Sủng Mị

Chương 1657: Tội của nó do ta gánh chịu!




Sở Mộ không biết tiểu Hoàng Tuyền bị lưu vong tới đâu, đi theo hoàng gia hải tuần cũng không thực tế. Bọn họ nhất định sẽ xem hắn như là địch nhân, vô tình tạo ra hiểu lầm giữa song phương.

Nhưng Sở Mộ không muốn để mặc cho Thủy hệ Hồn sủng trong lòng mình chạy mất dễ dàng như vậy. Nhưng mà hiện tại thời gian quá cấp bách, hắn không thể nghĩ ra biện pháp cứu giúp tiểu Hoàng Tuyền.

Thế giới bên ngoài quá lớn, hải vực nhiều vô số kể, hắn phải tới chỗ nào mới tìm được nó?

Thân ảnh tiểu Hoàng Tuyền càng lúc càng xa, sau đó biến mất khỏi tầm mắt Sở Mộ.

"Ca ca, tiểu Hoàng Tuyền đáng thương quá, Những sự tình kia nhất định là nó không cố ý, chẳng qua là nó không biết sẽ có hậu quả như vậy mà thôi. Hải tộc phán xử quá mạnh tay với nó rồi."

Trữ Mạn Nhi lo lắng nói.

Niên kỷ tiểu Hoàng Tuyền rất nhỏ, tâm trí chưa đủ thành thục. Huống chi nó còn ăn nhầm dược vật làm cho tính cách biến đổi.

Bất kỳ sinh vật nào ở thời kỳ tấm bé đều rất ham chơi, ưa thích những trò quậy phá. Chỉ có điều tiểu Hoàng Tuyền nắm giữ lực lượng quá mức cường đại mới biến thành tai nạn đối với Hải tộc.

Trữ Mạn Nhi tin tưởng tiểu Hoàng Tuyền bây giờ không thể phân biệt thiện và ác, chỉ cần dạy bảo nó nhất định sẽ trở nên tốt hơn.

"Chúng ta đi tìm Lam Thiếp."

Sở Mộ kéo Trữ Mạn Nhi, vội vã trở về Hải thành san hô.

Cả hai đi đến trước cửa hang động dưới đáy đại dương, Ngư nhân công chúa có vẻ mệt mỏi chậm rãi đi ra. Nàng thấy Sở Mộ đứng chờ ở nơi đó liền nở nụ cười chào đón.

"Lam Thiếp tỷ tỷ, tiểu Hoàng Tuyền bị bắt đi rồi."

Trữ Mạn Nhi vội vàng nói.

Có lẽ Lam thiếp không biết chuyện này, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ nhìn thoáng qua thị nữ Mỹ nhân ngư ở bên cạnh Sở Mộ.

Thị nữ Mỹ nhân ngư lập tức tường thuật lại sự tình hoàng gia hải tuần lúc nãy cho nàng nghe.

Ngư nhân công chúa khẽ cau mày, trầm tư hồi lâu mới mở miệng nói:

"Hẳn là mấy tộc trưởng chịu khổ chạy đến tố cáo Hoàng Tuyền đại đế. Ài, phụ thân ta cấm bế nó tại Đông Hải thật ra là muốn giúp nó giảm nhẹ tội lỗi, không nghĩ tới chuyện này đã phát triển đến trình độ xấu nhất."

"Có biện pháp nào phá bỏ phán quyết không?"

Sở Mộ hỏi.

Ngư nhân công chúa lắc đầu nói:

"Nếu hoàng gia hải tuần đã xuất hiện, chuyện này không còn khả năng thương lượng. Hơn nữa, địa phương lưu đày là do những tộc trưởng gặp họa lựa chọn. Nếu như là hải vực yên tĩnh còn đỡ, tiểu Hoàng Tuyền đoán chừng sẽ có cuộc sống an bình mấy chục năm, mấy trăm năm. Nhưng bọn họ lựa chọn hải vực man di, hoặc là hải dương táo bạo thì … sinh tử do trời định rồi."

Lam Thiếp nói xong liền thở dài một tiếng.

Thực lực cấp đế hoàng lưu đày tới một vùng biển nhỏ vẫn có thể sinh sống an ổn. Nhưng ở hải vực man di luôn có những chủng tộc hung tàn, quy tắc sống còn là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Lấy tính tình tiểu Hoàng Tuyền khó tránh khỏi phát sinh xung đột, vì thế nó khó lòng sống sót qua thời gian lưu đày.

Bây giờ Sở Mộ nghe thấy Ngư nhân công chúa nói như thế, tâm tình hắn lập tức trầm xuống.

Thật vất vả mới thấy được một đầu Thủy hệ Hồn sủng vừa ý, còn chưa gặp nó mấy lần đã bị phong ấn lưu vong rồi.

"Hay là ta lặng lẽ đi theo đám hoàng gia hải tuần, sau đó nghĩ biện pháp đưa nó tới hải vực an toàn?"

Sở Mộ hỏi.

Ngư nhân công chúa lắc đầu nói:

"Mười tầng gông xiềng là hình phạt nghiêm khắc nhất của Hải tộc chúng ta. Trừ phi ngươi đạt tới cấp Bất Tử, nếu không ngươi dùng ngoại lực phá hủy sẽ hủy diệt luôn linh hồn đối tượng bị giam cầm. Lần này Hoàng Tuyền đại đế thật sự tức giận mới quyết định nghiêm trị tiểu Hoàng Tuyền. Ai dà, ta vẫn cho rằng Hoàng Tuyền đại đế sẽ tiếp tục phóng túng nó, xem ra các đại tộc đã bị nó gây họa nghiêm trọng."

Mười tầng gông xiềng khiến cho một Hồn sủng cấp Bất Hủ giảm xuống đến cấp đế hoàng, tiểu Hoàng Tuyền đeo trên người gông xiềng nặng nề như thế đã không còn là Hoàng Tuyền nữa rồi.

"Thật sự không có biện pháp?"

Sở Mộ lo lắng nói.

Nếu hắn gặp tiểu Hoàng Tuyền sớm hơn, nói không chừng sẽ có thể hướng dẫn nó không phạm phải sai lầm to lớn như thế.

Nhưng bây giờ Hoàng Tuyền đã bị phán xét, trong lúc nhất thời Sở Mộ cũng không biết nên làm gì cho tốt.

Huống chi việc tìm kiếm một con ấu sủng thích hợp như Hoàng Tuyền còn khó hơn lên trời.

"Để ta đi hỏi phụ thân, ngươi đi theo ta!"

Lam Thiếp nói.

Nàng có thể nhận ra được Sở Mộ quả thật rất thích tiểu Hoàng Tuyền. Trên thực tế, không ai muốn thấy tiểu Hoàng Tuyền thiên phú dị bẩm bị lưu vong đày ra hải vực xa lạ.

Ngư nhân công chúa thậm chí hi vọng Sở Mộ có thể thu phục nó để khỏi thi hành án phạt kia.

Sở Mộ đi theo Ngư nhân công chúa tới một vịnh san hô rộng lớn, phía trướ mặt hắn lập tức xuất hiện một tòa tế đàn.

Hai bên là Quy tộc chiến sĩ canh gác, nghiêm cấm hết thảy sinh vật lạ xâm nhập tế đàn.

Chính giữa tế đàn là một lão giả ngồi trên vương tọa. Hắn có một chòm râu thật dài, cơ hồ rũ xuống tận rốn, mái tóc hải tảo màu xanh lam được cắt sửa chỉnh tề.

Hắn đang nghiêng người tựa lưng vào ghế, một tay chống cằm giống như đang suy tư chuyện gì đó.

Nửa người dưới là thân cá, nhưng khác ở chỗ cơ thể phủ đầy lân phiến sắc bén như lưỡi dao. Khuôn mặt cương nghị, hai tay tràn đầy lực lượng.

"Phụ thân!"

Lam Thiếp dẫn Sở Mộ đi đến phía dưới tế đàn.

Bậc thang tế đàn rất lớn, khi Sở Mộ tiến lại gần mới phát hiện thân thể lão Ngư nhân này cực kỳ to lớn, ít nhất cũng to gấp năm, sáu lần nhân loại.

"Chuyện gì?"

Đông Hải giao vương mở mắt ra, bình thản hỏi một câu.

"Là vì chuyện tình Hoàng Tuyền Họa, người này là vương giả Tân Nguyệt Địa, hắn là một gã Hồn sủng sư ưu tú muốn thu Họa làm Hồn sủng. Ý của ta là để cho Họa đi theo hắn, nói không chừng có thể thay đổi tính tình. Nhưng mà đại đế tâm ý đã quyết, hoàng gia hải tuần cũng đã hoàn thành phong ấn lực lượng Họa, đang áp giải nó tới hải vực xa lạ."

Ngư nhân công chúa nói.

(Họa đây là tên/biệt danh của tiểu Hoàng Tuyền.)

Sở Mộ nghe không hiểu Ngư nhân công chúa và Đông Hải giao vương trao đổi chuyện gì, Trữ Mạn Nhi lập tức nhích lại gần nhỏ giọng phiên dịch cho hắn.

Ánh mắt Đông Hải giao vương chậm rãi đổi hướng, bắt đầu đánh giá Sở Mộ từ trên xuống dưới.

Hiển nhiên là Trữ Mạn Nhi hấp dẫn nhiều hơn Sở Mộ, chỉ lát sau ánh mắt hắn đã chuyển lên người Trữ Mạn Nhi, dùng tiếng nói nhân loại hỏi:

"Ngươi là người thừa kế Thế Chủ Thụ?"

"Ừ!"

Trữ Mạn Nhi gật đầu xác nhận. Trong lòng âm thầm kỳ quái tại sao lão gia gia Ngư nhân này chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra lực lượng Thế Chủ Thụ trong người mình?

"Ngươi là Thủ hộ giả của nàng?"

Đông Hải giao vương lại nhìn thoáng qua Sở Mộ.

"Đúng thế!"

Sở Mộ gật đầu nói.

"Ta tin tưởng Thế Chủ Thụ lựa chọn, cũng tin tưởng một vị Bi Khấp Giả là một gã Hồn sủng sư xuất sắc. Nếu như có thể lựa chọn, ta sẽ giao Họa cho ngươi. Nhưng Hoàng Tuyền đại đế đã hạ lệnh, không ai dám chống lại lệnh này. Ngươi nên biết, Họa được gọi là Hằng Hải kiêu tử, đồng thời cũng là tai họa của Hằng Hải."

Đông Hải giao vương chậm rãi nói.

"Nó tuổi còn quá nhỏ, tâm trí chưa đủ thành thục. Trời cao ban cho nó lượng cường đại không phù hợp số tuổi. Phán quyết kia thật sự quá nặng."

Sở Mộ nói.

"Sai lầm chính là sai lầm, không liên quan gì đến số tuổi. Làm sai rồi không thể giải thích, chỉ có thể tìm cách bù đắp trở lại."

Đông Hải giao vương nói.

"Bù đắp lại?"

Sở Mộ không hiểu rõ ý tứ Đông Hải giao vương.

"Ừ, nếu như ngươi thật tâm muốn thu Họa làm Hồn sủng của mình, như vậy tai họa và trừng phạt của nó sẽ do ngươi gánh chịu, sau đó tìm cách bù đắp sai lầm. Chỉ cần ngươi có thể khiến cho những chủng tộc kia không còn tức giận, Hoàng Tuyền đại đế hiển nhiên sẽ thu hồi mệnh lệnh. Đến lúc đó ngươi nói muốn tự mình quản thúc Họa, Hoàng Tuyền đại đế nghĩ đến thân phận Bi Khấp Giả và Thủ hộ giả Thế Chủ Thụ sẽ có khả năng đồng ý thỉnh cầu của ngươi. Dù sao đi nữa, trở thành Hồn sủng của một vị Bi Khấp Giả còn đỡ hơn lưu đày đến một hải vực xa lạ, sinh tử không rõ."

Đông Hải giao vương chậm rãi giải thích.

Sở Mộ thấy còn có dư âm vãn hồi, hai mắt lập tức sáng rực lên.

"Tốt, ta sẽ giúp nó bù đắp thiệt hại cho những Hải tộc kia."

Sở Mộ gật đầu không chút do dự.