Sủng Mị

Chương 1526: Hồ tôn vương giả




"Ngao ô ô ô!”

Sau khi Mạc Tà bị thương lập tức chạy ra khoảng cách rất xa, không cho Thiên Đường giác thú có cơ hội tiếp cận nữa.

Loại thương thế này không tính là gì đối với Mạc Tà, nhưng điều này cho thấy tốc độ Mạc Tà còn chưa thể hoàn toàn vượt qua Thiên Đường giác thú.

Sở Mộ thấy Mạc Tà bị thương, nghe được nó kêu lên bất mãn không nhịn được lắc đầu bất đắc dĩ.

"Đừng có sính cường, năng lực né tránh của ngươi vẫn kém hơn Dạ mấy phần."

Sở Mộ nói với Mạc Tà.

"Ô ô ô!"

Mạc Tà hiển nhiên là không phục.

"Đừng cố chấp ở chỗ này, cẩn thận chiến đấu đi! Đây là một đối thủ tốt cho ngươi rèn luyện."

Giọng nói Sở Mộ bắt đầu nghiêm túc.

Dạ đã là Hồn sủng cấp Bất Hủ chân chính. Nếu đổi lại Dạ đối phó Thiên Đường giác thú sẽ đơn giản hơn nhiều, lấy tốc độ Thiên Đường giác thú khẳng định không thể nào đụng tới một cọng lông trên người nó.

Dĩ nhiên, các Hồn sủng đều có ưu thế của riêng mình, thời điểm Mạc Tà cuồng dã sẽ bao trùm hết thảy phương diện, liều mạng và huyết tính còn mạnh hơn Chiến Dã, tốc độ và linh hoạt không thua gì Dạ, lực công kích mạnh mẽ không cần bàn cãi. Tuy rằng Dạ có tốc độ và linh hoạt cao hơn một bậc, nhưng Mạc Tà là Hồn sủng thuộc tính hoàn mỹ, tổng hợp tất cả phương diện hiển nhiên chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Mạc Tà có ba chủ thuộc tính, đáng sợ hơn nữa chính là nó còn có rất nhiều kỹ năng chủng tộc. Từ trước tới giờ Mạc Tà vẫn luôn khinh thường đối thủ đồng cấp, chỉ có địch nhân mạnh hơn hai cấp bậc mới có thể khiến nó dốc toàn lực chiến đấu.

Lúc nãy Mạc Tà lựa chọn né tránh Thiên Đường giác thú tiến công chỉ là âm thầm so đấu tốc độ với Dạ mà thôi. Trong quá trình đó nó đã nhớ kỹ phương thức tiến công của đối phương.

Mạc Tà chiến đấu luôn gắn liền dũng mãnh với trí tuệ, nó có thể tự mình tiến hành phán đoán không cần Sở Mộ hướng dẫn.

Kế tiếp chính là thời điểm Thiên Đường giác thú cảm thấy khó chịu rồi.

Thiên Đường Giác đâm phá trời xanh, từng góc Phù Sơn bị nó phá hủy biến thành mảnh vụn, chiến trường lúc này khói bụi mù mịt, nham thạch văng ra tung tóe. Mỗi một lần Thiên Đường giác thú công kích, không gian chung quanh nó đều tan vỡ y như những tấm kính yếu ớt.

Mạc Tà vẫn duy trì phương thức né tránh, nhưng mà ánh mắt nó đang từ từ bốc cháy hỏa diễm hừng hực.

Bỗng nhiên chín cái đuôi Mạc Tà biến thành chín con Hỏa long, mang theo khí thế dời sơn lấp bể va chạm thẳng vào cặp sừng Thiên Đường giác thú.

Thiên Đường Giác kiên cường bén nhọn, Hỏa long màu tím cuồng dã bá đạo.

Hai loại năng lượng không ngừng xung kích, triệt tiêu lẫn nhau. Thiên Đường giác thú công kích thế như chẻ tre bắt đầu xuất hiện trạng thái trì trệ

"Rầm rầm rầm!”

Chín con Hỏa long tỏa ra nhiệt lượng cực nóng quấn lấy cặp sừng Thiên Đường giác thú, thế công sắc bén đã bị hóa giải. Cho dù Thiên Đường giác thú cương mãnh thế nào cũng không thể giãy thoát trong khoảng thời gian ngắn.

"Ngao ngao ô ô ô ~!"

Mạc Tà ngẩng đầu lên tức giận gào thét.

Chín cái đuôi Hỏa long mạnh mẽ giơ Thiên Đường giác thú lên cao, sau đó ném thẳng nó vào vách núi Phù Sơn.

“Rầm rầm rầm rầm rầm!”

Thân thể Thiên Đường giác thú hóa thành một đường vòng cung tuyệt mỹ xẹt qua không gian, sau khi đụng nát mấy chục tòa núi đá mới nặng nề rơi xuống.

Đuôi Mạc Tà chí nhu chí cương, đối phó sinh vật dũng mãnh sắc bén giống như Thiên Đường giác thú vô cùng hữu diệu.

Một đòn hóa giải hoa lệ như thế đã khiến cho Thiên Đường giác thú choáng váng đầu óc, nội tạng và xương cốt cũng bị thương tương đối nghiêm trọng.

Thiên Đường giác thú bò dậy từ trong đống loạn thạch, dùng sức lắc lư cái đầu lấy lại bình tĩnh. Trên người nó không có bất kỳ vết thương nào, thế nhưng khóe miệng đang chậm rãi rỉ máu.

Hàn Nhi Tinh bị đối phương phản kích bất thình lình cũng ngây dại toàn thân, trong lúc nhất thời không kịp hiểu nổi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng là Thiên Đường giác thú chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tại sao đột nhiên bị trúng một kích trầm trọng như thế?

"Chắc chắn là nhất thời may mắn."

Hàn Nhi Tinh cắn răng lầm bầm, hắn không tin tưởng Thiên Đường giác thú công kích lại xuất hiện sơ hở.

Sau khi chủ nhân truyền đạt mệnh lệnh, thân thể Thiên Đường giác thú lập tức biến mất ngay tại chỗ. Sau đó nó hiện ra ở độ cao mấy ngàn thước, Thiên Đường Giác chớp lóe hàn mang hùng hổ đâm tới Mạc Tà.

Ánh mắt Mạc Tà thừa hưởng hiệu quả Tê Đồng, ở trong mắt nó động tác Thiên Đường giác thú bị thả chậm vô hạn. Nó có thể thấy rõ tất cả nhược điểm của đối phương trong quá trình công kích.

Thoáng một cái thân thể Mạc Tà dời sang một bên tránh né đối phương công kích, chín cái đuôi nhanh chóng mở ra giống như chín sợi dây xích mềm mại.

Lần này Mạc Tà dùng đuôi quấn lấy cổ họng, tứ chi và các bộ phận trọng yếu trên người Thiên Đường giác thú.

Đây là bộ phận để Thiên Đường giác thú bộc phát lực lượng, một khi bị quấn lấy sẽ hạn chế phần lớn lực lượng, thế công bén nhọn cũng theo đó dừng lại.

"Ngao ô ô!"

Hồ Tôn gào thét vang trời, ánh mắt Mạc Tà bốc cháy nộ hỏa từ từ đan thành một cái đồ án rực rỡ.

Đồ án hiện ra phía trên đầu Thiên Đường giác thú, lực lượng Tử Hỏa đột nhiên bạo phát tỏa ra nhiệt lượng cực kỳ kinh khủng.

"Vù vù vù vù!"

Hỏa diễm nóng chí cực tụ lại biến thành dung nham đổ xuống như thác nước khổng lồ, tất cả dung nham nóng rực bao trùm lấy toàn thân Thiên Đường giác thú.

Làn da Thiên Đường giác thú lập tức cháy khét, nó bị chín cái đuôi Mạc Tà giữ chặt vốn không thể thi triển kỹ năng tránh né, đành phải đứng yên tại chỗ chịu đựng dung nham cực nóng hành hạ.

Nhiệt độ tại chiến trường Phù Sơn nhiệt độ đề thăng kịch liệt, dòng thác lũ dung nham đốt cháy cả không khí khiến cho mọi người hô hấp cũng bị nóng rát. Không cần phải nói đến bản thân Thiên Đường giác thú đang thừa nhận trực tiếp, cảm giác đau đớn thống khổ là điều không thể tránh khỏi.

"Gào ~!"

Bốn chân Thiên Đường giác thú điên cuồng đạp mạnh, thân thể giãy dụa kịch liệt muốn dựa vào man lực tránh thoát Mạc Tà trói buộc.

Giác thú dù sao cũng là sinh vật loại hình lực lượng, Cửu Vĩ của Mạc Tà không có cách nào trói buộc nó trong thời gian quá dài. Sau khi Mạc Tà cảm nhận được phần đuôi bị kéo ra quá mạnh liền quyết đoán buông lỏng Thiên Đường giác thú.

Thế nhưng, Mạc Tà sẽ không bỏ qua Thiên Đường giác thú dễ dàng như thế. Trong nháy mắt đó Mạc Tà nhảy tới trước mặt Thiên Đường giác thú, bốn chân dẫm mạnh thi triển một đòn Thiên Băng tiễn đạp.

Mặc dù Mạc Tà thi triển kỹ năng này không thể so với Chiến chùy tiễn đạp của Chiến Dã. Nhưng Mạc Tà bù vào năng lượng Tử Hỏa tăng cường khả năng sát thương lên tới mức lớn nhất. Trong lúc nhất thời một đạo Hỏa trụ màu tím khổng lồ xuất hiện trong mắt mọi người kinh tâm động phách.

Thác lũ dung nham và hỏa trụ màu tím đồng thời phun trào đổ xuống đầu Thiên Đường giác thú, tất cả bộ phận trên người Thiên Đường giác thú đều bị phỏng nghiêm trọng. Thậm chí mở mắt cũng không dám, nó phải cắn răng chịu đựng nhiệt lực nóng bỏng chật vật tránh lui về phía sau.

Mạc Tà đuổi theo Thiên Đường giác thú không tha, thời điểm Thiên Đường giác thú tránh lui, trong miệng nó phun ra một đoàn hỏa cầu truy kích.

Hỏa cầu nhìn qua chỉ có đường kính một thước, từ trên khán đài nhìn lại chỉ là một cái chấm nhỏ như hạt cát.

Nhưng mà đoàn hỏa cầu nho nhỏ này tiến tới gần Thiên Đường giác thú chẳng khác gì sao băng hủy diệt, dưới tinh thần lực của Mạc Tà kích thích, hỏa cầu lập tức nổ tung biến thành một đóa Hỏa liên (hoa sen lửa) rực sáng chói mắt.

Làn sóng nhiệt nóng cháy từ trời cao vạn thước càn quét không gian, bốn mươi mấy tòa Phù Sơn đồng thời xuất hiện một đạo kết giới hình bán cầu ngăn cản luồng năng lượng bá đạo này.

Ánh lửa bừng sáng khiến cho người ta không thể nhìn thẳng, tất cả mọi người chờ đợi đến lúc năng lượng hoàn toàn tản đi mới dám mở mắt ra dò xét tình huống bên trong chiến trường.

Thế công sắc bén, uy lực cường đại chỉ có thể phán xét dựa trên thân thể đối thủ bị thương.

Lúc trước Thiên Đường giác thú công kích cương mãnh không cho địch nhân có cơ hội thở dốc.

Chẳng qua là nó chỉ tạo ra một vết thương nhỏ trên người Mạc Tà, thậm chí còn chưa thể gọi là thương tích.

Mà Mạc Tà chỉ bắt được một cái nhược điểm của đối phương đã phản kích cực kỳ hoa lệ, không chỉ đánh cho nội tạng xương cốt chấn động. Mà dung nham và hỏa diễm đã đốt cháy Thiên Đường giác vô cùng nghiêm trọng. Đồng dạng là tiến công, truy kích, nhưng kết quả cuối cùng lại chênh lệch cực lớn.

Trên tòa Phù Sơn khán đài, vị trưởng lão lúc trước có lòng tán dương Hàn chưởng môn đã giữ vững trầm mặc.

Hàn chưởng môn cũng không nói lời nào, bộ dạng tựa hồ không chút thay đổi. Thế nhưng, chỉ cần là người có một chút đầu óc cũng có thể biết được cảm giác trong lòng hắn đau xót như thế nào. Hắn tận mắt nhìn thấy nhi tử của mình bị người ta đánh vết thương chồng chất, tâm tình hắn làm sao tốt được đây?

"Tĩnh táo, quyết đoán, phản ứng nhạy cảm. Thoáng chốc đã thấy rõ nhược điểm của đối phương, tốc độ né tránh tốt, lực lượng bộc phát cường đại, hỏa diễm kinh khủng. Đây là một đầu Hồ Vương chân chính."

Thần Tông - Tiêu lão tông chủ vui vẻ vuốt chòm râu bạc, không hề keo kiệt mỹ từ ca ngợi.

Hàn Nhi Tinh là đại biểu Thần Tông, nhưng không có nghĩa là lão tông chủ sẽ thiên vị Hàn Nhi Tinh. Ngược lại hắn càng thêm thưởng thức thủ đoạn của Sở Mộ.

Dĩ nhiên, đó là do Diệp Khuynh Tư thường xuyên nhắc tới Sở Mộ ở bên tai Tiêu lão tông chủ. Vì thế Tiêu lão tông chủ mới có hứng thú đối với Sở Mộ, khuyết điểm duy nhất chính là nội tâm của người này lệ khí quá nặng.