Trúc lâm yên lặng và gió chậm rãi mang theo cảm xúc của nàng ra xa, cho nên nàng ưa thích sống ở chỗ này, nàng cũng ưa thích sống chung với những tiểu động vật này.
Hà Thương cũng không nói cái gì nữa, nàng không thuộc về hoàng cung đầy lục đục này, ở trong mắt Hà Thương thì nàng như một hoa sen tinh khiết, một mình ở trong nước bùn tràn ngập huyết tinh nhưng vẫn tỏa ra hương thơm mê người, cũng chỉ có người nội tâm tinh khiết mới có thể được như nàng.
Chỉ tiếc trong vương cung này chỉ có thực lực tuyệt đối và quyền lực tuyệt đối mới sống được, không còn lại ai như nàng cả.
...
Mười ngày sau
Vẫn con đường đá trắng đi vào trong cung như cũ, Hà Thương mặc áo khoác đi vào trong phòng.
Hà Thương nhận lệnh làm thị vệ cận thân cho Trữ Mạn Nhi, cho nên mặc dù hoàng cung vô cùng an toàn nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn ở bên người của Trữ Mạn Nhi.
- Ngươi mới vừa nói chắc chắn 100%?
Hà Thương nhìn nam tử bên cạnh.
- Tiểu nhân không dám dùng tính mạng của mình ra nói đùa.
Một tên thị vệ nói ra.
Tiến vào Tiên Tử điện, Hà Thương trực tiếp đi vào phòng ngũ của Trữ Mạn Nhi.
Những thị nữ muốn ngăn cản Hà Thương, nhưng mà Hà Thương căn bản không có để ý tới, trực tiếp đẩy cửa vào.
Một cái giường màu trắng, phía trên có thiếu nữ bệnh hoạn đang nằm, nàng phát ra tiếng ho khan rất nhỏ, giống như tận lực không muốn người ta nghe thấy.
Hà Thương đi đến bên giường, nhìn qua bộ dáng mảnh mai gầy gò của nàng, tâm của hắn như muốn nát tan.
Lại là bọn chúng.
Nương vào thương cảm trong lòng, trong nội tâm Hà Thương tràn ngập lửa giận.
Trữ Trạng nhất mạch đã không phải lần đầu tiên đi tìm Trữ Mạn Nhi phiền toái!
Lúc ban đầu trong hội nghị Trữ Trạng nhất mạch chúng đã có biểu lộ lạnh lùng và bài xích Trữ Mạn Nhi, hơn nữa mở miệng châm chọc, cho rằng cho Trữ Mạn Nhi địa vị cao như vậy là vũ nhục với Trữ thị hoàng tộc.
Mà Trữ Mạn Nhi tuổi khi đó vẫn còn bé, Trữ Trạng nhất mạch yêu cầu cực kỳ hà khắc. Bọn họ đem đại lượng linh vật, huyền vật giao cho Trữ Mạn Nhi, bảo nàng ân cần săn sóc.
Trữ Mạn Nhi linh vận chi khí ân cần săn sóc tiêu hao nhiều tinh thần lực, vô cùng vô tận linh vật, huyền vật đưa tới chỗ của nàng, hoàn toàn là nghiền ép tinh thần lực của nàng.
Đáng hận nhất là Trữ Thiên Du giả dối, Trữ Thiên Du chính là gia gia của Trữ Mạn Nhi, đây là nam tử quyền cao chức trọng bắt Trữ Mạn Nhi trở lại hoàng cung, lúc nào cũng giả bộ hiền lành ân cần, đối đãi Trữ Mạn Nhi cho giống chức gia gia của mình.
Thế nhưng mà Hà Thương ở trong vương cung nhiều năm như vậy. Làm sao không nhìn rõ bộ mặt thật của Trữ Thiên Du cơ chứ, thằng này dùng dối trá mà trứ danh, bao giờ cũng tính toán người khác, kể cả thân nhân của mình cũng vậy!
Hắn đặc biệt coi trọng Trữ Mạn Nhi chính là vì lực lượng truyền thừa của thế giới thụ. Mà mấy năm trước hắn giả bộ yêu thương cũng chỉ là mục đích chăn niệm bây giờ mà thôi.
Trong mắt Hà Thương xem ra Trữ Thiên Du muốn làm cho Trữ Mạn Nhi sinh ra ỷ lại thân tình với hắn. Sau đó lợi dụng thân tình này của Trữ Mạn Nhi và làm người khác vắng vẻ bài xích nàng, cũng từ đó làm cho nàng cam tâm tình nguyện giúp hắn, tiếp tục giúp hắn ân cần săn sóc huyền vật.
Đáng hận nhất là Hà Thương nhìn thấy Trữ Mạn Nhi tin tưởng Trữ Thiên Du, vô cùng đáng giận...
Trong mấy năm qua lực lượng của Trữ Mạn Nhi đã tăng lên. Lúc này Trữ Trạng nhất mạch lại tăng yêu cầu lên, mỗi ngày Trữ Mạn Nhi phải dùng phần lớn thời giân ân cần săn sóc huyền vật.
Không biết bao nhiêu ngày tiêu hao tinh thần quá độ. Thường thường cần nghỉ ngơi thì tên gia gia kia lại đi tới ân cần nói vài câu, sau đó nói "Cố gắng nhịn một hồi, qua khoảng thời gian này là tốt rồi..."
Câu nói dối kia Hà Thương đã nghe hắn nói với Trữ Mạn Nhi quá nhiều lần, Hà Thương nghe tới nhàn chán.
Hà Thương rất muốn nói cho nàng biết, gia gia của nàng tàn nhẫn vô tình cỡ nào. Nhưng mà Hà Thương rất lo lắng nói cho nàng biết việc này ngược lại đẩy nàng lên hòn đảo cô độc một mình mà thôi, chung quanh chỉ toàn là đất lạnh và biển băng giá, nhìn không thấy đường ra.
Cứ như vậy một năm lại một năm qua đi, sinh hoạt không có chút biến hóa nào.
Nhưng mà ngày hôm nay nàng đã ngã bệnh
Không có thứ gì là vô duyên vô cớ, chỉ có tinh thần áp bách làm cho thân thể của nàng suy yếu quá độ, trở nên không khác gì thiếu nữ bình thường.
Bệnh tình của nàng chuyển biến xấu, thế giới tinh thần của nàng trống rỗng không có một tia hồn lực.
- Hà đại ca... Ngươi tới thăm ta sao?
Âm thanh suy yếu vang lên, gương mặt tái nhợt cố hiện nụ cười.
Hà Thương nhìn thấy nụ cười này thì cảm giác yết hầu của mình bị thứ gì đó lấp kín, không nói ra lời.
Nhưng mà bản thân hắn phải cố mà cười, Hà Thương đã làm ra quyết định phải giúp nàng rời xa cái hoàng cung không sạch sẽ này!
Hà Thương liếc mắt nhìn qua thị vệ hai bên, dùng tinh thần chi âm với thị vệ này.
Thị vệ gật gật đầu, lập tức quay người đi ra ngoài.
Hà Thương ngồi ở bên cạnh, không nói một lời.
Qua không bao lâu có người đi tới.
Nghe tiếng bước chân Hà Thương đã biết là ai, chính là gia gia Trữ Thiên Du quyền cao chức trọng của Trữ Mạn Nhi.
Hà Thương đứng lên, hờ hững đứng ở bên cạnh.
Trữ Thiên Du lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hà Thương rồi ngồi ở vị trí Hà Thương vừa ngồi.
Trữ Thiên Du nhìn qua la nam tử trung niên, môi của hắn giữ lại chòm râu đậm, cộng thêm lông mi rậm, hắn có thể nói là anh tuấn.
- Gia gia.
Trữ Mạn Nhi vẫn tươi cười như cũ, ngọt ngào gọi một tiếng.
- Tại sao không cẩn thận như vậy? Gia gia đã nói với ngươi, mệt mỏi thì chú ý nghỉ ngơi.
Trữ Thiên Du vươn tay, nhẹ khẽ vuốt vuốt cái trán của Trữ Mạn Nhi.
- Ân, không biết vì cái gì, ta hiện giờ không cảm nhận được một tia hồn lực nào trong người cả.
Trữ Mạn Nhi có chút áy náy nói ra.
- Đây là hiện tượng bình thường, hồn lực tiêu hao quá độ sẽ làm hồn lực ở trạng thái suy kiệt, trong khoảng thời gian này ngươi cũng dừng dùng hồn lực, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt thì hồn lực sẽ khôi phục. Gia gia có mang nhân sâm tới cho ngươi, ta đã cho Huyền sư luyện chế, một lát nữa sẽ mang lên cho ngươi.
Trữ Thiên Du nói ra.
Trữ Mạn Nhi gật gật đầu.
- Gia gia còn có bao nhiêu chuyện trọng yếu phải làm, ngươi hảo hảo tỉnh dưỡng đi, trong khoảng thời gian này cũng đừng chạy vào trong rừng trúc chơi, những tiểu động vật kia vô tình nhận được tiên khí của ngươi, như vậy không tốt cho thân thể của ngươi đâu.
Trữ Thiên Du nói.
Trữ Mạn Nhi còn muốn nói điều gì, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng Trữ Thiên Du đã đứng dậy, phân phó hạ nhân phải chiếu cố tốt sau đó rời đi.
Trên thực tế phần lớn thời gian Trữ Mạn Nhi đều nhìn thấy bóng lưng vội vàng rời đi của gia gia.
Sau khi Trữ Thiên Du rời đi, Hà Thương do dự hồi lâu, mở miệng nói với Trữ Mạn Nhi:
- Đối với gia gia của ngươi, ta không muốn đánh giá quá nhiều.
- Hà đại ca, kỳ thật gia gia không có như tưởng tượng của ngươi...
Trữ Mạn Nhi nói ra.
- Đại ca hỏi ngươi, ngươi có muốn rời đi hay không?
Hà Thương nghiêm túc nói ra.
Trữ Mạn Nhi sững sờ, không nghĩ tới Hà Thương đột nhiên nói câu này.
- Ta muốn quay lại thế giới thụ một chuyến, đi thăm nó, linh hồn nó yên tĩnh trong rừng chắc rất cô đơn.
Trữ Mạn Nhi sâu kín nói ra.
- Rời đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn về đây sao?
Hà Thương nói ra.
Trữ Mạn Nhi trầm mặc.
Trên thực tế nếu như rời khỏi nơi này nàng nói cái gì cũng không muốn trở vê đây.
Nhưng mà sau khi rời đi nàng có thể đi đâu?
Tĩnh Tịch Lâm không còn là Tĩnh Tịch Lâm trước kia, những vương giả cường đại vì Thế Chủ Thụ khô héo đã rơi đi rồi, Tĩnh Tịch Lâm không còn náo nhiệt như trước kia nữa.
Bỗng nhiên Trữ Mạn Nhi nghĩ tới một nơi.
Nàng có thể đi chỗ đó, chỗ đó có nhiều người bên cạnh mình, có Bạch Nhất cùng Bạch Thập, có ma nhân ca ca lạnh lùng, còn có Diệp tỷ tỷ rất tôt với mình, bọn họ chưa bao giờ bức nàng làm chuyện gì cả, càng không có một tia dối trá với nàng.
Trữ Mạn Nhi muốn đi Tân Nguyệt Chi Địa, nhưng mà nàng không dám đi.
Nàng hôm nay đã không phải là tiểu hài tử tư duy đơn giản trước kia, lúc trước đám Trịnh Vũ mang nàng đi đã tàn sát Yểm Ma, thời điểm người của Trữ thị thế triêu tìm được nàng thì bọn họ cũng có thể dùng phương pháp như vậy mang nàng đi, nếu nàng xuất hiện ở Tân Nguyệt Chi Địa sẽ chỉ khiến Sở Mộ bị Trữ thị thế triêu sinh ra ma sát to lớn.
Cuối cùng Trữ Mạn Nhi vẫn không biết đi đâu, chỉ có thể ở trong vương cung này.
- Ta sẽ mang ngươi ra ngoài.
Hà Thương chăm chú nhìn Trữ Mạn Nhi nói ra.
- Đưa ta ra ngoài?
Trữ Mạn Nhi càng thêm ngoài ý muốn.
Hà Thương gật gật đầu.
- Thế nhưng mà cho dù ta tự tiện rời đi bọn họ cũng tìm ta về thôi.
Trữ Mạn Nhi nói ra.
- Ngươi đối với bọn họ mà nói giá trị lớn nhất chính là ân cần săn sóc linh vật. Nếu như ngươi mất đi cỗ lực lượng này...
Hà Thương dùng tinh thần chi âm nói với Trữ Mạn Nhi.
Trữ Mạn Nhi nghe Hà Thương nói chuyện thì giật mình, thế nhưng mà thấy Hà Thương nói thành khẩn như vậy không phải là nói đùa.
- Mạn Nhi, ta sẽ giúp ngươi tìm ra một loại độc vật, loại độc chất này không tổn hại tới thân thể của ngươi, nhưng lại làm cho thân thể của ngươi suy yếu cực độ, triệt để đánh mất hồn lực...
- Nếu như ngươi đánh mất hồn lực, ngươi muốn đi nơi nào, kể cả gia gia của ngươi cũng không hạn chế tự do của ngươi.
Hà Thương nói ra.
Đánh mất lực lượng của mình?
Trữ Mạn Nhi sửng sốt, nàng chưa bao giờ suy nghĩ phương diện này.
Nhưng mà nghĩ tới sinh hoạt vô tư vô lự trước kia, nàng tình nguyện không muốn có lực lượng này.
Trữ Mạn Nhi cùng hồn sủng của người khác không cần câu thông, đó là một loại thiên phú bẩm sinh, nhưng cũng cần hồn lực và khí tức tiên khí tương trợ.
Có lẽ mình đánh mất lực lượng sẽ không phải sinh hoạt chết lặng như thế này.
Trữ Mạn Nhi trong lúc nhất thời còn chưa thể làm ra quyết định hoàn toàn, thực sự có một ít tưởng niệm.
- Nhân mấy ngày này ngươi nên suy nghĩ đi.
Hà Thương nói ra.
- Ân, cám ơn Hà đại ca đã suy nghĩ cho ta.
Trữ Mạn Nhi nói ra.