Sủng Mị

Chương 162: Một trò khôi hài




Sắc mặt Dương Khoát cực kỳ khó coi, lần này hắn đoán chừng cấp sáu hồn giáp chỉ có giá từ 500 vạn trở xuống, không ngờ từ đâu chạy tới một con nhóc lớn lối như thế, cả gan gây sự với lão thành chủ ở trước mặt mọi người, đây có khác gì vả hắn một cái bạt tai chứ?

Dương Khoát dĩ nhiên không thể để cho mình mất mặt vào lúc này, tài chính vài chục vạn Dương Khoát vẫn có lật tay kiếm đủ, lập tức đề cao khí phách hô lớn: "520 vạn kim tệ".

"520 vạn?" Toàn trường lập tức nín thở chờ đợi diễn biến, hiển nhiên bọn họ đều biết lúc này đấu giá đã tiến vào giai đoạn cao trào rồi.

Ở trong tòa thành cấp mười thì giá trị cấp sáu hồn giáp sẽ dao động từ 400-600 vạn kim tệ, dù sao cấp sáu hồn giáp không phải nói có là có.

Đấu giá sư lại bắt đầu cổ động quạt gió thổi lửa, hi vọng mọi người đẩy mạnh lên chút nữa, nhưng mà cái giá 520 vạn kim tệ đã trấn trụ tinh thần mọi người rồi.

"Vẫn là lão thành chủ xa hoa nha! Đập một cú 520 vạn kim tệ cũng không thèm nháy mắt một cái."

"Đúng vậy, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng không giảm uy phong cuồng ngạo khi còn trẻ, nữ tử thần bí hẳn là không tăng thêm nhỉ?"

Nhìn thấy đấu giá sư đã bắt đầu tìm cách trì hoãn thời gian, trên mặt Dương Khoát đã hiện lên nụ cười chiến thắng, ánh mắt cao ngạo nhìn về phía gian phòng của nữ tử thần bí.

Lúc này một gã gia thần Dương gia vội vã chạy tới trước mặt lão thành chủ, thấp giọng nói vào bên tai Dương Khoát điều gì gì.

Lúc nãy Dương Khoát còn đang nở nụ cười đắc ý, bởi vì cấp sáu hồn giáp xem như đã thuộc về mình rồi. Nhưng mà nghe gia thần nói xong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, bất chợt vặn vẹo vô cùng dữ tợn.

"Khốn kiếp, chuyện như vậy tại sao bây giờ mới nhận được tin tức?"

Dương Khoát bỗng nhiên vỗ mạnh xuống ghế, thanh âm tức giận tạo thành gió lớn thổi quét ra bốn phía, gã gia thần cũng bị chấn động bay ra ngoài, trực tiếp lăn lông lốc xuống cầu thang.

Sự tình biến hóa quá nhanh khiến cho mọi người kinh hãi trợn mắt nhìn sang, đấu giá sư cũng dừng nói chuyện.

"Lão thành chủ, cần gì phải tức giận như vậy? Có chuyện gì cũng phải chờ đấu giá kết thúc rồi nói sau." Tiếng nói của nam tử hội trưởng từ sau hội trường chậm rãi truyền ra.

Dương Khoát đang giận dữ mặt mày tái mét, bởi vì lúc nãy hắn biết được những sản nghiệp lớn của gia tộc đã bị cướp sạch, thế mà tin tức đó lại bị người ta bưng kín mấy ngày.

Dương Khoát ngoại trừ tức giận ra, còn có mấy phần âm thầm sợ hãi, thế lực có thể phong tin tức này thời gian mấy ngày tất nhiên là kinh khủng đến chí cực.

Cứ điểm phía đông bị lặng lẽ cướp sạch, 500 vạn hiện kim chính là vận chuyển từ đó về, lão thành chủ Dương Khoát lập tức ý thức ra vấn đề trọng yếu.

"Lập tức phái người đi rà soát dọc theo đường tới Hôi Nham thành, nhìn xem hàng hóa có an toàn hay không." Dương Khoát quát lớn với Dương Mãn Tham.

Dương Mãn Tham cũng ý thức sự tình nghiêm trọng, không dám ở chỗ này lâu thêm nữa, vội vội vàng vàng dẫn đám gia thần Dương gia lo lắng rời đi.

Trụ sở đấu giá đang tụ tập tất cả thế lực lớn của Cương La thành, lão thành chủ bỗng nhiên tức giận ra lệnh cho một nhóm lớn thành viên rời khỏi cho thấy Dương gia đã phát sinh đại sự.

"Lão gia hỏa này đã lâu không thấy tức giận lớn như vậy rồi." Sở Nam nhỏ giọng nói với Sở Minh ngồi bên cạnh.

Sở Minh cũng gật đầu nói đùa: "Nói không chừng là kim khố bị cướp sạch đó."

"Lão thành chủ, buổi đấu giá cũng có quy định rõ ràng, nếu như không có chuyện gì trọng yếu, cấp sáu hồn giáp sẽ bán cho Dương gia với giá 520 vạn." Hội trưởng phòng đấu giả cũng có phân lượng nhất định, hắn không để ý tới lão thành chủ tức giận, trực tiếp nói thẳng và chính đề.

"Đợi một chút!" Khuôn mặt lão thành chủ cũng tái nhợt luôn rồi.

Dương gia vốn có 500 vạn kim tệ lưu động, trong đó đã hao tốn 200 vạn mua một vài bảo vật trước đó nên chỉ còn lại 300 vạn. Số lượng 300 vạn Dương gia còn phải chi tiêu hàng ngày nếu không sẽ dẫn đến rối loạn. Cũng không phải là Dương gia trả không nổi, nếu như tài chính 500 vạn vận chuyển từ mặt đông tới không kịp thời, Dương gia nhất định sẽ bị gián đoạn lưu lượng hiện kim. Sau đó sẽ dẫn phát hàng loạt phản ứng không tốt, tổn thất tuyệt đối không chỉ là 500 vạn mà thôi.

"Theo lý thuyết, dưới tình huống này không thể nào tạm dừng, nhưng dù sao ngài cũng là thành chủ. Nếu ngài đưa ra một lý do hợp lý, chúng ta sẽ chờ chốc lát cũng không thành vấn đề." Nam tử hội trưởng bình thản nói.

Sắc mặt Dương Khoát càng thêm khó coi, giao dịch hội không phụ thuộc vào phạm vi thành chủ Cương La thành quản hạt, hắn không có cách nào xử lý vị hội trưởng này. Tình hình trước mắt nếu không nói ra lý do, mà vẫn áp giá 520 vạn kim tệ mua cấp sáu hồn giáp thì Dương gia đúng là phiền to rồi.

"Hừ, Dương Khoát ta trấn giữ Cương La thành chưa bao giờ xuất hiện đại sự gì, không nghĩ tới có một đám chuột nhắt dám đánh chủ ý lên đầu Dương gia chúng ta, cả gan cắt đứt tài chính lưu động đang vận chuyển về Dương gia. Bây giờ ta đã phái người điều tra rõ chuyện này." Dương Khoát lạnh lùng nói.

Dương Khoát vừa nói một câu này xong, toàn bộ trụ sở đấu giá lập tức nhấc lên một trận kinh ngạc.

Bất kỳ người nào ở nơi này đều hiểu, vấn đề cắt đứt tài chính lưu động chỉ là cách nói hình thức mà thôi, nói khó nghe chính là tiền đã bị người ta cướp rồi.

Dương gia độc bá Cương La thành đã nhiều năm, bất kỳ một thế lực nào cũng phải làm nể mặt ba phần. Không ngờ thật sự có người có can đảm động thủ với Dương gia, hơn nữa từ bộ dạng thất thố của lão thành chủ lúc nãy cho thấy số tiền bị cướp không phải là một con số nhỏ. Dù sao lượng tài chính này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc Dương gia có mua cấp sáu hồn giáp hay không. Những người hiểu biết về tình hình tài chính Dương gia sẽ đoán ra được, lần này Dương gia tổn thất tuyệt đối là trên 500 vạn.

"Đúng là kim khố bị cướp sạch rồi, ha ha ha ~!"

Lúc này phòng đấu giá yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng cười của Sở Minh.

Trong tất cả thế lực ở Cương La thành cũng chỉ có gia chủ Sở gia - Sở Minh là dám chế giễu Dương Khoát trước mặt mọi người như vậy, dù sao ân oán hai nhà đã quá rõ ràng rồi, đâm đâm chém chém phát sinh như cơm bữa, cần gì phải nể mặt đối phương đây?

Sở Minh đã lâu lắm không cười thống khoái như vậy, lúc này Sở Minh cực kỳ muốn gặp mặt rồi ôm hôn thắm thiết vị đại hiệp thần bí gan dạ, sáng suốt, tài trí phi phàm kia. Quả thực là giúp cho Sở gia trút được một cục tức thật lớn trong lòng, đồng thời cũng vả một cái bạt tai vang dội vào mặt Dương gia.

Da mặt Dương Khoát co giật từng đợt, không nghĩ tới lại có ngày mình bị làm trò cười ở trước mặt nhiều người như vậy.

"Dương Khoát, không có năng lực ném bom thì đừng có lấn chiếm hầm cầu, mặt dày cỡ đó ai mà chịu nổi. Lấy dâm uy của thành chủ ngươi bất lâu nay, ai nấy đều hiểu rõ cả rồi, buông tay đi cho người ta còn buôn bán." Sở Minh vừa nói xong lại cười phá lên.

"Sở Minh, ngươi … lão thất phu, muốn tìm chết hả?" Dương Khoát rốt cuộc không nhịn được cơn giận trong lòng, mở miệng mắng ầm ầm.

"Tìm chết? Đúng lúc ta đây đã lâu không được thư giãn gân cốt, chúng ta khoa tay múa chân đấu một hồi, lấy một khối lãnh địa cấp sáu làm tiền đánh cuộc, dám không?" Sở Minh không có bất kỳ một chút sợ hãi nào, lập tức phản bác lại.

Sở gia đang trên đà suy bại, tài chính, nhân mạch, lãnh địa, người đời sau đều không bằng Dương gia. Nhưng tính riêng về thực lực hai vị gia chủ thì Sở Minh mạnh hơn Dương Khoát không ít, nếu một chọi một, Sở Minh muốn trực tiếp cưỡng bức Dương Khoát cũng không có bao nhiêu vấn đề.

Ở đoạn thời gian trước, Dương gia bị tổn thất một khối lãnh địa cấp sáu làm cho Dương Khoát đau lòng không dứt rồi, bây giờ sản nghiệp bị cướp sạch, tin tức trì hoãn ba ngày mới truyền đến, tài chính 500 vạn còn đang treo đâu đó chưa biết. Kết quả làm cho hắn phải mặt dày xin tạm dừng đấu giá, tức thì bị kẻ thù vũ nhục như thế. Dương Khoát tức giận đến mức một cục máu đã dâng trào lên đến cổ họng, nếu khống chế tâm tình không tốt có khi phải hộc máu tại đương trường.

"Chỉ có 520 vạn thôi, Dương Khoát làm sao để ý chứ? Sở Minh, đừng có bày ra bộ dáng tiểu nhân đắc chí khó ngửi đó, bổn thành chủ không so đo với ngươi." Dương Khoát đúng là vẫn còn khí độ, sinh sôi nuốt ngược cục máu xuống bụng, vô cùng miễn cưỡng thể hiện ra phong độ lão thành chủ.

"Lão thành chủ đúng là lão thành chủ nha, thật là oai phong! Dưới tình huống này vẫn có thể trấn định như thế."

"Dương gia quả nhiên giàu nứt vách."

"Lão thành chủ không cần phải lo lắng, có lẽ chỉ là sơn tặc quấy phá."

Một đống thanh âm tán dương nịnh hót từ bốn phía vang lên, lão thành chủ Dương Khoát nghe thế cũng hòa hoãn khí huyết lại đôi chút. Nếu như đổi ý không mua nữa thì mặt mũi thành chủ xem như vứt cho chó gặm rồi.

"Đã như vậy, cấp sáu hồn giáp sẽ thuộc về Dương gia với mức giá 520 vạn kim tệ." Lúc này nam tử hội trưởng đã lên thay thế đấu giá sư chủ trì đại cục.

Giá tiền 520 vạn kim tệ đã định đoạt tự nhiên không thể nào hạ xuống. Thế nhưng, rất nhiều người nhìn ra được Dương Khoát nhất định là đang cường ngạnh chống đỡ mặt mũi mà thôi. Nếu như Dương Khoát bây giờ thật sự có năng lực áp tiền, tuyệt đối không xuất hiện chuyện tạm dừng lúc nãy, mà phải cực kỳ trấn định để cho đấu giá tiếp tục mới đúng.

"Trụ sở đấu giá ở Cương La thành tại sao không tuân theo thủ quy củ, tạm dừng đấu giá đã là phạm vào tối kỵ rồi. Bây giờ bởi vì một trận khôi hài nhàm chán định giá luôn hồn giáp, ta có nói không tăng giá nữa sao?"

Bỗng nhiên, một thanh âm nữ tử từ trong phòng khách quý truyền ra, thanh âm này vừa lãnh đạm vừa trực tiếp lập tức trấn trụ mọi người ngay tại chỗ.

Nam tử hội trưởng ngẩn người ngạc nhiên, không nghĩ tới mình buôn bán nhiều năm lại bị một nữ tử chỉ trích ngay mặt.

"Tiểu thư ở trên kia, vô cùng xin lỗi, lão thành chủ cắt đứt làm cho ta phân tâm rối loạn quy củ, nếu tiểu thư muốn tăng giá thì xin mời, mức giá 520 vạn kim tệ trở thành vô hiệu." Hội trưởng vội vàng nói, ý bảo là trách nhiệm nằm ở trên người lão thành chủ.

Một vụ đấu giá cần nhất chính là danh dự và quy củ, thân là hội trưởng hiển nhiên không thể bởi vì lão thành chủ mà làm hư danh tiếng của mình.

"Nữ tử này đúng là khí phách, câu nói kia y như giã Dương Khoát một bạt tai vậy."

"Lúc trước vị nữ tử này xuất hiện ở trong trụ sở đấu giá, thân phận hình như không đơn giản đâu."

Trong lúc nhất thời, thanh âm nghị luận về nữ tử thần bí vang lên ồn ào, tất cả mọi người đang suy đoán vị nữ tử này đến tột cùng là thần thánh phương nào.

"Chỉ ra giá 520 vạn đã muốn mua cấp sáu hồn giáp hai thuộc tính Băng Hỏa, chẳng lẽ định chèn ép của quý hay sao? Ta ra giá 600 vạn kim tệ." Nữ tử chậm rãi nói.

600 vạn kim tệ.

Cương La thành trước giờ đấu giá cao nhất và cực kỳ hiếm thấy chính là quyền sở hữu lãnh địa cấp sáu, giá tiền cũng chỉ dừng lại ở mức 500 vạn kim tệ. Lần này trực tiếp nhảy lên đến 600 vạn, coi như là đỉnh điểm của Cương La thành trong vòng mười mấy năm rồi.

Lúc này cho dù là đại nhân vật các thế lực hay là gia chủ Dương gia cũng không có khả năng lên tiếng.

"600 vạn kim tệ, đây là giá tiền cao nhất dành cho cấp sáu hồn giáp, ta nghĩ không có ai còn năng lực tăng giá, đúng không?" Đấu giá sư nhẹ nhàng hỏi một câu.

Dùng 600 vạn kim tệ mua một cấp sáu hồn giáp, sợ rằng không có thế lực nào ở Cương La thành đủ quyết đoán cạnh tranh rồi.

"600 vạn kim tệ, cấp sáu hồn giáp thuộc về vị tiểu thư này." Đấu giá sư hô lớn.

"Chúc mừng vị tiểu thư mua được vật phẩm cấp sáu hồn giáp, lần đấu giá này tới đây kết thúc."

Đấu giá sư lập tức tuyên bố kết thúc, vào lúc này tất cả mọi người bắt đầu đứng dậy lục tục ra về. Trong đó có phần lớn người ném ánh mắt về phía gian phòng của nữ tử thần bí kia.

Cánh cửa phòng mở ra, đập vào mắt mọi người là một nữ tử tướng mạo xinh đẹp, nhưng thần thái lạnh lẽo làm cho người ta có cảm giác không dễ dàng tiếp xúc.

"Quả nhiên là nàng. Ông nội, chính là nữ tử lần trước dùng 100 vạn kim tệ mua Yêu Thụ Tâm." Dương Lạc Bân nhỏ giọng nói với Dương Khoát.

Dương Khoát cau mày, ánh mắt nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi rồi nghĩ ngợi gì đps.

Tất cả mọi người bắt đầu suy đoán thân phận của nữ tử này. Dù sao người có thể xài 600 vạn kim tệ mua cấp sáu hồn giáp tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.

Nhưng ngay khi mọi người đang cảm thấy kinh ngạc, trong giây lát lại phát hiện nữ tử bỗng nhiên lùi sang một bên, khom lưng hành lễ giống như là chờ đợi người khác vậy.

Phòng giao dịch đột ngột an tĩnh lại, mọi người đều mở to hai mắt nhìn vào cánh cửa gian phòng, chốc lát sau liền thấy một nam tử mang mặt nạ xuất hiện.

Thần thái nam tử vô cùng hờ hững, hoàn toàn không có để ý tới ánh mắt mọi người nơi này, vừa xuất hiện liền cao ngạo đi ra khỏi trụ sở đấu giá.

Về phần nữ tử lúc nãy bị mọi người suy đoán lại đi theo sau giống như là thị nữ.

"Đây... vị... nam tử …?"

"Gần đây có một vị Tù đảo vương giả danh tiếng đại chấn tứ phương, nghe nói người thanh niên này là cao thủ đứng đầu trong nhóm thanh niên đồng lứa của Yểm Ma cung, hình như đang làm nhiệm vụ ở La Vực -Cương La thành, chẳng lẽ..."

Một thanh niên thần bí, biểu hiện phong độ khí chất hơn người, khả năng vung tiền lớn như thế đúng là quá hiếm thấy rồi. Vì thế tất cả mọi người dần dần nhớ lại các loại tin đồn vừa nghe được gần đây.

"Tù đảo vương giả, Hằng Hải Yểm thiếu của Yểm Ma cung?"

Thanh âm kinh ngạc lại nổi lên bốn phía.

Hằng Hải Yểm thiếu là danh hiệu cấp bảy ở Yểm Ma cung, tại tất cả tòa thành cấp tám do Yểm Ma cung quản hạt sẽ tương đương với quyền lực phó thành chủ. Nhưng đó không phải vấn đề mấu chốt, quan trọng nhất chính là vị Tù đảo vương giả này mới vừa gia nhập Yểm Ma cung không lâu đã đánh bại Thiên Quý danh tiếng cực thịnh, vì thế mới được nhiều người chú ý như thế.

"Tại sao ta cảm thấy bóng lưng vị Hằng Hải Yểm thiếu này có mấy phần quen thuộc nhỉ?" Sở Trữ nhỏ giọng nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

Sở Trữ vừa nói xong, Sở Y Thủy và Sở Thiên Lâm là người tiếp xúc với Sở Mộ tương đối nhiều cũng có cảm giác như vậy, chỉ có điều bọn họ đều cho rằng đây là ảo giác.

Trong tất cả mọi người ở nơi này chỉ có Tần Mộng Nhi biết vị nam tử đeo mặt nạ kia chính là Sở Mộ. Lúc này Tần Mộng Nhi nhìn hắn đi xa chợt có cảm giác thật kỳ lạ, nam tử này có vẻ lạnh lùng, vô tình, lại cao ngạo không ai bì nổi, nàng đứng yên tại chỗ thất thần hồi lâu.

Sở Mộ biết hành trình của Hằng Hải Yểm thiếu đã bị rất nhiều người biết nên mới đeo mặt nạ. Hắn không để ý người khác nhìn thấu thân phận của mình nhưng bây giờ vẫn phải giữ bí mật mới tốt. Dù sao vài ngày nữa đã là đại hội tiến cử rồi, đến lúc đó hắn sẽ khiến cho toàn bộ Cương La thành phải rung chuyển, bộc lộ thân phận vào lúc đó mới thích hợp nhất.

Cấp sáu hồn giáp chính là thuộc về Sở Mộ, Sở Mộ dùng 600 vạn kim tệ mua trở về, chỉ cần trả cho đấu giá hội ba phần trăm phí dụng là hoàn thành giao dịch.

Bây giờ trong túi Sở Mộ đã có tài sản đến gần 1000 vạnkim tệ rồi, dù con số này nằm ở trong gia tộc này cũng là một khoản tiền khổng lồ cực kỳ hữu dụng.