- Đường tiên sinh, ta nghĩ ta đã có một nhân tuyển không tệ!
Cao phu nhân chậm rãi đi tới trước mặt Đường Ngang, mở miệng nói.
Đường Ngang nhướng mày, dò hỏi:
- Tiến cử người tiến vào Ấn Cốc sao?
Cao phu nhân gật gật đầu.
Ở một bên Đường Trác vốn hành lễ với Cao phu nhân, nhưng khi nghe nàng nhắc tới chuyện Ấn Cốc, ánh mắt lập tức phát sáng lên.
Ấn Cốc là một địa phương thật tốt, ở bên trong có một trận đồ cổ xưa, trên trận đồ chia thành tám vị trí, tám vị trí này có thể đem thiên địa năng lượng tụ tập chung một chỗ, vô luận là nhân loại hay hồn sủng nếu như có thể ở bên trong tu luyện thực lực nhất định tăng nhanh!
Hiện tại cho dù Đường Trác đã bước vào bất hủ cấp, nhưng chuẩn bất hủ cấp cùng đê đẳng bất hủ cấp vẫn làm cho hắn không tìm được phương pháp thích hợp để vượt qua.
Trước bất hủ cấp có lẽ Đường Ngang còn có thể cho hắn một ít trợ giúp, nhưng sau bất hủ cấp hoàn toàn cần do chính bản thân hắn tu luyện.
Ấn Cốc là địa phương tu luyện mà Đường Trác đỏ mắt từ lâu, chỉ cần cho hắn ở bên trong tu luyện một năm thời gian, làm hồn sủng của hắn hấp thu thật nhiều thiên địa lực, cùng lúc có thể củng cố thực lực mới bước vào bất hủ cấp của hắn, về phương diện khác làm cho hắn từ chuẩn bất hủ cấp hoàn mỹ vượt tới đê đẳng bất hủ cấp, như vậy một bước kia không đến nỗi xa không thể chạm.
Số người vào Ấn Cốc tu luyện phi thường có hạn, có một đoạn thời gian thật dài trận đồ trong Ấn Cốc xuất hiện tổn hại nghiêm trọng, không thể sử dụng bình thường như trước kia.
Mà đoạn thời gian trước nghe tin tức thả ra, có người tinh thông trận đồ đã đem đồ trận Ấn Cốc hoàn thiện, không chỉ có được hiệu quả ngưng tụ thiên địa năng lượng, thậm chí tốc độ hấp thu còn nhanh hơn ngày trước.
Đường Ngang đã tự mình đến Ấn Cốc xem qua, hơn nữa còn nói với Đường Trác nơi này là một cơ hội rất tốt đối với hắn, nếu ở bên trong tu luyện một năm hi vọng bước lên một cấp không còn là xa vời.
Đường Trác là nhân vật lĩnh quân trẻ tuổi, nhưng trong lĩnh vực bất hủ cấp, chuẩn bất hủ cấp vẫn còn chưa đủ thỏa mãn nhu cầu của hắn, ít nhất trong lòng Đường Trác phi thường rõ ràng, thực lực của những cường giả trẻ tuổi như hắn cũng vô cùng cường đại, chẳng hạn như Thần Tông Lâm Mộng Linh, nữ nhân kia cường đại tới nỗi Đường Trác không thể ứng đối.
- Ấn Cốc thuộc về Thần Tông, tuyệt thế thiên tài Thần Tông Lâm Mộng Linh khẳng định phải chiếm một danh ngạch. Còn có một danh ngạch khác dựa theo ý tứ của Du thánh nữ là ban cho vương giả Tân Nguyệt Địa – Sở Mộ!
Cao phu nhân đặc biệt nhìn thoáng qua Đường Trác, sau đó chậm rãi nói.
Khi Đường Ngang nghe được câu này chợt động dung, mở miệng hỏi:
- Cao phu nhân, không phải trước đó đã nói danh ngạch kia sẽ cho đệ tử Đường Trác của ta hay sao? Vì sao lại đột nhiên ban cho người khác, làm vậy thật không thích hợp đi?
Đường Ngang không tiện chỉ trích Du thánh nữ lật lọng, dù sao lực ảnh hưởng của nữ nhân kia có chút cường đại.
Hơn nữa việc tu sửa trận đồ Ấn Cốc ai cũng hiểu rõ ràng, là do Du thánh nữ tu bổ lại. Nếu như không có nàng thì trận đồ kia không khả năng vận chuyển, danh ngạch của Thần Tông cấp cho Lâm Mộng Linh xem như là Du thánh nữ cấp trả một phần nhân tình, nhưng danh ngạch thứ hai phải toàn bộ do Du thánh nữ quyết định.
Đường Ngang cùng Cao phu nhân có vài phần giao tình, Đường Ngang vì muốn đệ tử có phát triển tốt trong tương lai cho nên thông qua quan hệ cá nhân để Cao phu nhân tiến cử Đường Trác vào danh ngạch thứ hai.
- Trước đó Du thánh nữ chỉ nói là cần suy nghĩ lại. Nếu thánh nữ nói sẽ xem xét thì chuyện này xem như có thể quyết định, nhưng ta lại thật không ngờ đêm qua thánh nữ bỗng nhiên nói cho ta biết danh ngạch kia ban cho vương giả của Tân Nguyệt Địa Sở Mộ mới tới Tranh Minh chủ thành, chuyện này ta cũng phi thường kinh ngạc!
Cao phu nhân nói.
Ở một bên Đường Trác có chút ngồi không yên.
Đường Trác cũng không biết người tu bổ lại trận đồ chính là Du thánh nữ, nghĩ tới ngày đó Du thánh nữ đặc biệt lưu Sở Mộ ở lại, chẳng lẽ là cùng Sở Mộ nói về chuyện của Ấn Cốc!
Danh ngạch vào Ấn Cốc tu luyện, nói thế nào cũng không thể đánh mất!
Hơn nữa muốn tăng lên thực lực có lẽ còn tìm được nhiều biện pháp khác, nhưng có thể ở chung với tuyệt thế nữ tử Lâm Mộng Linh của Thần Tông suốt một năm thời gian cùng tu luyện, đây là ước mơ tha thiết của mỗi nhân tài kiệt xuất.
Trong giới trẻ tuổi, địa vị của Thần Tông Lâm Mộng Linh giống như nữ thần cao không thể chạm, thật vất vả có cơ hội tiếp cận được nàng, Đường Trác làm sao không tâm động?
- Cao phu nhân, bản thân Ấn Cốc là thánh địa tu luyện của giới trẻ tuổi chúng ta. Danh ngạch cùng tài nguyên đều có hạn, Lâm Mộng Linh có được danh ngạch thì Đường Trác cũng không thể nói gì hơn, nhưng một người chưa từng có mặt tại Tranh Minh chủ thành hơn nữa không có bất kỳ danh vọng gì lại đạt được, việc này chỉ sợ khó thể thuyết phục những nhân tài kiệt xuất luôn cố gắng tu luyện muốn đạt được danh ngạch kia đi?
Đường Trác vội vàng nói.
Đường Trác hiểu biết tính cách của sư phụ mình, hắn đã đến tuổi thọ thoái ẩn, rất nhiều chuyện đã không còn muốn tranh giành.
Giống như loại chuyện này, chỉ cần Đường Ngang mềm lòng đem danh ngạch nhường ra ngoài, như vậy Đường Trác còn muốn đột phá thực lực đúng là cực kỳ khó khăn.
Hơn nữa trải qua Sở Mộ khiêu khích, Đường Trác không hề có hảo cảm đối với hắn, nếu để một người như vậy lấy được danh ngạch để thực lực tăng nhiều không nói, còn lấy được cơ hội tốt kết giao cùng Lâm Mộng Linh, ngày sau thân phận đầu lĩnh trẻ tuổi chỉ sợ hắn cũng phải lui nhường ra ngoài.
Không thể cho, danh ngạch này nói thế nào cũng không cho!
Lúc này Đường Ngang cũng có chút khó khăn, hắn quả thật muốn tranh thủ cho đệ tử danh ngạch kia, nhưng danh ngạch kia lại lệ thuộc lời nói của Du thánh nữ, hắn thật khó thể dùng thân phận đi áp chế một nữ tử đang quật khởi như thế.
- Đường Trác nói cũng phải, tuy rằng không biết vì sao Du thánh nữ lại xem trọng vị vương giả trẻ tuổi kia, nhưng Ấn Cốc đúng là thánh địa tu luyện mà thật nhiều người trẻ tuổi tha thiết ước mơ, cứ qua loa như vậy đem tặng cho một người không có bao nhiêu danh vọng sẽ khiến cho mọi người bất mãn ah!
Đường Ngang vuốt vuốt râu nói.
Ý tứ của Đường Trác cùng Đường Ngang cũng như nhau, nhưng do nhân vật lĩnh tụ như Đường Ngang nói ra vô luận là thánh nữ hay Cao phu nhân đều phải suy nghĩ tới cảm thụ của hắn.
- Việc này…
Trên mặt Cao phu nhân lộ vẻ làm khó.
- Vốn ta nghĩ tới thánh nữ sẽ đem danh ngạch kia ban cho người đoạt giải trong cuộc thi…
Đường Ngang bổ sung một câu.
Đường Trác là người có khả năng đoạt quán quân trong cuộc thi lần này, Đường Ngang nói như vậy ý tứ chính là muốn cho Cao phu nhân biết danh ngạch kia cấp cho Đường Trác là hoàn toàn xứng đáng, cũng sẽ không có ai dị nghị.
- Thái độ làm người của Sở Mộ luôn điệu thấp, nhưng thực lực của hắn thì ta cùng Du thánh nữ hiểu rất rõ, hắn không có hứng thú đối với chuyện thi đấu, cho nên cũng không có tham dự…
Khi Cao phu nhân nói tới đây, ánh mắt còn đặc biệt nhìn qua Đường Trác.
- Nói như vậy người kia khinh thường tham gia cuộc thi đấu nhân tài kiệt xuất của Tranh Minh đại địa chúng ta hay sao?
Đường Ngang nhướng mày, nhấn mạnh ngữ khí.
Đường Ngang biết Sở Mộ là đệ tử của Vân Môn lão nhân, nhưng còn cần tỷ thí với Đường Trác một phen, lời nói kia của Cao phu nhân rõ ràng ý tứ là đệ tử của hắn không bằng đệ tử Vân Môn lão nhân, khiến trong lòng Đường Ngang liền mất hứng!
- Không hẳn vậy, nhưng ngài cũng nên biết cường giả tham gia thi đấu chưa chắc đại biểu toàn bộ cường giả trẻ tuổi của Tranh Minh đại địa, sẽ có một ít người không tham gia thi đấu, chẳng hạn như Yêu Thú Cung Vân Thanh Sơn, thành chủ trẻ tuổi của Ti Minh thành Hạ Âm, đệ tử lão Tiên là tiểu tiên quân, ngay cả thiên tài Thần Tông Lâm Mộng Linh…Những người này thực lực hẳn là không kém hơn Đường Trác thiếu gia đi!
Cao phu nhân nói.
Đường Ngang tự nhiên đều nghe nói qua những người kia, cuộc thi nhân tài kiệt xuất chứng thật là rất có quyền uy, nhưng không có nghĩa là đại biểu hết thảy, vừa rồi Cao phu nhân nhắc tới bốn người kia chính là những cường giả chân chính ít người biết đến, những người này trẻ tuổi cùng cường đại, trong đó có vài người ngay cả nhân vật cấp bậc chưởng môn cũng không dám đi trêu chọc.
- Cao phu nhân, ngài đem Tân Nguyệt Địa Sở Mộ phóng chung một chỗ với những người kia cũng có chút không quá thỏa đáng đi. Nếu như hắn thực sự có thực lực ngang vai ngang vế với họ, ta phải nhường danh ngạch kia thì cũng thôi. Nhưng nếu thực lực của hắn thường thường, cơ hội như vậy tặng cho hắn chẳng phải cực kỳ lãng phí tài nguyên!
Đường Trác nói.
Đường Ngang gật đầu, nhìn Cao phu nhân nói:
- Như vậy đi, Đường Trác vốn sẽ cùng hắn có một cuộc chiến, lấy thắng bại tới định đoạt danh ngạch, như thế nào?
- Đúng!
Đường Trác liền gật mạnh đầu.
Trải qua vài lần kích thích, Đường Trác chỉ hận không thể lập tức đánh một trận với Sở Mộ, làm cho tên kia biết Tranh Minh chủ thành là ai nói chuyện!
- Vậy…điều này đối với Sở Mộ có chút không công bình đi, danh ngạch là do thánh nữ chỉ định cho hắn!
Cao phu nhân khó xử nói.
- Vậy đưa ra tiền đặt cược công bình, ta lấy ra lợi thế của ta cùng hắn lấy lợi thế có được danh ngạch kia. Người thắng sẽ đạt được lợi thế của đối phương!
Đường Trác vội vàng nói.
Đường Trác không sợ cuộc chiến này, hắn sợ chỉ là danh ngạch bị Sở Mộ vô duyên cớ lấy đi.
- Vậy phải trưng cầu ý kiến của bản thân Sở Mộ một chút, để ta hỏi lại được không?
Trong lòng Cao phu nhân mừng thầm, nhưng mặt ngoài vẫn làm vẻ khó khăn.
- Vậy làm phiền Cao phu nhân!
Đường Ngang khẽ mỉm cười nói.
Cuối cùng là thực lực quyết định hết thảy, Đường Ngang thích dùng phương thức này giải quyết, mà tính tình Đường Trác hiếu chiến sẽ không e sợ đối phương.
Đường Ngang đánh bại Vân Môn lão nhân đã là chuyện mấy trăm năm trước, đệ tử của bại tướng dưới tay, chẳng lẽ có thể so sánh với đệ tử của mình sao?
Hiện giờ hắn đã là lĩnh tụ nhân loại, mà lão gia hỏa kia, trên thế giới này còn ai nhớ rõ hắn?
Nghĩ tới đây Đường Ngang vuốt râu, trước khi thoái ẩn dạy dỗ được một đệ tử xuất chúng, đây là chuyện đáng vui mừng.
…
Không qua bao lâu, Cao phu nhân quay trở lại.
- Như thế nào, hắn dám ứng chiến sao?
Đường Trác vội vàng hỏi.
- Hắn đồng ý, nhưng hắn đưa ra điều kiện có chút hà khắc.
Cao phu nhân nói.
- Điều kiện gì?
- Hắn muốn tham gia trận chung kết cuộc thi nhân tài kiệt xuất, hơn nữa ích lợi của thứ tự cuộc thi hắn có được quyền đạt được toàn bộ!
Cao phu nhân nói.