Trong toàn bộ Cương La thành đã lâu không có xuất hiện bảo vật đạt tới 500 vạn kim tệ, nhất là cấp sáu hồn giáp lại càng quý hiếm.
Cấp sáu hồn giáp mag ý nghĩa trọng đại, chỉ cần Hồn sủng sư có thể trang bị nó vào người, lại thêm một cái kỹ năng phòng ngự là có thể đạt tới trình độ cấp bảy. Lực phòng ngự cấp bảy nghĩa là có thể ngăn chặn phần lớn sáu đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh công kích, hơn nữa còn phải liên tục công kích mới có thể phá vỡ đạo phòng ngự này. Bảo vật tốt như thế hiển nhiên Hồn sủng sư nào cũng có khát vọng có được.
Sau khi tin tức chấn động này truyền ra, cơ hồ tất cả gia tộc và tầng lớp phú thương trước tiên chạy đến trụ sở đấu giá kiểm chứng, cuối cùng lấy được kết quả xác nhận mới dám tin chuyện này là thật.
Hơn nữa để cho các đại nhân vật Cương La thành kinh hãi không dứt chính là ngoài cấp sáu hồn giáp vô cùng hi hữu ra, lần đấu giá này sẽ xuất hiện rất nhiều ấu sủng cấp thống lĩnh. Đám ấu sủng này đều có giá trị trên năm mươi vạn kim tệ.
Trước đây mỗi khi buổi đấu giá xuất hiện một con Hồn sủng cấp thống lĩnh đều là bảo vật áp trục, cuối cùng mới bị các đại gia tộc và phú thương tranh nhau cướp đoạt. Lần này đấu giá toàn là ấu sủng cấp thống lĩnh, lại còn chất lượng tốt nữa chứ.
Sự tình quá lớn làm cho các đại nhân vật Cương La thành vội vội vàng vàng điều tra tin tức cụ thể.
Trụ sở đấu giá hiển nhiên sẽ tiến hành giữ bí mật, không có tiết lộ ra ngoài chút nào. Trụ sở đấu giá biết hạng người có thể đưa ra bảo vật như thế tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, các vị quản sự làm sao dám mắc sai lầm rồi để cho mình lâm vào khốn cảnh.
Một trận phong bao bão táp cạnh tranh thổi quét trong ngoài Cương La thành, bao gồm những thế lực lớn ở thành khác cũng vội vàng lao tới thừa cơ đặt chân vào vũng nước đục này.
Một buổi đấu giá xa hoa lên tới hàng chục, hàng trăm bảo vật quý hiếm hiển nhiên là cần phải có một khoản tài chính lớn đầu nhập, nhất là cấp sáu hồn giáp có giá trị 500 vạn kim tệ kia. Nếu như muốn tranh đoạt bảo vật tầm cỡ này, các đại gia tộc phải nhanh chóng triệu tập tài chính từ sản nghiệp của gia tộc may ra mới có cơ hội cạnh tranh, chuẩn bị không kịp thì phải trơ mắt nhìn đối thủ mang đi mà thôi.
Dĩ nhiên, nếu chỉ thuần túy là vài trăm vạn kim tệ, gia tộc giàu có giống như Dương gia có lẽ đủ năng lực trực tiếp xuất ra từ nội bộ gia tộc. Nhưng mà lần đấu giá này còn có rất nhiều Hồn sủng cấp thống lĩnh ưu tú, nếu để cho số Hồn sủng này rơi vào trong tay những gia tộc khác, đám người Dương gia nhất định sẽ bị uy hiếp ngược lại. Vì thế Dương gia không thể nào tỏ ra yếu thế được, bọn họ cũng phải vội vã triệu tập tài chính từ sản nghiệp các nơi tiến hành càn quét buổi đấu giá, vì bảo vật, vì an toàn, vì thế hệ con cháu phát triển sau này, bọn họ bắt buộc phải tranh đấu cho đến cùng.
"Thiếu gia, làm như vậy có nguy hiểm lắm không? Nếu như Dương gia vô tình mua được cấp sáu hồn giáp, chẳng phải là toàn bộ kế hoạch sẽ rơi vào khoảng không hay sao?" Đinh Vũ lo lắng nói.
"Hôm nay Cương La thành vẫn luôn là Dương gia một mình độc đại, bọn họ bây giờ nhất định là có không ít tiền tài lưu trữ để mua bảo vật, đâ cấp sáu hồn giáp tất nhiên là bọn họ phải mua cho bằng được. Dĩ nhiên đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, thật ra trong toàn bộ Cương La thành chỉ có mỗi Dương gia mới có đủ nội lực tiến hành cạnh tranh và mua cấp sáu hồn giáp." Sở Mộ bình thản nói.
Sở gia hiện tại kinh tế suy bại nên vấn đề chi ra số lượng tiền tài từ năm mươi vạn kim tệ trở lên còn phải tính toán. Sở Mộ tin tưởng Sở gia vì lần đấu giá này khẳng định sẽ triệu tập một ít tài chính, mặc kệ thế nào cũng phải tăng cường thực lực cho gia tộc. Nhưng tuyệt đối không thể nào mua nổi cấp sáu hồn giáp, thậm chí ngay cả tư cách nâng giá cũng không có, bởi vì ai cũng biết Sở gia có thể xuất ra số tiền đó nhưng mà gia tộc hoạt động nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Đình viện Tần gia.
"Tại sao, chẳng lẽ bảo vật như vậy phải chắp tay dâng cho người ta?" Tần Xương lấy làm khó hiểu hỏi.
Tần Xương là gia chủ Tần gia, hắn biết La Vực môn là một thế lực cực lớn, Tần Mộng Nhi ở nơi đó mặc dù cũng được trưởng bối yêu thích. Nhưng mà bởi vì bối cảnh không đủ có thể sẽ phải chịu ủy khuất, cho nên lần này vị gia chủ Tần gia đã âm thầm hạ quyết tâm, dự định bất kể thế nào cũng phải mua cấp sáu hồn giáp cho Tần Mộng Nhi phòng thân.
Tần Mộng Nhi bây giờ là hi vọng lớn nhất của Tần gia, chỉ cần có được chức vị nào đó ở La Vực môn, Dương gia và Chu gia sẽ không dám manh động đối với Tần gia. Cho nên toàn bộ gia tộc cực kỳ coi trọng và cố ý bồi dưỡng nàng phát triển, nếu gia chủ muốn mua cấp sáu hồn giáp cho nàng, cũng không có mấy người lên tiếng phản đối.
"Phụ thân, đồ vật này chúng ta đụng không được, người nghe ta một lần đi, không nên suy nghĩ đụng tới cấp sáu hồn giáp." Tần Mộng Nhi khẽ cắn môi nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trước đó không lâu, Sở Mộ đã truyền tin tức cho Tần Mộng Nhi, bảo nàng khuyên người nhà không nên đánh chủ ý cấp sáu hồn giáp. Mặc dù Tần Mộng Nhi không biết Sở Mộ đến tột cùng muốn làm gì, nhưng từ tình huống lần này khác thường để xem xét, cộng thêm hiểu biết của mình về Sở Mộ, nàng nhận ra trong đó có một vài chỗ không đúng lắm, rất có thể liên quan tới Yểm Ma cung. Vì thế Tần Mộng Nhi không hi vọng gia tộc mình bị cuốn vào trong đợt phân tranh này.
Tần Xương nhìn thấy nữ nhi có chút lo âu, chậm rãi nói: "Có phải là ngươi nghe được tin tức gì từ các sư huynh đệ ở La Vực môn không?"
Tần Mộng Nhi đang lo lắng không có cái cớ nào thích hợp, vừa nghe thế lập tức gật đầu lia lịa.
"Đã như vậy, lặng lẽ báo cho Sở gia một tiếng, tránh cho bọn họ cũng bị vùi vào trong vũng nước đục." Tần Xương nói.
Tần gia và Sở gia quan hệ rất tốt, Tần gia trước giờ luôn âm thầm trợ giúp Sở gia. Bởi vì nếu như Sở gia bị triệt tiêu khỏi Cương La thành, vậy thì hai nhà Chu gia, Dương gia sẽ lập tức há mồm về phía Tần gia. Đạo lý môi hở răng lạnh thì Tần Xương vẫn có thể hiểu.
Mộng nhi cũng không thể nói là người Sở gia đã biết, đành phải gật đầu lần nữa.
Phòng nghị sự Dương gia.
"Lần này cấp sáu hồn giáp là một cơ hội hiếm có, phải lấy cho bằng được." Gia chủ Dương gia - Dương Khoát trịnh trọng nói.
"Nhưng mà chúng ta mới vừa tổn thất một khối lãnh thổ cấp sáu." Không ít gia thần và trưởng lão Dương gia cũng cảm thấy cấp sáu hồn giáp quá mức xa xỉ.
Dương Lạc Bân đứng ở bên cạnh Dương Khoát nhưng không nói một lời, mua cấp sáu hồn giáp không thể nghi ngờ chính là thuộc về hắn, người thừa kế gia tộc. Chỉ cần bắt có được cấp sáu hồn giáp thì trong lúc đại hội tiến cử diễn ra, hắn có thể tạo dựng uy thế cho mình.
Gia chủ Dương Khoát hiển nhiên là tâm ý đã quyết. Bảo vật cỡ này đúng là khó thấy, chỉ riêng mức giá ban đầu đã là 500 vạn kim tệ, nếu Dương gia không tranh đoạt thì những gia tộc khác sẽ không ngần ngại thu vào tay. Sau đó dùng cho thi đấu tiến cử thì Dương gia rất khó bảo đảm giành được vị trí thứ nhất. Nếu như đồ vật này xuất hiện ở tràng đấu giá tại những tòa thành khác, Dương Khoát tuyệt đối không dám đánh chủ ý lên nó. Nhưng nơi này là Cương La thành, cương quyết không thể để bảo vật rơi vào tay những thế lực thù địch.
"Triệu tập tài chính, chuẩn bị thật tốt cho buổi đấu giá sắp tới." Dương Khoát độc tài vỗ bàn quát lớn, không cho những thành viên khác có cơ hội tranh cãi.
Sau khi hội nghị Dương gia chấm dứt, Dương Thương mặt mày âm trầm, thấy mọi người đã rời khỏi mới lầm bầm: "Tiêu tốn trăm vạn kim tệ mua Yêu Thụ Tâm cho ta cũng đau lòng, nhưng lại nguyện ý xài 500 vạn kim tệ mua hồn giáp cho cái tên kia, đúng là đáng giận mà."
"Dương Thương, ngươi đang nói thầm cái gì đó?" Dương Lạc Bân nhìn thoáng qua Dương Thương sắc mặt khó coi, nghi ngờ dò hỏi.
Dương Thương hiển nhiên không thể nói là mình ghen tỵ với Dương Lạc Bân rồi, lập tức đánh lãng sang chuyện khác: "Ta đang giận cái tên cặn bã của Sở gia kia."