Sủng Mị

Chương 1696: Một Người, Một Điệp, Chiến Ý Thao Thiên (1)




Từ trước tới nay, rất nhiều người cho rằng Tân Nguyệt Địa không có cường giả cấp chưởng môn, theo tin đồn thì Sở vương thực lực rất mạnh, nhưng người này chưa từng xuất thủ kể từ khi trận chiến giành độc lập. Hiện tại Sở vương vừa mới xuất hiện đã biểu hiện cường hãn như vậy, mấy vị chưởng môn của tám thế lực lớn cũng chỉ tới đó mà thôi.

"Thực lực rất mạnh, tính cách bá đạo, hẳn là một trong những chủng tộc Phượng Hoàng. Tại sao ta chưa từng thấy qua?"

Quân sư La Nghị nhỏ giọng hỏi.

"Bọn họ lại tiến công, hình như là từ trên không trung."

Một vị quân sư khác bỗng nhiên kêu lên.

Đám người dõi mắt nhìn về nơi xa, quả nhiên phát hiện lực lượng lôi điện ở khu vực chiến trường đang yếu dần. Thay vào đó là một đám mây đen khổng lồ chậm rãi bay tới.

"Tử Bệnh ma nha."

La Nghị liếc mắt một cái đã nhận ra đám mây đen kia là thứ gì.

Tử Bệnh ma nha là Hồn sủng dấu hiệu của một cường giả tại Tranh Minh đại địa, bất kỳ người nào nghe thấy cái tên của hắn cũng phải sợ mất mật.

Hắn là cường giả nổi danh của Vong Linh cung, được mọi người xưng là Ôn Dịch nhân. Nghe nói không ít chủng tộc man di tại Tranh Minh đại địa bị diệt vong là do hắn gây nên. Danh hiệu này đi theo hắn rất lâu rồi, cho đến bây giờ hầu như không có người nào biết được tên thật của hắn.

Triêu Lãnh Xuyên lịch lãm tại khu vực bắc bộ một đoạn thời gian ngắn đã nghe qua vô số lần tai tiếng ghê tởm của Ôn Dịch nhân. Đây là một người thường xuyên dẫn phát chiến tranh, mục đích chính là thu hoạch càng nhiều thi thể càng tốt. Bất kể là ai bị hắn để ý chẳng khác gì có một lưỡi hái tử thần lơ lửng trên cổ.

"Cạc cạc cạc!"

"Cạc cạc cạc cạc cạc ~~~!"

Thanh âm khó nghe như tiếng quạ kêu không ngừng truyền đến, đám người đứng trên quan ải vội vàng dùng hồn niệm thủ hộ thế giới tinh thần của mình.

Khí tức phát ra từ Tử Bệnh ma nha giống như là dùng lửa đốt cháy thi thể, mùi vị tanh hồi nồng nặc có thể khiến cho người ta choáng váng, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Tử Bệnh ma nha đại biểu cho ôn dịch, những nơi chúng nó đi qua sẽ diệt tuyệt sinh mạng, không có gốc cây ngọn cỏ nào sống nổi.

Vô số Tử Bệnh ma nha tràn về phía Đông Cuồng Lâm quan ải, sắc mặt mọi người lập tức tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt trán.

Đây là một quân đoàn Dực hệ rất mạnh, lại kèm theo hiệu quả dẫn phát ôn dịch, bọn họ lấy cái gì ngăn cản đối phương? Một gã Hồn sủng sư loại hình này quả thật là tử thần chiến tranh, thu hoạch tính mạng cũng đơn giản như nông dân gặt lúa.

"Tử Bệnh ma nha đều là sinh mạng do Ôn Dịch nhân tạo ra từ thi thể sinh vật, chúng nó không phải là sinh mạng chân chính. Cho dù dùng lôi điện oanh kích cũng không có tác dụng."

Quân sư La Nghị nhíu chặt chân mày, Ôn Dịch nhân chính là nhân vật hắn sợ nhất trong cuộc chiến này. Không ngờ hắn lại xuất hiện nhanh như thế.

"Hình như chúng nó nhắm tới chúng ta. Hẳn là muốn bộc phát tật bệnh, ôn dịch vào trong tòa thành."

Bách Thiểu Dạ lo lắng nói.

"Tổng soái, có cần chuẩn bị công kích không? Không thể để cho Tử Bệnh ma nha tiến vào quan ải, nếu không cơ thể binh sĩ sẽ bị ôn dịch bám vào, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi."

Quân sư La Nghị nói gấp.

Triêu Lãnh Xuyên lắc đầu nói:

"Hắn cũng có trăm vạn đại quân."

Tử Bệnh ma nha bay đến gần trạm dịch, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một mảnh đen kịt cùng với thanh âm quái dị.

"Chỉ là một đám không có sinh mệnh."

Sở Mộ cảm giác nhạy bén, kiến thức rộng rãi lập tức phán đoán ra chúng nó không phải là Hồn sủng, mà là một đám quái vật được tạo ra từ năng ượng Tử linh.

Nếu hắn dùng kỹ năng công kích vào đám năng lượng thể này sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Nhất là số lượng Tử Bệnh ma nha quá mức khổng lồ, sợ rằng đến khi hao hết thể lực cũng khó lòng tiêu diệt triệt để.

Thế nhưng, đối phương khẳng định không nghĩ tới Vong Mộng xưa nay không sợ nhất chính là so sánh số lượng.

"Vong Mộng, phân hoá!"

Sở Mộ cười khẩy một tiếng, phát ra mệnh lệnh đối với Vong Mộng.

Mười sáu cánh Vong Mộng nhẹ nhàng huy động, mỗi một lần vỗ sẽ phân hóa ra rất nhiều tia sáng. Sau đó mỗi vầng sáng sẽ biến thành một con hồ điệp màu tím đen bay lượn chung quanh thân thể nó.

"Phốc phốc phốc!”

Thân thể Vong Mộng mờ dần rồi biến mất, thay vào đó trên không trung xuất hiện hàng vạn hàng triệu Tử vong hồ điệp bay lượn tán loạn.

Vong điệp thả ra khí tức điêu linh chậm rãi lan tràn ra khắp sơn mạch, rừng rậm Đông Cuồng Lâm, năng lượng hủ thực còn mạnh hơn Tử Bệnh ma nha rất nhiều lần. Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ không gian đều bị quân đoàn Vong điệp che kín.

Lần đầu tiên Sở Mộ thấy Vong Mộng không phải là tại Hướng Vinh thành, mà ở trong sơn cốc phía nam xa xôi.

Lúc đó hắn thấy được Tinh Linh Điệp màu đen phủ khắp núi đồi, số lượng còn nhiều hơn lá cây trong rừng, lấp kín cả sơn mạch rộng lớn.

Hình ảnh đó khắc sâu vào trong tâm trí Sở Mộ, chưa bao giờ phai nhạt.

Mà hôm nay, Vong Mộng phân hóa không còn là Tinh Linh Điệp đơn thuần, mà là Vong điệp sủng nhi của hắc ám và tử vong. Đàn Vong điệp dày đặc che khuất bầu trời, lấp kín không gian không có khe hở để lọt một tia sáng. Cảnh tượng này đập vào mắt tất cả mọi người giống như một bức họa mỹ lệ khó thể diễn tả bằng lời.

Trăm vạn Vong điệp.

Số lượng Tử Bệnh ma nha nhiều nhất chỉ có mười vạn, chúng nó đông chi chít như đám mây đen đã khiến cho người ta kinh hãi không dứt rồi. Nhưng mà so sánh với quân đoàn Vong điệp chẳng khác gì con suối chảy vào dòng sông, hoàn toàn không có tác dụng uy hiếp.

Sở Mộ vung tay lên, mười vạn Vong điệp nhanh chóng tụ tập lại chung quanh hắn.

Sau cái phất tay của hắn, một nhóm Vong điệp lập tức phát động tiến công.

Tử Bệnh ma nha không có khí tức sinh mệnh, chỉ cần đánh tan phần lớn năng lượng tạo thành cơ thể sẽ không thể phục hồi như cũ.

"Phốc phốc phốc!”

Vong điệp bay tới ào ạt cuốn theo cuồng phong lôi điện ngập trời. Trong lúc nhất thời, không gian bị chia ra làm hai phần, một bên là Vong điệp huyền ảo, đẹp đẽ, bên kia là Tử Bệnh ma nha hèn hạ, xấu xí. Từng đàn Vong điệp bay lướt qua, lôi điện ám đen nổ tung trên người Tử Bệnh ma nha, hàng loạt địch nhân biến thành khói đen tiêu tán vào trong không khí.

Vốn là Tử Bệnh ma nha mang theo ôn dịch hù dọa mọi người kinh hãi, đột nhiên yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.

Trên tiền tuyến quân đoàn chinh phạt, một gã nam tử khoác áo choàng màu xám ngẩng đầu lên, trên người hắn thả ra khí tức âm lãnh cực kỳ nguy hiểm.

Ánh mắt gã nam tử khẽ híp lại, trên khuôn mặt gầy gò không để lộ ra thần thái gì.

"Trăm vạn phân thân…"

Gã nam tử nhìn tới vô số thân ảnh xám đen ở phía trước, lẩm bẩm tự nhủ.

"Ôn Dịch, ngươi có sao không?"

Phái chủ Quỷ phái - Đan Tạ nhận thấy tình hình có vẻ không đúng, vội vàng dò hỏi.

Lúc trước lực lượng Vong lôi kinh khủng đã khiến cho quân đoàn Vong Linh cung dừng bước. Ngay sau đó bọn họ phái ra Ôn Dịch nhân chỉ huy mười vạn Tử Bệnh ma nha xung phong, nhưng mà mười vạn Tử Bệnh ma nha lại bị tiêu diệt quá nhanh. Quân đoàn Vong Linh cung cũng bị đả kích rất lớn, còn chưa chính thức chiến đấu nhưng sĩ khí suy giảm trầm trọng.

"Người thủ thành là cường giả, để cho quân đoàn áp tới đi!"

Ôn Dịch nhân bình tĩnh nói một câu.

"Hừ, ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, phái mấy gã Quỷ chủ và Thi chủ cuốn lấy hắn. Quân đoàn chúng ta tiếp tục xung phong, để ta xem hắn có thể giết được bao nhiêu người."

Phái chủ Đan Tạ bắt đầu nóng lòng không nhịn được nữa.