chuyển xuyên qua đàn Vong điệp không ngừng cắn nuốt.

Nhưng mà chỉ một lát sau, thân thể Xà Long vàng kim bỗng nhiên co quắp mấy cái, lấy tốc độ rất nhanh bắt đầu bành trướng.

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang chấn động đất trời, lực lượng lôi điện bạo phát ngay trong bụng Xà Long vàng kim, thân thể hơn ngàn thước của nó bị cắt đứt làm hai khúc.

"Ầm ầm ầm ~~~!"

Ngay sau đó là hàng loạt tiếng nổ truyền đến, thì ra tất cả Vong điệp sau khi tiếp cận Thi quỷ và Xà Long đồng loạt tự bạo. Năng lượng Vong Lôi biến thành làn sóng hủy diệt càn quét khắp chiến trường rộng lớn.

Huyết tương, tuỷ não, xương gãy, nội tạng nát bét bắn ra tung tóe. Vong điệp tự bạo vẽ ra một bức tranh chết chóc tanh máu, số lượng Vong điệp dần dần giảm bớt. Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi cái chớp mắt cũng đoạt đi vô số tính mạng Xà Long và Thi quỷ.

"Đừng cho chúng nó bay xuống!"

Chưởng giáo Xà Long giáo tức giận hét lớn.

“Vụt vụt vụt!”

Quân đoàn Xà Long và Thi quỷ vội vã thi triển các loại kỹ năng, nhưng bọn họ chỉ tiêu diệt được một phần Vong điệp. Số còn lại vẫn tiếp tục hạ xuống tiến hành tự bạo. Trải qua đợt tấn công điên cuồng này, khẳng định cả hai phe cũng rơi vào tình huống toàn quân bị diệt.

Càng lúc càng nhiều Vong điệp nổ tung, lực lượng lôi điện trên chiến trường đậm đặc như thực chất. Từ Đông Cuồng Lâm quan ải nhìn tới sẽ thấy Vong điệp giống như là vô số ngôi sao băng rực rỡ từ trên trời cao lao xuống, chúng nó vẽ ra một quỹ tích tuyệt đẹp rồi đoạt đi tính mạng địch nhân.

“Ầm ầm ầm ~~~!”

Quân đoàn Vong điệp vẫn không ngừng lao xuống, một phần đã bị Xà Long và Thi quỷ tiêu diệt ở giữa không trung. Nhưng đại đa số Vong điệp đã hoàn thành sứ mạng của mình.

Đủ loại ánh sáng mỹ lệ lóe lên chiếu sáng trời đêm, cảnh tượng tử vong bi tráng, thê lương. Sở Mộ im lặng không nói lời nào, ánh mắt nhìn chăm chú vào thân ảnh ngạo nghễ trên đầu mình.

Mỗi một con Vong điệp chính là hóa thân của Vong Mộng, mất đi một con cũng có nghĩa là tính mạng của nó suy yếu một chút.

Nhìn Vong Mộng sử dụng phương thức cấp tiến như thế tiêu diệt địch nhân, Sở Mộ đột nhiên không hiểu Vong Mộng.

“Phốc phốc phốc!”

Càng lúc càng nhiều Vong điệp tiêu vong, đồng thời số lượng quân địch cũng giảm bớt trên quy mô lớn. Hắn không ngờ nổi Vong Mộng lại quyết định đồng quy vu tận với quân đoàn Thi quỷ và Xà Long.

Mỗi một đầu Vong điệp đều có cảm xúc của Vong Mộng, chúng nó cố chấp, liều lĩnh, bất chất hết thảy để hoàn thành tâm nguyện.

Đột nhiên, Sở Mộ giật mình tỉnh ngộ.

Ánh mắt gắn thẫn thờ nhìn tới từng con Vong điệp tiêu vong, chợt hiểu ra tại sao Vong Mộng trở nên nóng vội như thế.

Vong Mộng đã trải qua một lần niết bàn trọng sinh, nhưng mà trước khi nó đi theo Sở Mộ đã sống tại Tân Nguyệt Địa hơn hai trăm năm.

Không có người nào yêu mến khối lãnh thổ này hơn nó.

Mặc dù trí nhớ đã bị thanh tẩy, mặc dù niết bàn tái tạo vô số lần, nhưng cỗ chấp niệm này vẫn chôn giấu sâu trong linh hồn nó. Một khi có địch nhân muốn xâm lấn và phá hủy mảnh đất tươi đẹp này cũng có nghĩa là chạm đến điểm mấu chốt trong lòng nó. Vong Mộng sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào.

Tựa như lúc ban đầu ở Hướng Vinh thành, đối mặt vương quốc Hoa Yêu cướp đoạt linh khí và phá hoại tòa thành. Mặc cho không có người nào hiểu được nó, nhưng nó vẫn như thiêu thân lao vào lửa, sử dụng lực lượng của mình bảo vệ Hướng Vinh thành. Có thể nói đây là tín niệm vững chắc giúp nó tồn tại.

Sở Mộ thiếu chút nữa quên mất trong lòng Vong Mộng còn có tín niệm chấp nhất này.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Đông Cuồng Lâm quan ải, quân đội Tân Nguyệt và đám tướng lĩnh. Sở Mộ đột nhiên hiểu ra một chuyện, có lẽ muốn thủ hộ Tân Nguyệt Địa, không chỉ có nhân loại, mà còn có vô số chủng tộc sinh sống trong Tân Nguyệt Địa. Cho dù không ký kết hồn ước với Hồn sủng sư, nhưng chúng nó không muốn có kẻ xa lạ xâm nhập lãnh thổ của mình.

"Phốc phốc phốc!”

“Ầm ầm!”

Thanh âm bạo tạc dần dần chậm lại, cuối cùng chỉ còn lại một đầu Vong điệp hạ xuống bả vai Sở Mộ. Ánh mắt nó lộ vẻ mệt mỏi, yếu đuối.

Tất cả Vong điệp đã hi sinh bên trong quân địch rồi, chỉ còn lại một mình nó quay trở lại bên cạnh chủ nhân.

Sở Mộ tập trung vào khu vực phía trước mặt, một đoàn Vong điệp cuối cùng đang lao xuống tự bạo, nội tâm hắn bỗng nhiên quay cuồng, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.

"Ngươi quyết định như vậy sao? Nhưng ngươi mới vừa thức tỉnh…"

Sở Mộ nhìn tiểu Vong điệp đậu trên vai mình, mở miệng nói.

Tiểu Vong điệp không trả lời, chỉ yên lặng đậu trên vai hắn, cặp mắt màu đen nhìn cảnh tượng chính mình diệt vong.

Tiểu Vong điệp này là Vong Mộng, mấy trăm vạn Vong điệp cũng là Vong Mộng.

Nó làm như vậy đã biểu lộ ý định rõ ràng rồi, chỉ lưu lại một điểm sinh mạng nhỏ nhoi cho mình, tất cả năng lượng trong người nó đều dành cho địch nhân một buổi biểu diễn hoa lệ. Đồng thời cũng là một bức tranh tử vong bi tráng.

Đông Cuồng Lâm quan ải, trên tường thành yên lặng như tờ, bởi vì tất cả mọi người đã bị cảnh tượng kia làm cho choáng ngợp.

Bên tai bọn họ còn quanh quẩn thanh âm một lão tướng quân đến từ Hướng Vinh thành.

Cũng nhờ lão tướng này tường thuật chuyện xưa, đám người này mới biết lai lịch của đầu Ám Hoàng vương giả kia, biết được tên của nó là Vong Mộng.

Bọn họ cũng biết những đốm sáng hoa mỹ kia là tính mạng của nó.

"Nó sẽ chết sao? Không còn là Bất Hủ, không còn là vương giả hoàng tộc?"

Có một người nào đó mở miệng hỏi.

Vị lão tướng đầu tóc hoa râm nói:

"Hoàng giả vốn nên tử vong ở trong niết bàn, lần này tiêu vong cũng là bắt đầu một cuộc sống mới."

Tân Nguyệt Địa bây giờ không phải đang đối mặt với diệt vong hay sao? Nhưng ai dám khẳng định đây không phải là cơ hội để nó bắt đầu thời kỳ huy hoàng?

Vị tướng quân này là một lão nhân mù, lời hắn nói rất đơn giản, nhưng lại khiến cho nội tâm những người có mặt ở này rung động mãnh liệt.

Một đầu Hồn sủng hoàng tộc thực lực tiếp cận cao đẳng Bất Hủ lại dùng tính mạng của mình và tất cả lực lượng có được qua niết bàn trọng sinh để thủ hộ mảnh đất này. So với nó, bọn họ chỉ là một đám sinh mạng nhỏ nhoi có cái gì không dám buông tay đánh cược một lần?

Một nam nhân, một đầu Ám hoàng dám đối mặt quân đoàn tám thế lực lớn, bọn họ gần mười vạn người đứng ở đây đang sợ hãi điều gì?

Đông Cuồng Lâm quan ải thành tĩnh mịch dị thường, không có ai nói chuyện nữa. Nhưng mà cỗ nhiệt huyết nóng bỏng đang chậm rãi lan tràn ra khắp Đông Cuồng Lâm quan ải.

Thân thể mọi người không nhịn được bắt đầu run rẩy, đây không phải là biểu hiện của sợ hãi. Mà là bọn họ tức giận, máu huyết trong người đang sục sôi, chiến ý dâng trào.

"Tổng soái!"

La Nghị tương đối kích động, cao giọng chờ lệnh Triêu Lãnh Xuyên.

La Nghị đã chìm đắm trong chiến tranh mấy chục năm, có thể cảm nhận rõ ràng ý chí chiến đấu của một chi quân đội, biết rõ lúc nào nên ra lệnh tiến công, lúc nào nên thu binh về thành.

Quân đội không có ý chí chiến đấu chỉ là một đám cỏ dại rời rạc, đụng cái là tan. Quân đội chiến ý dâng trào sẽ biến thành sóng thần gầm thét, là cuồng phong vần vũ đánh đâu thắng đó.

Hiện tại quân đoàn Tân Nguyệt Địa chính là bộc cháy chiến ý mãnh liệt, cỗ khí thế này bàng bạc như biển lớn truyền đến chiến trường cách đó không xa.

Triêu Lãnh Xuyên cũng đã cảm nhận được điểm này, chỉ cần bọn họ ngưng tụ đầy đủ chiến ý và sát khí, đến lúc đó làn sóng hủy diệt sẽ càn quét khắp chiến trường, mang đến tai nạn diệt vong cho đám địch nhân tham lam kia.

"Sở Mộ, ngươi lại làm được!"

Triêu Lãnh Xuyên nhìn thân ảnh ở nơi xa, lẩm bẩm tự nhủ.

Triêu Lãnh Xuyên là một trong những vị lãnh tụ của Tân Nguyệt Địa, Sở Mộ lại là tín ngưỡng vững chắc trong lòng bọn họ.

Hắn không có nói một câu với quân đội Tân Nguyệt, mà chỉ dùng hành động của mình chứng minh một chuyện rõ ràng nhất.

“Tân Nguyệt Địa, không thể xâm phạm.”

"Đến lúc rồi, chiến!"

Tổng soái Viên Tuế ra lệnh một tiếng.

"Chiến!"

Triêu Lãnh Xuyên nói với quân sư La Nghị.

"Chiến!"

Thánh vệ Thống soái cao giọng ra lệnh.

Lúc này không chiến, vậy còn đợi đến khi nào?

Đây là thời điểm khiến cho đám người dám mạo phạm, chà đạp danh dự Tân Nguyệt Địa giao ra cái giá đắt nhất.

Trong lúc nhất thời, tiếng giết tiếng gầm thét vang lên chấn động thiên địa.

Chiến ý khổng lồ biến thành sóng thần cường liệt đánh tới trận doanh địch nhân.

Sở Mộ không quay đầu nhìn lại, bởi vì hắn biết những người nguyện ý xuất chiến sẽ xuất hiện ở trước mắt của mình.

Hắn im lặng nhìn vào Vong Mộng. Trên thực tế, nó đã không còn là Vong Mộng nữa rồi, vào lúc nào nó chỉ là một con Vong điệp yếu ớt tới cực điểm.

Chỉ là tiểu Vong điệp này chứa đựng linh hồn kiêu ngạo của vương giả hoàng tộc.

Hai trăm năm trước, nó sinh ra tại Tân Nguyệt Địa, có lẽ nó biết rõ nhất lịch sử Tân Nguyệt Địa.

Sở Mộ nhớ là trong cuốn sách cổ ở Hướng Vinh thành có nhắc đến Tinh Linh Điệp màu đen từng xuất hiện ở thời đại xa xưa hơn nữa. Khi đó nó có phải là Vong Mộng không?