Sủng Mị

Chương 1505: Thánh nữ? Vĩnh cửu chúc phúc!




- Hắc, Sở huynh đệ, đêm nay trong Nghiễm Nguyệt Cung, thánh nữ sẽ ban sinh mệnh chúc phúc cho các nhân tài kiệt xuất, cùng nhau đi xem, thế nào?

Rời khỏi lầu các, Hoàng Vũ Phi lập tức hữu hảo mời Sở Mộ cùng nhau hoạt động.

Đều là cùng lứa tuổi, rõ ràng sẽ có càng nhiều đề tài trao đổi, Hoàng Vũ Phi cũng không muốn cả ngày ở sau lưng cha mình, nhìn người nào cũng làm ra bộ dạng lễ phép thân mật, làm vậy thật sự là quá câu thúc.

- Phải đó, còn có thật nhiều cao thủ đến từ các địa phương khác nhau trong Tranh Minh đại địa, nói không chừng còn có thể gặp được vài vị nhân tài tiến vào vòng thi đấu cuối cùng, nếu như có thể kết giao với bọn họ đây là chuyện may mắn phi thường!

Lý Thanh Thanh cũng bắt đầu thúc đẩy Sở Mộ.

- Thánh nữ là ai?

Sở Mộ chẳng khác gì một tên nhà quê mới ra đời, chuyện gì cũng không biết.

- Sở Mộ, rốt cục ngươi có phải là người của Tranh Minh đại địa hay không chứ, ta hoài nghi ngươi tới từ Ô Bàn đại địa đi?

Lý Thanh Thanh có chút không biết nên nói gì.

- Thời gian của ta phần lớn dùng tu luyện, chuyện bên ngoài không biết nhiều lắm!

Sở Mộ giải thích.

- Vậy thì không kỳ quái, mấy năm gần đây thánh nữ đã được rất nhiều người ủng hộ, còn nhớ rõ khoảng năm kia, có một trận ôn dịch cực kỳ khủng bố bùng nổ tại Kha thành, nhân số tử vong mỗi ngày đều tăng trưởng gấp mấy lần, ngay khi mọi người đều cho rằng trận ôn dịch kia sẽ làm toàn bộ người trong thành thị phải chết, một vị nữ tử đẹp như thiên tiên, khí chất như thánh nữ xuất hiện, nàng gieo trồng thật nhiều hoa trong Kha thành, hương hoa tản mát đem hồn sủng ôn dịch hoàn toàn xua tan, khiến chúng không thể sinh tồn, cứu vớt toàn bộ người trong Kha thành. Từ sau lúc đó mọi người đều gọi nàng là thánh nữ!

Vẻ mặt Hoàng Vũ Phi kích động nói.

- Còn nữa ah, ta nghe thật nhiều người nói ở địa phương nàng gieo trồng hoa cỏ cả thể xác lẫn tinh thần đều nhận được bổ dưỡng, người thường có thể kéo dài tuổi thọ, hồn niệm của hồn sủng sư có thể chậm rãi tăng trưởng, trạng thái khỏe mạnh của hồn sủng sẽ đạt tới tốt nhất…Hơn nữa nàng còn có năng lực chúc phúc vĩnh cửu, phi thường thần kỳ!

Lý Thanh Thanh vội vàng chen miệng nói, nhìn ra được nàng cũng tràn ngập sùng bái đối với thánh nữ kia.

- Nàng đeo mạng che mặt?

Sở Mộ hỏi một câu.

- Ngươi làm sao mà biết được? Tuy rằng nàng đeo mạng che mặt nhưng tất cả mọi người đều biết nàng là nữ nhân đẹp nhất trên thế giới này. Lúc ấy ta chỉ đứng bên ngoài nhìn xa xa, khi nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn qua ta cảm giác toàn thân giống như bị điện giật, ta dám khẳng định nàng nhất định nhìn thấy ta trong đám người…

Hoàng Vũ Phi hớn hở nói.

Ở bên cạnh Lý Thanh Thanh trợn mắt trắng dã, mở miệng nói:

- Hoàng Vũ Phi, ngươi có biết xấu hổ hay không, chuyện này ngươi đừng gặp ai cũng nói. Ta nghe đến nỗi mất kiên nhẫn!

Vẻ mặt Hoàng Vũ Phi nghiêm túc:

- Ta chỉ nói đúng thực tế mà thôi, nàng rõ ràng là nhìn ta. Ngươi không biết lúc ấy có bao nhiêu người ở đó…

Lý Thanh Thanh mặc kệ Hoàng Vũ Phi tự kỷ cuồng, kéo cánh tay Sở Mộ, cười khanh khách nói:

- Đi thôi, đi xem, nói không chừng chúng ta có thể được vĩnh cửu chúc phúc.

Sở Mộ không có thói quen với vẻ thân mật của nữ nhân xa lạ kia, nhưng lại cảm thấy được cự tuyệt người khác thật không lễ phép, dù sao hai vị trưởng bối cương chủ của bọn họ đều có rất nhiều chăm sóc đối với Tân Nguyệt Địa.

- Được rồi, đi xem!

Sở Mộ gật gật đầu.

Trên thực tế Sở Mộ đã đoán được vị thánh nữ mà họ nói đến lại là ai.



Nghiễm Nguyệt Cung tọa lạc ở vị trí gần Thần Sơn của Thần Tông, tòa cung điện này do bạch ngọc đúc thành, trên đỉnh có một khối bạch ngọc hình vầng trăng thật xinh đẹp lơ lửng, khi cả Tranh Minh chủ thành chìm vào trong bóng đêm, tòa cung điện kia thật sự giống như Nguyệt Cung, duy mỹ động lòng người.

Đêm nay trong ngoài Nghiễm Nguyệt Cung xuất hiện thật nhiều hồn sủng sư trẻ tuổi, từ những con đường xa xa đi tới đại môn xa hoa của Nghiễm Nguyệt Cung, đầu người di chuyển căn bản nhìn không thấy một tia khe hở.

Vĩnh cửu chúc phúc, đây là chuyện khiến bao người cảm thấy tinh thần phấn chấn, nếu như có được vĩnh cửu chúc phúc, chẳng khác gì khiến cho hồn sủng của mình có thêm một loại năng lực!

Cấp bậc hồn sủng có thể thông qua khổ tu cùng huyền vật cường hóa mà đề thăng, nhưng năng lực của hồn sủng cùng loại với kỹ năng chủng tộc thì không cách nào thông qua ngoại vật mà đạt được. Tự như viễn cổ ý chí của của Phược Phong Linh, loại năng lực này không thể đạt được từ trong huyền vật. Phược Phong Linh có được viễn cổ ý chí trong tương lai gặp cuộc chiến ngang cấp thực lực sẽ càng mạnh hơn những phong hệ hồn sủng khác.

Ngoài ra cổ lão thú hồn của Chiến Dã, nguyệt ngưng hoa của Mạc Tà, huyết văn của Dạ, hư khải của Vạn Triêu thú, sinh mệnh trạng thái dị thường của Chiến Dã, đều thuộc loại kỹ năng chủng tộc, những kỹ năng này thường thường không quan hệ tới cấp bậc, nhưng có thể làm cho thực lực hồn sủng tăng lên với mức độ lớn, điển hình nhất chính là Chiến Dã, nó có thể khiêu chiến vượt hơn hai cấp bậc, cũng bởi vì nó có được mấy kỹ năng phi thường hoàn mỹ.

Cho nên thông qua chúc phúc đạt được năng lực vĩnh cửu, giá trị như vậy trực tiếp vượt xa ban cho một món huyền vật, tiên vật, là thứ khó có thể phỏng chừng, rất có thể người có thực lực bình thường cũng bởi vì lấy được năng lực kỹ năng phù hợp với hồn sủng của mình liền nhảy trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng, việc này luôn có phát sinh trong lĩnh vực thay đổi của hồn sủng.

Dùng từ ngữ người người tấp nập hình dung trường hợp hiện tại cũng chưa đủ, nhìn đám người bế tắc không còn khe hở phía trước, nghe những người kia vẻ mặt sùng bái ủng hộ thánh nữ, trong lòng Sở Mộ cũng thật kỳ quái nữ nhân kia rốt cục làm sao có thể khiến cho một đám hồn sủng sư trẻ tuổi biến thành cuồng nhiệt tới như thế.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Sở Mộ rất khó tin tưởng có nhiều cường giả tâm cao khí ngạo lại chịu thả xuống cái giá của mình, ở trong này biến thành một đám người hầu chết lặng chờ đợi thánh nữ xuất hiện, nói vậy có lẽ không chỉ vì vĩnh cửu chúc phúc đơn giản như vậy.

- Như thế nào lại xuất hiện nhiều người đến như thế!

Lý Thanh Thanh nhìn dòng người thật dài trước mắt, thần tình mất hứng nói.

- Hẳn có không ít người là tới giúp vui. Hiện tại danh vọng thánh nữ ngày càng cao, rất nhiều người đều ôm tâm tính tò mò muốn gặp nàng một lần, có nhiều người như vậy cũng không kỳ quái!

Hoàng Vũ Phi nói.

- Hừ, khó trách nam nhân chiếm đa số!

Lý Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng.

Sở Mộ liếc mắt nhìn lại, quả nhiên tỉ lệ nam giới cao hơn nữ giới, hẳn đúng như lời của Hoàng Vũ Phi, cho dù bọn họ không đạt được vĩnh cửu chúc phúc phỏng chừng cũng là vì muốn tới nhìn dung mạo của thánh nữ.

Tựa như lúc ban đầu còn ở Hướng Vinh thành, luôn luôn chỉ nghe được đủ loại sự tích cùng ca ngợi, Sở Mộ kỳ thật cũng cảm thấy thật tò mò là nữ tử như thế nào mới được nhiều người ủng hộ như vậy, đồng dạng cũng muốn tới nhìn xem một lần.

Vẫn giống như ở Vạn Vật thành trước kia, Vũ Sa đem công phu mặt ngoài làm được tinh tế, cẩn thận, những người cuồng nhiệt trước mắt chủ yếu nếu có ai lên tiếng nói nàng một câu khó nghe, nhất định sẽ bị nhân thần cộng phẫn.

Sở Mộ cảm thấy không cần phải đi vạch trần nàng, dù sao nàng tai họa không phải là hắn cùng người bên cạnh hắn là được rồi.

Lần này Sở Mộ tới cũng không phải vào giúp vui, bởi vì những nhân tài kiệt xuất tham gia thi đấu lúc này cũng đang ở Nghiễm Nguyệt Cung, Vũ bá muốn hắn ứng chiến với một người cũng có mặt bên trong, Sở Mộ đi tới đây đại khái muốn hiểu biết một chút về tình huống của người nọ, miễn cho tham gia một cuộc chiến mà không hề có chút chuẩn bị.

Mặt khác Sở Mộ còn có chút chuyện muốn hỏi Vũ Sa.

Xuyên qua đám người, đi tới cầu thang trước cửa Nghiễm Nguyệt Cung, Lý Thanh Thanh cùng Hoàng Vũ Phi đều lộ ra thân phận của mình. Lúc này nhóm thủ vệ mới cho đi, để họ tiến vào bên trong Nghiễm Nguyệt Cung.

Khi đi ngang qua đám người, Sở Mộ phát hiện những người vây nơi này chưa chắc đều là người sùng bái, trong đó có người từng chịu qua ân huệ của thánh nữ, muốn đến tỏ vẻ trung tâm cảm tạ, nhất là người của Kha thành. Ngoại trừ việc tiêu diệt ôn dịch còn cứu sống tính mạng của họ cùng thân nhân họ, ân huệ như vậy thật đáng giá họ làm như thế.

Chứng kiến có đám người quỳ trên mặt đất mang theo tâm tình báo đáp hướng mặt về phía Nghiễm Nguyệt Cung, trong lòng Sở Mộ kỳ thật đang suy nghĩ trận ôn dịch kia phải chăng do chính Vũ Sa chế tạo thành.

Nếu ôn dịch thực sự do Vũ Sa tạo ra, tâm địa của nữ nhân kia thật sự là quá mức ác độc. Mà những người quỳ nơi này hoàn toàn là bị nàng đùa bỡn, nhưng bọn họ còn không hay biết vẫn ôm lòng cảm kích nàng.

Nếu không phải do nàng tạo ra, như vậy xem như nàng đã làm việc thiện, dù sao một trận ôn dịch nháy mắt giết chết trăm vạn người, thậm chí là ngàn vạn người, ở trước mặt ôn dịch sinh linh phi thường yếu ớt.

Sau khi đi vào Nghiễm Nguyệt Cung cũng không đến nỗi quá chen chúc, Sở Mộ cùng Hoàng Vũ Phi và Lý Thanh Thanh đi tới hậu hoa viên trong cung, phát hiện có không ít hồn sủng sư trẻ tuổi đang ngồi trên dãy ghế mây tre đang lẳng lặng chờ đợi gì đó.

- Mời ba vị ngồi!

Lão quản gia mời ba người ngồi ở vị trí lệch phía sau một chút.

Việc này cũng không kỳ quái, Lý Thanh Thanh cùng Hoàng Vũ Phi cũng không giành được vị trí cao trong cuộc thi nhân tài kiệt xuất lần này.

- Uy uy, Hoàng Vũ Phi, ngươi có nhìn thấy người mặc áo trắng phía trước không, hắn nhất định là Nguyên Tố Tông “Phong tử” Tân Tín, Tân Tín từng nói chuyện với ta đâu. Hắn thổi phồng là ta rất đẹp…

Lý Thanh Thanh có chút kích động kéo tay áo Hoàng Vũ Phi nói, bộ dáng nhảy nhót như nhìn thấy tình nhân trong mộng của chính mình.

Vẻ mặt Hoàng Vũ Phi như xem thường, vừa rồi còn nói hắn khoe khoang, bây giờ nữ nhân này còn không phải giống như hắn.

- Ngay cả thánh nữ là ai ngươi không biết, vậy khẳng định ngươi cũng không biết “Phong tử” Tân Tín là ai đi?

Hoàng Vũ Phi nhìn thấy bộ dạng nghi hoặc của Sở Mộ, cười khổ nói:

- Tân Tín là đệ tử trẻ tuổi thực lực nhất nhì trong Nguyên Tố Tông, lần này trong cuộc thi biểu hiện của hắn cực kỳ xuất chúng. Sở dĩ xưng hắn là “Phong tử” là vì người này phong độ nhẹ nhàng, ôn hòa tao nhã như gió, về phương diện khác hắn có giải thích độc đáo đối với phong hệ hồn sủng, thậm chí có một ít người của thế hệ trước cảm thấy không bằng, là kỳ tài khó được của Tranh Minh đại địa!

Sở Mộ gật gật đầu, nói:

- Ta chỉ biết một người gọi Đường Trác thật lợi hại.

Vũ bá đã thông báo người tên Đường Trác là đối thủ hắn cần nghênh chiến.

- Đường Trác?

Một nam tử ngồi phía trước bỗng nhiên quay lại hung hăng trợn mắt liếc Sở Mộ, mở miệng nói:

- Ngươi thật sự không biết cái gì gọi là rất lợi hại? Những người ngồi ở phía sau như chúng ta phỏng chừng chỉ một con hồn sủng yếu nhất của hắn cũng đánh không lại, đừng dùng bộ dáng kỳ thật mình rất gần với hắn mà nói chuyện. Hiện giờ chúng ta ngồi cách ghế của hắn mấy chục thước, nhưng mấy chục thước này e rằng cả đời đều bước không qua!

Hoàng Vũ Phi nhất thời xấu hổ, mở miệng nói:

- Nhiếp huynh đệ, vị bằng hữu của ta trường kỳ khổ tu, đối với chuyện bên ngoài kỳ thật không quá hiểu biết, vừa rồi ngay cả thánh nữ là ai hắn cũng không biết, chừa chút khẩu đức, chừa chút khẩu đức…

Người họ Nhiếp nhíu mày, không nói thêm gì nữa, chỉ thản nhiên nói:

- Đường Trác là người được chọn đoạt giải quán quân lần này, trong trăm người ở đây, có mấy người dám nói là đối thủ của hắn?

Nói xong vẻ mặt họ Nhiếp cực kỳ hâm mộ nói:

- Lần này vĩnh cửu chúc phúc ngoại trừ hắn không còn ai nữa!

- Nga?

Lúc này tới phiên Sở Mộ nhíu mày.