Sủng Mị

Chương 1527: Hàn Nhi Tinh chiến bại




Vốn là Hàn chưởng môn vẫn có thể bảo trì bình thản, nhưng nghe thấy lão tông chủ tán dương Sở Mộ, ánh mắt hắn lập tức phát sinh biến hóa.

"Ha hả, nói như vậy Tiêu lão tông chủ cho rằng Hồ Tôn có thể thắng lợi trong trận chiến này?"

Nguyên Tố tông Bành Mạnh ra sức thổi gió quạt lửa.

Lão tông chủ khẽ mỉm cười, không có trả lời câu hỏi này.

Những người đạt tới cấp bậc như lão tông chủ này đã xa lánh hồng trần. Cho dù hậu bối thắng bại có quan hệ đến thế lực của mình, lão tông chủ cũng không quá để ý. Ngược lại hắn chỉ hứng thú với vị cường giả trẻ tuổi ngang trời xuất thế này, đây là chuyện đáng để kiêu ngạo, cho thấy Tranh Minh đại địa có thể thu hút nhân tài, sóng sau lớn hơn sóng trước.

"Ta thích nhất nhìn Mạc Tà chiến đấu, phương thức chiến đấu của nó luôn làm cho người ta có cảm giác phiêu dật xuất trần. Một khi để cho nó nắm lấy cơ hội, các loại thế công hung mãnh sẽ lập tức xuất hiện cuồn cuộn không dứt, địch nhân không thể nào lật ngược thế cờ."

Bàng Duyệt mở miệng nói.

"Phong cách của nó rất gần gũi với tính cách Sở Mộ."

Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng nói chen vào một câu.

"Hồn sủng của Sở Mộ toàn là loại hàng biến thái, Mạc Tà lại là lão đại trong cái đám biến thái đó, có thể không mạnh sao? Ta còn nhớ ở cuộc chiến lãnh thổ, những Hồn sủng khác phải dây dưa một trận mới thủ thắng. Thế mà Mạc Tà xuất hiện đối mặt với cảnh chủ Vân Cảnh, đám Hồn sủng của hắn cũng bị ngược đãi thê thảm."

Triêu Lãnh Xuyên cười cười nói.

Triêu Lãnh Xuyên nói không sai, Mạc Tà nắm giữ ba loại thuộc tính hoàn mỹ kết hợp thật sự là quá mức cường đại. Cộng thêm thiên phú xuất chúng, kinh nghiệm chiến đấu thiên chuy bách luyện đã trở thành một khối ngọc bích không chút tỳ vết. Nó hiện tại không còn là một tiểu Nguyệt Quang Hồ nhỏ yếu cầu sinh trên Yểm Ma đảo nữa.

Thiên Đường giác thú vốn chiếm ưu thế nghiêng về thế công cương mãnh, một khi nó bị sợ hãi lấn áp sẽ triệt để mất đi khí thế bá đạo lúc ban đầu.

Trên bầu trời bao la, chín cái đuôi thần tuấn nhẹ nhàng vũ động, nhưng mà Hàn Nhi Tinh lại không thể nào khóa định vị trí Mạc Tà.

Thân ảnh Hồ Tôn quỷ dị chỗ nào cũng có, trong không gian rộng lớn kia xuất hiện ngàn ngàn vạn vạn Hồ Tôn khiến cho Thiên Đường giác thú choáng váng đầu óc. Nó chỉ có thể tức giận phát tiết lực lượng loạn xạ, đòn đánh nào cũng chỉ rơi vào khoảng không vô ích.

Yêu Linh mê huyễn, hỏa diễm rực cháy tạo thành cảnh quan tráng lệ, Mạc Tà cố ý kéo dài thời gian để cho Thiên Đường giác thú lâm vào trạng thái điên cuồng.

Thiên Đường giác thú càng đánh càng phiền não, theo thời gian trôi qua nó bại lộ sơ hở càng nhiều. Mỗi một lần bị Mạc Tà bắt được cơ hội đều rút đi một phần sinh mệnh lực trong người nó.

Thiên Đường giác thú không phải là Chiến Dã, hơn nữa Mạc Tà Thú thuộc tính và Hỏa thuộc tính kết hợp bộc phát lực công kích vô cùng kinh khủng. Sau ba lần trúng đòn nghiêm trọng, da thịt trên người Thiên Đường giác thú không còn mảng nào nguyên vẹn, máu tươi đổ ra lâm ly.

Thân thể Thiên Đường giác thú run rẩy từng đợt đứng trên chiến trường Phù Sơn, cái miệng rộng to lớn không ngừng thở dốc.

Thiên Đường Giác vẫn đường hoàng ương ngạnh, nhưng mà khí thế cuồng bạo không còn nữa. Ngay cả cặp mắt cũng dần dần mất đi ý chí chiến đấu.

Hồn sủng thất bại và chủ nhân thất bại là nhất trí, Hàn Nhi Tinh nhìn chăm chú vào Thiên Đường giác thú của mình, trên mặt cũng đánh mất vẻ kiêu ngạo coi rẻ thiên hạ trước kia.

“Tại sao có thể như vậy?”

“Rõ ràng là thực lực Thiên Đường giác thú cao hơn đối phương một cấp bậc, tại sao chiến đấu lại biến thành bộ dáng này?”

Nếu như hắn biết rõ đối thủ là một cường giả chân chính, vậy thì hắn bại trận cũng không có gì.

Nhưng mà đối phương chỉ là vương giả của một khối lãnh thổ nhỏ bé, hắn lại thất bại ở trước mắt hàng vạn người Tranh Minh chủ thành. Lúc trước hắn còn định hung hăng nhục nhã đối phương, bây giờ đành phải chắp tay vô lực phản kháng.

Đối với một người nội tâm cao ngạo, đây là một sự thật rất khó tiếp nhận.

"Hàn Nhi Tinh thua, hắn lại thua!"

Tân Tín có chút thất thần nhìn xuống chiến trường.

Thiên Đường giác thú bây giờ đã tiêu hao thể lực, thương thế cực kỳ nặng nề. Tốc độ suy giảm quá lớn không thể nào theo kịp động tác của đối phương, chuyện này không có gì khác biệt với thua cuộc.

Tân Tín rõ ràng thực lực Hàn Nhi Tinh, nếu như Hàn Nhi Tinh thua, vậy thì hắn cũng phải là đối thủ cái tên kia.

Quan trọng nhất là Hồn sủng của đối phương rõ ràng là tiếp cận Bất Hủ một đoạn rất ngắn. Hắn đánh bại Hàn Nhi Tinh đã chứng minh thực lực không chỉ có nhiêu đó.

"Đúng là xem thường hắn!"

Đường Trác lãnh đạm nói một câu, không ai nhìn ra cảm xúc trong lòng hắn.

Thế nhưng, đối phương đã có thể đánh bại Hàn Nhi Tinh, bất kể cuối cùng có giành thắng lợi hay không, hắn cũng sẽ thay thế Hàn Nhi Tinh trở thành tân tinh chói sáng tại Tranh Minh chủ thành. Dĩ nhiên, điều đó chỉ xay ra nếu hắn có thể sống sót. Lấy kinh nghiệm Đường Trác hiểu rõ Hàn Nhi Tinh, Hàn Nhi Tinh hẳn là không bao giờ tha thứ cho loại người này tồn tại quá lâu.

Thật ra chính bản thân Đường Trác cũng không thể chấp nhận kết quả này, chỉ cần hắn có cơ hội khẳng định sẽ ra tay giải quyết đối phương không chút do dự.

Chiến đấu từ từ đi đến điểm cuối, Hàn Nhi Tinh và Thiên Đường giác thú giằng co một lúc lại bị Mạc Tà quất bay vào núi. Xương cốt trong người Thiên Đường giác thú đứt gãy gần hết, nằm gục hấp hối trên đống đá tảng hỗn loạn.

"Tân Nguyệt Địa, Sở Mộ thắng!"

Trọng tài chính Mục Tạ tuyên bố kết quả tranh tài cuối cùng.

Một tiếng tuyên bố này lập tức dẫn phát toàn trường oanh động, vô số người như từ trong mộng mới tỉnh. Trận chiến đấu gây cấn không thể nghi ngờ, ai cũng không quên được thân ảnh Hồ Tôn lưu loát mạnh mẽ, còn có lực lượng hỏa diễm màu tím kỳ ảo kia nữa.

Khi trọng tài chính Mục Tạ tuyên bố kết quả cuối cùng, tất cả mọi người mới chợt tỉnh vỗ tay như sấm.

Người bị đánh bại chính là Thần Tông Hàn Nhi Tinh, là cường giả trẻ tuổi cực kỳ nổi danh tại Tranh Minh chủ thành. Thậm chí thân phận hắn không thua gì các trưởng lão chức vụ cao cấp.

Nhưng mà hắn lại bị một thanh niên trẻ tuổi ngang trời xuất thế đánh bại, ngoại trừ lúc ban đầu xuất hiện giai đoạn phập phồng gây cấn. Cả trận chiến sau này hoàn toàn không có quá nhiều huyền niệm.

Hàn Nhi Tinh khí vũ hiên ngang đi ra chiến trường, cuối cùng thất hồn lạc phách trở về chỗ ngồi, mãi cho đến khi ngồi xuống ghế của mình vẫn không thể phục hồi tinh thần.

Bên tai hắn là tiếng hoan hô vang dậy, tiếng gào thét cổ vũ cuồn cuộn, ngay cả một số người dưới trướng hắn cũng bị cuốn theo nhịp điệu hào hùng kia. Các nữ tử thì dùng cặp mắt sùng bái và ái mộ nhìn vào kẻ mà hắn cực kỳ căm hận.

Cảm giác thất bại và vinh dự bị đoạt đi khiến cho Hàn Nhi Tinh rơi xuống đáy cốc, da mặt hắn không ngừng co giật. Nhất là thấy được mấy người Tân Tín, Đường Trác, Lục Phân Tuyết lộ ra bộ mặt quái dị, ánh mắt nhìn hắn có vẻ đồng tình và thương hại làm cho nội tâm Hàn Nhi Tinh muốn tan rã ngay tại chỗ.

Hai mắt hắn bắn ra quang mang ác độc nhìn lướt qua Sở Mộ, vào lúc này trong lòng hắn đã sinh ra sát ý mãnh liệt.

Thế nhưng, hắn chắc chắn sẽ không đích thân động thủ. Sau lưng hắn có không ít cường giả, chỉ cần tùy ý phái ra một người là đối phương khẳng định chết không có chỗ chôn. Tân Nguyệt Địa cũng phải diệt trừ tận gốc.

"Ta nghe nói ngươi và Lữ Phong Nam có chút giao tình?"

Thanh âm Hàn Nhi Tinh lạnh lẽo hỏi Đường Trác.

"Ờ!"

Đường Trác gật đầu nói.

"Hắn không phải là rất muốn đối phó Diệp Khuynh Tư sao?"

Hàn Nhi Tinh nói chuyện không hề e dè.

"À, ta sẽ tiến cử!"

Đường Trác khẽ mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Hàn Nhi Tinh không phải là người ngu xuẩn, hắn quả thật có thể vận dụng lực lượng, nhưng mà Tiêu lão tông chủ khẳng định sẽ che chở Diệp Khuynh Tư và Sở Mộ. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là mượn tay thế lực khác xử lý chuyện này, như vậy mới không bị dẫn lửa thiêu thân.

Bất kể Hàn Nhi Tinh muốn làm cái gì, hiện tại hắn đã thua trận chiến này. Kế tiếp hắn sẽ tranh đoạt danh sách thứ ba với Tân Tín.

Ba thứ hạng đầu trong cuộc thi này vốn nằm trong tay bọn họ không thể nghi ngờ, bỗng nhiên xuất hiện Sở Mộ mạnh mẽ phá vỡ cục diện này. Hơn nữa, ba ngày sau Sở Mộ sẽ đánh một trận với Đường Trác tranh đoạt giải quán quân.

Sở Mộ thắng lợi liên tục giúp cho cái tên Tân Nguyệt Địa càng thêm vang dội rồi. Liễu Băng Lam bắt đầu điều mấy đội ngũ đáng tin cậy đóng quân trong Tranh Minh chủ thành. Sau đó mọi người bắt tay vào thiết lập phân điện Tân Nguyệt Địa.

Tân Nguyệt Địa vốn dồi dào kim tiền, tài nguyên, vật liệu cao cấp… hoàn toàn có thể cung cấp cuồn cuộn không dứt. Cái nó còn thiếu chính là vinh quang và danh dự, nếu như Sở Mộ có thể giành được thắng lợi cuối cùng, vậy thì Tân Nguyệt Địa từ một khối lãnh thổ tư nhân nhỏ nhỏ biến thành địa phương nổi tiếng chạm tay là bỏng.

Cuộc thi nhân tài kiệt xuất nắm giữ quyền uy lớn nhất đối với nhóm thanh niên đồng lứa, rất nhiều thế gia cổ xưa và thế lực uy tín lâu năm hao hết tâm tư chỉ vì đạt được thứ hạng cao trong cuộc thi này. Thế mà một khối lãnh thổ tư nhân phái ra Hồn sủng sư lại có thể đánh bại tất cả tân tinh nổi bật nhất, chuyện này đúng là đại sự dẫn phát oanh động cực lớn.

"Hàn Nhi Tinh là kẻ lòng dạ hẹp hòi, hẳn là hắn đang nghĩ biện pháp đối phó ngươi, thậm chí là tất cả chúng ta."

Diệp Khuynh Tư nói với Sở Mộ.

Nếu một người đã trở thành địch nhân, vậy thì hắn vĩnh viễn không thể nào đứng trong hàng ngũ bằng hữu của mình, trong lòng Sở Mộ đã sớm chuẩn bị tâm lý chuyện này rồi.