Đối phương muốn giết mình thực dễ như trở bàn tay, mặc dù là Thần Tông có quyền uy tuyệt đối ở hai khối đại lục, thế nhưng mà đối thủ trước mặt quá cường đại, quyền uy cũng không thể bảo trụ tính mạng của hắn.
- Chuyện này chỉ sợ là hiểu lầm, mấy vị đều chấn kinh, tốt hơn là nên đi theo đệ tử của ta nghỉ ngơi đi.
Lão môn chủ vội vàng đi ra hoà giải.
Thần Tông Hạ thượng quan cũng không dám ở lại chỗ này, vội vã đi theo hộ pháp đi tới nơi nghỉ ngơi.
- Bọn chúng đêm hôm khuya khoắt đánh lén chúng ta, cứ như vậy cho bọn chúng đi sao?
Tiểu Tiểu tính tình lập tức bạo phát.
Người khác sợ người Thần Tông người nhưng mà Tiểu Tiểu nàng lại không sợ, tức giận lần này làm Tiểu Tiểu nuối không trôi!
- Tiểu Tiểu, tính toán, bọn họ cũng chết hai hồn sủng rồi.
Bàng Duyệt khuyên.
Chuyện này bởi vì độc phấn của Diệp Hoàn Sinh mà ra, song phương cũng chưa nói tới ai đúng ai sai, lại phân cao thấp nữa không còn chút ý nghĩa nào.
Thần Tông Hạ thần quan rời đi, lúc này hung dữ quét mắt nhìn qua mọi người, dường như đang ghi nhớ chuyện này.
Người cua Thần Tông đi ra rất xa, sau khi trở lại nơi ở của bọn họ thì Thải Vân, Vạn Quân như được đặc xá.
Khí tràng của Hắc Yểm Ma đúng là khủng bố, mặc dù là thu liễm lệ khí nhưng bọn họ vẫn có cảm giác như đối mặt với tử thần.
- Người tên Sở Mộ kia là ai vậy, tại sao trước nay chưa từng nghe nói qua, thậm chí ngay cả lão môn chủ cũng không phải đối thủ của hắn?
Vạn Quân nói ra.
Hạ thần quan lúc này tức giận đầy nội tâm.
Hành vi lúc trước của Diệp Hoàn Sinh làm cho hắn giận sôi người, ai biết lần này đi khiển trách còn tổn thất một hồn sủng.
Quang Minh Chi Nộ là hồn sủng không phải tùy thời có thể có, lúc trước hắn vì đạt được Quang Minh Chi Nộ phải tốn thời gian rất lâu.
- Loại người có được hồn sủng này nhất định là ác đồ rồi.
Hạ thượng quan cắn răng nói ra.
Thần Tông thường xuyên có chuyện lạm dụng chức quyền trả thù cá nhân, nhưng mà thành viên Thần Tông lấy Hạ thượng quan này làm hình ảnh miêu tả sinh động nhất, người khác đắc tội thì hắn thường xuyên làm cho người ta không sống được khá giả, cho nên vì trả thù hắn phải gán tội danh cho đối phương, sau đó băt đầu thanh lý với ngôn từ chính nghĩa.
Thải Vân cùng Vạn Quân lúc này không nói ra lời, bọn họ biết nội tâm Hạ thượng quan bây giờ bị tức giận chiếm cứ rồi.
Xử trí tội nhân là chức quyền của Thần Tông, thế nhưng mà phải nhìn thực lực của đối phương a.
Con Hắc Yểm Ma kia cường đại chỉ sợ cũng chỉ có tiền bối chủ quan của Thần Tông mới đối phó được, đám người bọn họ đừng nói là xử trí, không đem mạng điền vào là tốt lắm rồi.
- Thượng quan, theo ta thấy chúng ta nên hoàn thành nhiệm vụ của Từ đại nhân giao phó thì tốt hơn, chuyện này chúng ta xử lý sau đi.
- Đúng vậy a, tên Sở Mộ kia có được hồn sủng đặc thù, về sau nhất định còn thò đầu ra mà...
- Nếu như chúng ta làm tôt chuyện Từ đại nhân phân phó, Từ đại nhân tự mình ra tay xử lý tên tội nhân kia rất dễ dàng mà.
Một đám thủ hạ cũng bắt đầu dẹp tức giận trong lòng Hạ thượng quan.
Hạ thượng quang hít sâu một hơi, ngày hôm nay có đủ chuyện xảy ra, đây là sỉ nhục lớn nhất đời của hắn, muốn tiêu hận rất khó.
Nhưng mà tức giận thì làm như thế nào, đối phương có thể dễ dàng bóp chết bản thân đấy, hơn nữa tên kia dường như không để chủ quan Thần Tông vào trong mắt, cuồng ngôn giết không tha.
Lão môn chủ mang theo năm người khác đi nghỉ ngơi.
Bị hủy chỉ có sơn trang Tử Phong mà thôi, núi khác của Yêu Thú Cung vẫn bình yên vô sự.
Trên đường đi có thể nhìn ra được, lão môn chủ vô cùng khách khí với Sở Mộ, thỉnh thoảng hắn nghiêng mắt nhìn qua Bạch Tam.
Lão môn chủ tự chiến đấu với Hắc Yểm Ma cho nên hắn cũng biết rõ thực lực của Hắc Yểm Ma cường đại tới cỡ nào.
Trên đường đi lão môn chủ nói thầm trong bụng, vị nam nhân trẻ tuổi tên Sở Mộ này tới từ đâu vậy, không ngờ có thể chinh phục sinh vật hình người này, tại Ô Bàn đại địa cũng có danh tiếng mới phải.
Lão môn chủ nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết Sở Mộ xuất thân từ nơi nào, cũng không thể hỏi thẳng người ta được, cuối cùng lão môn chủ cũng chỉ an bài nơi nghỉ ngơi cho bọn người Sở Mộ, bản thân mình cũng nên đi điều tiết người của Thần Tông bên kia, miễn cho song phương kết xuống thâm cừu đại hận.
Lão môn chủ rời khỏi thì năm người một Yểm Ma ngồi trong đại sảnh, tỳ nữ chuẩn bị bữa ăn khuya cho bọn họ rồi nhanh chóng rời đi.
Diệp Hoàn Sinh, Triêu thái tử không nói lời nào cả, chuyện lần này là bọn họ gây ra, hơn nữa bọn họ suýt mất mạng, bởi vì tình hình vừa rồi Hắc Yểm Ma đã mất đi lý trí thì không còn phân biệt được địch ta.
- Ngươi đi tu luyện cách khắc chế lực lượng của mình đi.
Sở Mộ lườm qua Bạch Yểm Hoàng sau lưng, mở miệng nói.
Bạch Yểm Hoàng đã khôi phục ma diễm màu bạc, khí tức có thể thu phóng tự nhiên.
Bạch Yểm Hoàng cúi đầu bay vào một gian phòng.
- Sở Mộ, rốt cuộc nó có phải là hồn sủng của ngươi không?
Tiểu Tiểu đánh vỡ yên tĩnh, dò hỏi.
- Là thủ hạ của ta, chưa nói tới hồn sủng.
Sở Mộ nói ra.
- Thủ hạ? Hồn sủng hoang dại làm thủ hạ của ngươi. Ngươi không có ký kết hồn ước với nó, tại sao nó nghe theo lời của ngươi?
Tiểu Tiểu hiện tại đầy nghi vấn, hắn rất hiếu kỳ với gia hỏa Sở Mộ này.
Phải biết rằng vừa rồi Hắc Yểm Ma của Sở Mộ đánh lão môn chủ Yêu Thú Cung chật vật không chịu nổi, Tiểu Tiểu chưa bao giờ nhìn thấy người trẻ tuổi có thực lực mạnh như vậy.
- Chuyện này nói tiếp hơi phức tạp.
Sở Mộ nói ra.
- Hừ, không nói thì thôi.
Tiểu Tiểu bất mãn nói ra.
- Sở Mộ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bảo tiêu của ngươi tại sao như vậy...
Bàng Duyệt lòng còn sợ hãi nói ra.
Bàng Duyệt tận mắt nhìn thấy Bạch Yểm Hoàng mở to mắt thì nó lập tức biến thành Hắc Yểm Ma, khi đó Bàng Duyệt thậm chí cảm thấy mình đã chết rồi.
- Nó ở thời kỳ dị biến chủng tộc không ổn định.
Sở Mộ đem tình huống của Bạch Tam nói đại khái một lần, miễn cho bọn họ không biết chừng mực sẽ nguy hiểm.
Sở màn cố ý cường điệu Bạch Tam hóa thân thành Hắc Yểm Ma sẽ tiêu hao tuổi thọ, Bạch Yểm Hoàng không hoàn toàn biến dị thì sẽ từ từ đi tới tử vong.
- Khá tốt nó còn nghe ngươi, bằng không phải chết không biết bao nhiêu người.
Diệp Hoàn Sinh thở ra một hơi.
Sở Mộ nhìn qua thằng này.
Diệp Hoàn Sinh cười khô khốc, ý thức được bản thân mình lần này hơi quá rồi, hắn đánh giá thấp thực lực người của Thần Tông, thứ hai là làm mọi người lâm vào bóng ma của Hắc Yểm Ma.
- Lại nói bọn người Thần Tông lần này tổn thất hai con Quang Minh Chi Nộ, đoán chừng thù này chúng ta đã kết rất sâu, về sau chúng ta sẽ có phiền toái.
Bàng Duyệt mở miệng nói ra.
- Kết thì kết đi.
Sở Mộ không phải là người sợ chuyện, từ khi Diệp Hoàn Sinh sử dụng độc tảo phấn lên người Hạ thượng quan thì Sở Mộ đã biết chuyện này sẽ diễn biến thành như thế này, bản thân thành viên của Thần Tông cũng không phải người nào cũng có phẩm tính đoan chính như Từ Đạo Phong cùng Lục Ngọc Cầm cả.
- Ngươi đến Thiên Giới bia rồi, có thu hoạch không?
Bàng Duyệt dò hỏi.
- Có một ít.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua Tiểu Tiểu, mở miệng dò hỏi:
- Ta hình dung một người cho ngươi, ngươi nhìn xem có nhận ra hay không.
- Không nhận biết.
Tiểu Tiểu rất dứt khoát trả lời, nói xong còn buồn bực miệng.
Sở Mộ cười khổ, cô nương này là như vậy đấy, không phải là người biết giữ biểu lộ của mình, không ngờ hờn dỗi với hắn.
- Trên đầu người kia mang theo khăn choàng, ta không xác định hắn có tùy thời mang hay không.
- Xương gò má của hắn lồi ra, xương càm lại nhọn, tuổi đại khái trung niên trở xuống, hồn sủng của hắn là Độc Nha thú cấp Bất Hủ, toàn thân có độc vân phủ kín.
Sở Mộ miêu tả nam tử đầu lĩnh truy đuổi Trữ Mạn Nhi miêu tả một lần.
Sau khi miêu tả cho Tiểu Tiểu nghe thì nàng cũng quên hơn dỗi với Sở Mộ vừa rồi, kinh ngạc nháy mắt mấy cái, bật thốt lên:
- Ngươi nói người kia chính là Khang Nhược Đổng ah, các sư huynh của ta có nhắc qua Độc Nha thú kia, không ít hồn sủng thủ hạ của hắn dùng Độc Nha thú a!
Trong nội tâm Sở Mộ trầm xuống, xem ra Khang Nhược Đổng này chính là đầu lĩnh đám người Tiểu Tiểu truy tung lúc trước, đoạn thời gian gần đây hắn triệu tập thủ hạ đi tới cứ điểm Tịch Tĩnh Lâm, mà từ trí nhớ trong bia khóc thì Sở Mộ biết rõ thằng này là nhân vật chủ yếu truy bắt Trữ Mạn Nhi!
- Hắn triệu tập thủ hạ đến cứ điểm Tịch Tĩnh.
Trong nội tâm Sở Mộ nhiều hơn một tầng băn khoăn.
Lại nhìn qua hướng chỉ hồn ước với Trữ Mạn Nhi, Trữ Mạn Nhi lúc này đang di chuyển, trước kia Sở Mộ không cách nào xác định hành trình của Trữ Mạn Nhi, nhưng hiện tại hắn đã cảm giác được Trữ Mạn Nhi dường như đang đi tới hướng của Tịch Tĩnh Lâm.
Thời điểm này Khang Nhược Đổng lại đang triệu tập đội ngữ của cứ điểm Tịch Tĩnh Lâm, bọn họ không phải đang đợi Trữ Mạn Nhi chui đầu vô lưới sao?
Nhiều năm như vậy, Khang Nhược Đổng căn bản không có ý định buông tha Trữ Mạn Nhi.
- Ngày mai ta sẽ xuất phát đi, ngựa không dừng vó đi tới Tịch Tĩnh Lâm.
Sở Mộ nói thẳng với mọi người.
Bốn người cũng có thể cảm giác được sắc mặt Sở Mộ biến hóa, nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Khang Nhược Đổng có khả năng là ở Tịch Tĩnh Lâm mai phục Trữ Mạn Nhi, phải đi tới trước nàng mới được.
Sở Mộ nói ra.
- Trữ Mạn Nhi? Trữ Mạn Nhi là ai?
Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi.
- Sở màn, ngươi nói chính là tiểu mỹ nữ thời gian trước quấn quít lấy ngươi đúng không?
Bàng Duyệt nói ra.
- Ân, là nàng.
- Nàng tại sao có quan hệ tới chuyện này, Khang Nhược Đổng hắn đang tìm kiếm hạt giống Thế Chủ Thụ đấy.
- Trên thế giới này người biết rõ hạ lạc hạt giống Thế Chủ Thụ nằm ở đâu cũng chỉ có nàng ta mà thôi. Lực lượng của nàng là được truyền thừa từ Thế Chủ Thụ.
Sở Mộ nói ra.
Bàng Duyệt, Diệp Hoàn Sinh đều thấy tiểu thiếu nữ đi theo bên người Sở Mộ, nhưng mà tại sao nha đầu này có quan hệ tới Thế Chủ Thụ trong truyền thuyết chứ?